Một câu nói không đầu không đuôi này đã khiến Cố Thanh Chỉ bối rối. Cô ấy nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất nghiêm túc của Thanh Hoàn, không nhịn nổi mà bật cười.
"Được, được. Muội đừng gây họa là Nhị tỷ đã thấy A Di Đà Phật rồi. Phu nhân sẽ quyết định chuyện của tỷ, không cần muội phải bảo vệ tỷ đâu."
Đầu ngón tay Thanh Hoàn run run, lời nói vừa tới miệng bị nuốt vào.
Đi khoảng một canh giờ, xe đã đến dưới chân núi Yến.
Con đường lên chùa Duyên Cổ chính là một con đường núi được mở rộng ra, sau đó dùng đá vụn trải ở phía trên. Tuy trông nó có vẻ vững chãi, rộng hơn đường núi bình thường nhưng cũng chỉ có thể để cho một chiếc xe ngựa đi mà thôi. Một bên đường núi là rừng cây thấp, bên còn lại là một dốc núi dựng đứng.
Hôm nay là mười lăm tháng Giêng, mấy thế gia vọng tộc đều đến chùa Duyên Cổ để dâng hương. Vì thế, xe ngựa lên núi xếp thành một hàng dài. Xe ngựa của Cố phủ đợi ở dưới chân núi khoảng nửa khắc thì đến lượt lên núi.
Xe ngựa dừng lại ở cửa chùa, mọi người đều xuống xe, vào trong chùa.
Thanh Hoàn bắt chước Nhị tỷ cởi mũ che, ngước mắt đánh giá khung cảnh xung quanh, trong ánh mắt hiện lên gợn sóng.
Năm năm rồi chưa tới nơi này, chùa Duyên Cổ này vẫn như vậy, cây cao che trời, tháp Phật san sát, trúc xanh bao quanh. Chỉ có điều, bây giờ hương khói đã thịnh vượng hơn so với năm năm trước.
Chú tiểu dẫn mọi người vào đại điện, Ngụy thị thành kính chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm, bắt đầu bái Bồ Tát.
Những người khác cũng học theo bà, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, yên lặng lạy bái.
Thanh Hoàn lại không hề lạy, chỉ ngơ ngẩn nhìn gương mặt mỉm cười của Bồ Tát tới xuất thần.
Cô nhớ lại lúc Tiền phủ gặp chuyện không may, nửa tháng trước đó, mẫu thân đã dẫn cô tới chùa Duyên Cổ này để dâng hương. Mẫu thân cũng quỳ rạp dưới chân Bồ Tát, trên gương mặt bà không còn ý cười thường thấy, chỉ có sự kính cẩn.
Mẫu thân là người hành y, bà cũng không tin Phật. Vậy mà ngày ấy, bà lại bái lạy hết Bồ Tát này tới Bồ Tát khác, thành kính như một tín đồ.
Lúc ấy, Thanh Hoàn chỉ nghĩ tới tâm trạng của mình bởi trong lòng cô đang nhớ tới một người, nên chưa hề nhận ra sự u buồn trên gương mặt của mẫu thân. Nhưng hôm nay, cô cẩn thận nghĩ lại, tất cả đều có điềm báo trước.
Tiếc là, mẫu thân có dập đầu thành kính đến đâu, Bồ Tát vẫn ngồi tít trên cao, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhìn xuống chúng sinh. Tất cả cực khổ của chúng sinh cũng chỉ là kiếp nạn mà con người cần vượt qua.
Nếu là kiếp nạn cần vượt qua thì cần chi phải bái nữa. Huống chi kiếp trong lòng lại rất khó giải trừ.
Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn Bồ Tát, đầu vẫn ngẩng cao.
Trong đại điện, có tất cả mười hai vị Bồ Tát La Hán, Ngụy thị dẫn mọi người đi lạy từng ban thờ một. Thanh Hoàn nhìn mọi người một lòng hướng Phật, không hề để ý tới bản thân, liền lẳng lặng đi ra phòng ngoài chờ.
Vừa đứng vững, cô bỗng thấy một cô nương với dáng vẻ như liễu rủ trong gió được mấy nha hoàn mặc y phục rực rỡ vây quanh, chầm chậm đi tới.
Là cô ta?
Cô gái đó mặc một bộ áo dài dáng thẳng cổ tròn màu trắng thêu hình hoa lá bằng gấm, bên ngoài là áo choàng có mũ lông thêu hình lá trúc xanh với viền bằng chỉ vàng. Đôi mắt trong trẻo như nước hồ xuân đang chuyển động, làn da nhẵn nhụi như ngọc, dung mạo xinh đẹp còn hơn cả hoa. Một chiếc trâm cài bằng ngọc bích hình phượng đang giương cánh tựa như sắp bay lên trời.
Sáu năm không gặp, cô ta vẫn giống năm đó, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng có thể khiến lòng người xao động.
Thanh Hoàn như bị sét đánh, vội cúi đầu lùi về sau mấy ước, ẩn mình trong đám người. Nhưng cho dù cô đã che giấu bản thân, song đôi môi của cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Xuân Nê cảm nhận được sự khác thường của tiểu thư, vội tiến lên hỏi: "Tiểu thư, đây là tiểu thư nhà ai, dung mạo thật xinh đẹp, phong thái đúng là…"
"Tiểu thư?"
Thanh Hoàn khó tin nhìn kỹ lại, đúng là cô gái ấy vẫn đang chải kiểu tóc của một vị tiểu thư.
Trong lòng cô bắt đầu nghi hoặc. Đã sáu năm rồi, khi ấy cô ta đã mười ba tuổi, năm nay hẳn là mười chín. Ở cái thời đại này, đây đã bị coi là gái lỡ thì. Vì sao cô ta còn chưa gả ra ngoài?
"Cô ấy là ai mà các ngươi cũng không biết! Cô ấy chính là Bát tiểu thư, đích nữ của phủ Anh Quốc Công. Mười lăm hàng tháng, cô ấy đều đến đây dâng hương bái Phật."
Hàng lông mi dài của Thanh Hoàn hơi rũ xuống, trong lòng cô nghĩ tới một chuyện, liền cười nói: "Vị đại tỷ này, trông tuổi tác của Bát tiểu thư hình như cũng không nhỏ, vì sao còn ở lại nơi khuê phòng?"
Phụ nhân giật mình nhìn mặt Thanh Hoàn: "Nghe khẩu âm của ngươi thì chắc là đến từ phía Nam đúng không? Thảo nào ngươi không biết rõ về chuyện này. Sáu năm trước Bát tiểu thư đã đính hôn rồi!"
Sáu năm trước? Vậy chính là năm mà Kinh thành này long trời lở đất.
Tim Thanh Hoàn đập rộn lên: "Vì sao lại kéo tới tận bây giờ?"
"Các ngươi sẽ không hiểu đâu. Bát tiểu thư tin Phật, lão hòa thượng của chùa Duyên Cổ từng tính cho cô ấy một quẻ, nói là phải qua hai mươi mới được thành thân, nếu không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng nên mới kéo dài tới tận bây giờ."
Vẻ mặt Thanh Hoàn dần dần nghiêm túc, có chút không cam lòng mở miệng: "Nhà chồng là nhà nào?"
"Nhà chồng là Tô gia phủ Binh bộ Thượng thư."
Cả người Thanh Hoàn run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Xuân Nê thấy không đúng vội tiến lên đỡ, miệng la lên: "Tiểu thư, người sao thế, khó chịu ở đâu thế ạ?"
Thanh Hoàn xua tay, gượng cười: "Không sao, gió núi thổi mạnh quá, khiến ta hơi choáng váng, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi!"
Xuân Nê vội vàng khoác áo choàng lên cho Thanh Hoàn, quan tâm: "Tiểu thư, chúng ta vẫn nên vào trong viện thôi, nơi này gió lớn quá, dễ bị cảm lạnh."
"Trong điện nhiều người quá, ta không thở nổi. Chúng ta qua bên cạnh đứng!" Thanh Hoàn che giấu tâm trạng của mình.
Cô còn chưa dứt lời thì một ánh mắt lợi hại đã nhìn thẳng vào cô, xuyên qua đám người trước mặt.
Thanh Hoàn ngước mắt nhìn lên, cách mấy trượng, một thanh niên mặc áo dài bằng lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn cây xương bồ, đang nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
Thanh Hoàn sững lại, cô bình tĩnh nhìn qua chỗ khác.
Mặc dù đã biết trước là nơi nào có cô ta thì nhất định sẽ có hắn ta, nhưng bản thân cô không ngờ, sáu năm không gặp, người thiếu niên cao ngạo năm đó đã trở thành một người đàn ông tuấn lãng, xuất trần.
"Lập Phong, còn do dự gì thế, sao không nhanh lên chút?"
Giọng nói uyển chuyển, du dương như chim hoàng oanh rời núi vang lên bên tai Thanh Hoàn. Cô vô thức nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt.
"Hôm nay nhiều người, ta không vào đó nữa rồi, ta chờ ngươi ở bên ngoài."
Giọng nói của người đàn ông mang theo sự ôn hòa bẩm sinh, còn có một tia cao ngạo. So với sáu năm trước, giọng nói này đã thiếu đi một chút lỗ mãng, nhiều thêm một phần trầm ổn.
Thanh Hoàn chậm rãi dời bước, đi tới bên cạnh.
Xuân Nê đi theo, khẽ cảm thán: "Tiểu thư, hai người này giống nhau quá!"
"Bọn họ là song sinh, sao không giống nhau được?"
"Tiểu thư biết họ?" Xuân Nê ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Ngữ khí Thanh Hoàn rất thờ ơ, cô không muốn nói nhiều thêm về họ.
Xuân Nê không biết nội tình, không nhịn được mà liếc mắt nhìn bóng lưng hai người kia, lẩm bẩm: "Phủ Anh Quốc Công, chẳng phải đó là nhà mẹ đẻ của Ân Quý phi?"
Thanh Hoàn liếc Xuân Nê, mặt trầm xuống. Trước mặt người ngoài, nói càng nhiều càng dễ lỡ miệng, nha đầu kia đúng là nói năng không biết chừng mực.
Xuân Nê tự biết mình lỡ lời nên nghịch ngợm thè lưỡi, không dám nói gì thêm.
Thanh Hoàn không để ý tới cô ấy nữa mà đi thẳng tới một gốc cây tùng lâu năm, lặng yên nhìn cảnh sắc trong núi.
Cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Đôi mắt hẹp dài của Ân Lập Phong híp lại, trong mắt lóe lên tia sáng. Trong đám người nhốn nháo, chỉ một cái liếc mắt thôi mà hắn ta đã nhìn thấy cô nương đứng ở cửa đại điện.
Cô ấy khoác áo choàng thêu vòng tròn hoa màu đỏ, trên đầu cài trâm bạch ngọc. Khuôn mặt không chút son phấn, đôi mắt sáng như sao trời mang theo chút lạnh lẽo xa cách, song nơi đuôi lông mày lại toát ra vẻ quyến rũ vô hạn.
Đôi mắt đầy mâu thuẫn đó đã thu hút tầm mắt của hắn ta.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, cô gái đó khiến hắn ta có cảm giác như đã từng quen biết.
Ân Lập Phong đứng yên ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía gốc cây tùng, trong mắt toát ra tia nghi ngờ. Cô nương này trông như một tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn, mỗi cử chỉ đều thể hiện rằng, cô ta có giáo dưỡng rất tốt.
Hắn ta che miệng ho nhẹ một tiếng, gã sai vặt thiếp thân Tiểu Trung vội chạy tới.
"Gia sao thế ạ?"
"Đi hỏi thăm cô nương đứng dưới gốc cây tùng là tiểu thư nhà ai cho ta!"
Ánh mắt Tiểu Trung đảo qua, hắn ta gật xuống: "Tiểu nhân lập tức đi ngay."
Ngụy thị bái lạy hết một vòng, cuối cùng nhận lấy ngân phiếu từ tay nha hoàn, đưa tới trong tay lão hòa thượng.
Lão hòa thượng khấp khởi vui mừng nhìn ngân phiếu hai ngàn lượng, khom người mời đám người Ngụy thị vào điện.
Thanh Chỉ nhìn xung quanh mà không thấy Lục muội, sốt ruột tới mức toát mồ hôi lạnh, vội nói nhỏ bên tai Hồng Y vài câu.
Hồng Y chạy ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đưa Lục tiểu thư về tới.
Thanh Chỉ hung dữ trừng Thanh Hoàn một cái, ý bảo cô đừng chạy lung tung, lỡ đâu phu nhân và Quận chúa nhìn thấy, làm sao cho được?
Thanh Hoàn cười thờ ơ, cúi đầu từ tốn đi theo đoàn người.
Trong đại điện, khắp nơi đều lộ ra vẻ rực rỡ gấm hoa, không phải người phú quý thì tuyệt đối không thể vào.
Thanh Hoàn ngửi thấy mùi son phấn, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt. Cái gọi là chúng sinh ngang hàng cũng chỉ là kỹ thuật lừa gạt người, ai nhiều bạc, ai quyền lớn thì người đó có thể gần gũi Phật Tổ.
Tốn hai ngàn lượng, chắc chắn là phải rút xăm. Nếu là ngày xưa, tất cả nữ quyến trong Cố phủ đều có thể lên rút một xăm, còn mời được cao tăng giải xăm cho.
Nhưng hiện tại, hai ngàn lượng chỉ có thể rút một xăm.
Ngụy thị quét một vòng, ánh mắt nhìn hướng Thanh Chỉ, dường như bà ấy muốn để Thanh Chỉ rút xăm này.
Hoa Dương độc đoán quen rồi, làm sao có thể để một tiểu bối giành trước. Bà ta muốn bốc xăm này để hỏi chuyện nhân duyên cho con gái. Vì thế, không đợi Ngụy thị lên tiếng, Hoa Dương thản nhiên tiến lên trước.
Chu thị thấy vậy thì tức giận trong lòng. Ngày thường, ngươi cả vú lấp miệng em thì cũng thôi. Bây giờ, ở trước mặt Phật Tổ, ta còn để ý ngươi là quận chúa hay công chúa làm gì, nếu xăm này bị ngươi rút thì Cố gia làm gì còn chuyện của đại phòng chúng ta nữa?
Chu thị ưỡn ngực, bước nhanh vài bước, giành trước Hoa Dương.
Hai người đồng thời quỳ xuống bồ đoàn, ngươi nhìn ta, ta trừng người, ai cũng không định nhường ai.
Thanh Hoàn đứng một bên, lạnh lùng nhìn hai người, khóe miệng hơi cong lên, cảm xúc khó chịu do gặp cố nhân bị quét sạch. Dựa theo tình hình này, họ nên đánh một trận đi, người nào thắng thì người đó rút, đó là công bằng nhất.
Dựa theo khổ người thì Chu thị có vẻ thắng thế hơn một chút.
Thái thái Ngụy thị thấy tình hình không ổn thì cao giọng nói: "Để ta!"
Mẹ chồng tự mình rút xăm, hai cô con dâu không dám nói gì, chỉ đành ngượng ngùng đứng lên, lùi về phía sau.
Ngụy thị lắc ống xăm, lắc vài cái thì một xăm rơi xuống. Ngụy thị nhặt lên xem thì đúng là xăm tốt. Trong lòng Ngụy thị mừng rỡ, vội gọi Thanh Chỉ đỡ bà ấy đi đến bên cạnh để cao tăng đoán xăm.
Đúng lúc này, một phụ nhân mặc đồ lịch sự tiến tới trước mặt Quận chúa, nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Quận chúa bỗng vui vẻ, ngay cả nói với Ngụy thị một câu cũng không làm đã vội kéo nữ nhi Ngô Nhạn Linh ra cửa.
Thanh Hoàn thản nhiên nhìn thoáng qua, ánh mắt âm trầm.