Thịnh Thế Kiều Y

Chương 8: Chương 8KHÔNG BỆNH CŨNG CHỮA



Thiếu gia, tiểu thư trong gia tộc Cố thị khá đông đảo.

Những cô nương thuộc nhánh của Cố lão gia đã có mặt trong phòng, chỉ còn lại ba vị tiểu thư của đại phòng và nhị phòng.

"Tam tỷ, muội nghe nói Thọ vương đã đồng ý ở lại trong phủ chúng ta vài ngày."

Người nói chuyện là con vợ lẽ của nhị gia, trong tộc đứng hàng thứ tư, tên là Cố Thanh Liên, mẹ ruột của cô là di nương Hứa thị.

Tam tiểu thư Cố Thanh Vân không thích người muội muội cùng cha khác mẹ này nhất, nghe cô nói thế thì khẽ cười: "Tứ muội, gia quy của Cố phủ có dạy, nữ tử cần tiết hạnh, trầm tĩnh, kín đáo. Chuyện không nên nghe thì ít nghe thôi."

Cố Thanh Liên cười lạnh: "Tam tỷ cần gì phải nghĩ một đằng nói một nẻo. Muội nghe nói Thọ vương còn chưa vào phủ thì nha hoàn thiếp thân của tỷ đã nghe ngóng khắp nơi rồi."

Sắc mặt Cố Thanh Vân trầm xuống, không vui nói: "Muội muội cũng đừng học theo dáng vẻ của Hứa di nương, cả ngày cứ khua môi múa mép ở phía Đông một câu, phía Tây một lời. Tốt nhất đừng có ăn không nói có."

"Tỷ…"

Mặt Cố Thanh Liên thoáng chốc đỏ bừng.

"Nói huyên thuyên không chỉ có một mình di nương nhà ta, di nương của tỷ cũng chẳng an phận là mấy đâu."

"Được rồi, mỗi người nói ít một câu đi, nếu không lại để cho người ta chế giễu." Cố Thanh Chỉ - nữ tử của đại gia đặt mạnh đũa xuống mặt bàn.

Cặp tỷ muội thứ xuất này của Nhị gia giống như một đôi oan gia trời sinh, cứ thấy mặt nhau là đấu đá không ngừng. Cố Thanh Chỉ trông mà vô cùng chướng mắt.

Mấy cô nương nhỏ tuổi khác thấy nhị tỷ lên tiếng thì sợ tới mức vội vàng rũ mí mắt xuống, thân ai nấy lo, tập trung gắp thức ăn cho mình.

Nhị tiểu thư này tuy là thứ xuất, cũng không được phu thê đại gia chào đón. Thế nhưng từ nhỏ lại lớn lên bên cạnh thái thái, từng lời nói, hành động đều là do thái thái dạy bảo.

Cố Thanh Chỉ cười lạnh: "Suốt ngày cứ tranh dài đấu ngắn, chả trách sao Ngô Nhạn Linh chẳng thèm liếc mắt tới chúng ta. Nhìn người ta mà xem…"

Các cô gái nghe theo lời nhị tiểu thư, nhìn qua thì thấy Ngô Nhạn Linh mặc áo gấm đẹp đẽ, quý giá, đang ngồi nâng cằm, tập trung nhìn chăm chú vào Thọ vương.

Thọ vương phe phẩy cây quạt, giống như đang nói gì đó với cô ta. Nói tới chuyện thú vị, Ngô Nhạn Linh nở nụ cười nũng nịu, cười ngã vào trong lòng Quận chúa.

Lúc này, trong mắt các cô nương kia không phải là hâm mộ hay oán hận thì cũng là khinh thường, mỗi người một cảm xúc riêng.

Lúc này, A Ly vội vàng chạy dọc theo cạnh hồ Nguyệt Nha tới, đến cạnh Thọ vương thì nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Thọ vương thay đổi, đột nhiên gấp quạt lại, ném lại một câu rồi vội vàng dẫn người rời đi.

Biến cố này chỉ xảy ra trong chớp mắt ngắn ngủi, mọi người thậm chí còn chưa kịp đặt ly rượu xuống, cứ thế trơ mắt nhìn Thọ vương nghênh ngang rời đi. Có mấy người không khỏi thấp giọng hỏi thăm Quận chúa

Vẻ mặt Quận chúa rất khó coi, miễn cưỡng tìm một cái cớ giải vây cho Triệu Cảnh Diễm.

"Không phải đã nói là ba ngày không chẩn bệnh à, sao lại mở cửa trước thời hạn?" Triệu Cảnh Diễm bị A Ly lôi ra khỏi bàn rượu, không chỉ không tức giận mà ngược lại còn mang vẻ mặt cợt nhả, quạt gió phe phẩy nhanh chóng tạo thành gió mát.

A Ly im lặng liếc mắt rồi nói: "Sức khỏe của Kim đại phu đã tốt hơn, sợ bệnh nhân chờ sốt ruột nên cố gắng khám sớm."

Triệu Cảnh Diễm cúi đầu cười, đột nhiên nghiêng người, tiến tới trước mặt A Ly, nhẹ nhàng thổi một hơi.

"A Ly à, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo với gia, bệnh của ta khám trước một ngày hay trễ hơn một ngày cũng chẳng khác mấy. Ngươi gấp gáp kêu gia ra ngoài, chẳng lẽ… là ghen vì nhìn thấy sau lưng gia có hai nha hoàn xinh đẹp?"

A Ly tức giận tới mức muốn phun một búng máu, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên.

Y xê dịch về phía sau rồi lạnh lùng nói: "Xin gia tự trọng! Số bệnh nhân mà Kim đại phu khám hàng ngày đều có giới hạn, bỏ lỡ hôm nay thì không biết còn phải chờ tới khi nào?"

Triệu Cảnh Diễm nâng cây quạt lên, gõ A Ly hai cái, cười nói: "Tự trọng cái gì! Rõ ràng là ngươi không muốn thấy gia được phong lưu khoái hoạt."

A Ly lại im lặng liếc nhìn Triệu Cảnh Diễm: "Gia bị một đám tiểu nhân a dua nịnh nọt vây quanh, tiểu nhân không nhìn ra gia phong lưu khoái hoạt ở chỗ nào."

"Ồ, A Ly nhà ta đúng là biết thương xót người khác."

Triệu Cảnh Diễm ngửa người về sau, thoải mái nằm lên mặt thảm Ba Tư, thở dài: "Cái xe này thích quá, hận không thể mang theo về kinh thành. A Ly à, lúc về kinh chúng ta đi đường thủy, tiện thể mang nó về đi."

"Gia, đi đường thủy qua lại cũng cần hơn một tháng, trong kinh còn rất nhiều việc, chúng ta vẫn nên đi đường bộ thôi."

Cặp mắt phượng của Triệu Cảnh Diễm mở to, hiện lên một tia sắc bén, nhưng giọng nói lại lộ vẻ lười biếng: "Ngươi gấp cái gì, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, nói gì thì gia cũng tới Nam Trực Lệ để xem bệnh. Trở về sớm, bệnh của gia làm sao hết được."

Gương mặt A Ly không chút thay đổi: "Chẳng lẽ gia còn muốn ở phủ Tô Châu này tới mấy tháng?"

"Ý kiến hay."

Triệu Cảnh Diễm vỗ tay khen ngợi: "A Ly của ta đúng là tri kỷ, gia đang có ý định này."

Lần này, A Ly cũng chẳng thèm khinh thường nữa. Cậu ta dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhảy xuống xe ngựa.

"Chậc, chậc, chậc, làm kẻ dưới mà như thế này, từ lúc khai thiên lập địa tới giờ chắc chỉ có một mình A Ly nhà ta thôi."

Triệu Cảnh Diễm bị kẻ dưới ghét bỏ, nhưng hắn không giận mà còn cười sung sướng, trong tiếng cười lộ ra tia đắc ý không nói thành lời.

Kim đại phu chẩn bệnh, ngoại trừ không thu tiền chẩn bệnh còn có thêm một điểm đáng khen là không dối già gạt trẻ, không để ý tới giàu nghèo.

Triệu Cảnh Diễm là vương gia cao quý, cũng chỉ có thể xếp hàng chờ đợi theo thứ tự. Cũng may vương gia là vương gia. Hắn ngồi trên sập dài bằng tre, hai bên có kê bồn đá lạnh, cộng thêm vài món điểm tâm, hoa quả, sau lưng có hai thị vệ anh tuấn cầm quạt, có thể nói là vô cùng sung sướng.

Khi ánh trăng treo trên bầu trời, gã sai vặt mới bước tới mời hắn vào.

Lúc này, Triệu Cảnh Diễm không nhanh không chậm đứng lên khỏi sập, chỉnh lại búi tóc, phủi qua xiêm y, mở cây quạt, rung đùi đắc ý sải bước.

Ngay khi tới chỗ cửa đại sảnh, gã sai vặt dừng lại, hơi cúi người, làm ra tư thế "Mời". Triệu Cảnh Diễm nhìn đánh giá chung quanh, thản nhiên bước vào.

Vừa đứng vững, một đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng lại thâm thúy lọt thẳng vào đáy mắt hắn.

Trái tim Triệu Cảnh Diễm đập hẫng mất một nhịp, cặp lông mày anh tuấn hơi nhướng lên.

"Tên họ?" Giọng nói dịu dàng, ngọt mềm, là giọng đặc trưng của con gái Giang Nam.

Một cô nương.

Một cô nương cực kỳ trẻ tuổi.

Triệu Cảnh Diễm ngạc nhiên, âm thầm phán đoán thật nhanh. Tuổi còn nhỏ mà lại có được y thuật cao minh như vậy, cô nương này có chút thú vị rồi đấy.

Hắn cất quạt đi, cười tủm tỉm tiến về phía trước, đoạn vén tà áo lên, đường hoàng ngồi xuống.

"Họ Triệu, tên Cảnh Diễm, tên tự Đình Lâm. Hơn mười bảy tuổi, chưa tới mười tám, chưa thành gia lập thất. Là đương kim Thọ vương."

Cố Thanh Hoàn lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, tên nhóc này thật sự nói hết thân phận của mình ra…

Cô cố che giấu sự nghi ngờ trong lòng, lạnh lùng nói: "Đưa tay!"

Lời nói ngắn gọn khiến người giật mình. Cô không sợ hãi vì người ngồi đối diện mình là vương gia mà trái lại còn có một loại uy nghiêm không thể kháng cự. Triệu Cảnh Diễm xắn ống tay lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô nương đối diện.

Cô mặc một chiếc áo bào đen, nhìn không rõ dáng người, dùng một miếng vải tơ tằm đen che lại khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp lông mày như tranh vẽ, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tìm hiểu đến cùng. Một nụ cười xuất hiện trên môi Triệu Cảnh Diễm.

Thú vị!

Ba ngón tay mát lạnh đặt lên chỗ mạch đập. Một hồi sau.

"Đổi bên kia."

Triệu Cảnh Diễm nghe theo, đổi tay, ánh mắt dò xét càng lúc càng sâu. Hàng mi dài của cô hơi rũ xuống, phần da lộ ra ngoài tái nhợt. Cô trầm ngâm không nói gì, cặp chân mày thanh tú nhíu lại.



"Sao rồi?"

Cố Thanh Hoàn vuốt cằm: "Không nảy không chìm, thong dong ôn hòa, nhịp đập đều. Khẩu vị ổn định, thần thái sáng ngời, căn cơ vững chắc… chẳng bệnh tật gì!

Triệu Cảnh Diễm cười, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn trầm xuống: "Vương gia, ngài đi nhầm chỗ rồi. Mời!"

"Ôi chao…"

Triệu Cảnh Diễm bị người ta vạch trần nhưng lại không có chút xấu hổ nào. Hắn dứt khoát dùng hai tay chống cằm, nháy mắt với Cố Thanh Hoàn một cái.

"Đại phu có điều không biết, gần đây bản vương thường hay mất ngủ, còn hay nằm mơ, xương sống và thắt lưng đau đớn, chóng mặt ù tai, không thèm ăn cho lắm. Đại phu ai cũng nói là thận sắp hỏng."

Trong lòng Cố Thanh Hoàn oán thầm.

Tên này không bệnh mà vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới phủ Tô Châu, xếp hàng với dân chúng tóc húi cua để khám bệnh. Rốt cục là có mục đích gì đây?

Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy hết toàn bộ sự thay đổi trong mắt Cố Thanh Hoàn.

Đây nhất định là một cô nương Giang Nam xinh đẹp, nếu không thì sao lông mi dài rũ xuống đôi mắt trầm tĩnh kia lại mê người tới vậy.

"Kim đại phu, ngươi coi thử bệnh này của bản vương còn có thể chữa không?"

Cố Thanh Hoàn xoay chuyển tâm tư vài vòng rồi thử nói: "Có bệnh mới cần chữa bệnh, không bệnh…"

"Không bệnh cũng cần trị."

Trong mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên sự sắc bén, trên mặt vẫn là vẻ ung dung thản nhiên: "Kim đại phu, chúng ta làm giao dịch được không?"

Cố Thanh Hoàn vô thức ngồi thẳng lưng, hơi hất cằm nói: "Mời vương gia nói."

Khóe môi Triệu Cảnh Diễm cong lên, cười như không cười: "Trước kia bản vương đắm chìm trong nữ sắc khiến thận hư, không còn làm chuyện kia được nữa. Mặc dù Kim đại phu có bàn tay vàng nhưng rốt cuộc cũng không thể khởi tử hồi sinh, vì thế… Kim đại phu có thể ghi một bệnh án cho bản vương."

Cố Thanh Hoàn cảm thấy có hơi sợ hãi, chậm rãi đan chặt hai tay mình, để bình ổn nỗi lòng. Đường đường là vương gia, thiên chi kiêu tử mà lại muốn người đời cho rằng mình bất lực. Hắn đang toan tính điều gì đây?

Cố Thanh Hoàn ngừng lại một chút rồi hỏi: "Ta có thể nhận được gì?"

"Thông minh!"

Chân mày Triệu Cảnh Diễm nhếch lên, hắn vỗ tay cười nói: "Bản vương thích nhất là nói chuyện với người biết thời thế."

Cố Thanh Hoàn không đáp, ý bảo hắn nói tiếp.

"Khánh Phong Đường có mười tám phòng khám nhỏ ở Nam Trực Lệ. Nếu Kim đại phu có thể khiến bản vương hài lòng, trong hai năm, bản vương sẽ đoạt lấy Bắc Trực Lệ cho Kim đại phu." Triệu Cảnh Diễm phe phẩy quạt hai cái, nói thẳng.

"Sao Vương gia biết Khánh Phong Đường là của ta?"

Sóng mắt Triệu Cảnh Diễm khẽ lay động, hắn nhíu mày: "Bốn năm trước Khánh Phong Đường mở tại phủ Tô Châu, làm ăn bết bát. Cho đến khi Kim đại phu bất đầu chẩn bệnh thì mới cải tử hoàn sinh. Kim đại phu đừng nói với bản vương là ngươi không có liên quan gì với Khánh Phong Đường nhé."

Cố Thanh Hoàn giật mình sợ hãi. Phía sau vẻ cợt nhả của người này lại che giấu khả năng quan sát vô cùng nhạy bén.

Cô mỉm cười: "Vương gia cũng biết nguyên tắc của ta phải không?"

"Biết cực kỳ rõ."

Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt: "Ngoại trừ chuyện vừa rồi, Kim đại phu còn có thể nhờ ta giúp ngươi làm một chuyện."

Cố Thanh Hoàn càng thêm vui vẻ: "Đã giao dịch thì có thể tăng giá, ta có một ý nguyện, không biết Vương gia có thể lắng nghe không?"

Có kẻ dám đặt điều kiện trước mặt hắn cơ đấy, đúng là thú vị!

Triệu Cảnh Diễm cười vô cùng gian tà, phẩy quạt một cái trả lời: "Xin rửa tai lắng nghe."

Cố Thanh Hoàn nhìn thẳng vào đôi mắt chứa ý cười của đối phương, gằn từng chữ: "Mong muốn của Vương gia, ta có thể đồng ý. Cổ phần Khánh Phong Đường ở Nam, Bắc Trực Lệ có thể chia cho Vương gia hai phần cổ phần danh nghĩa*. Vương gia giúp tại hạ làm một chuyện được không?"

*Cổ phần danh nghĩa: không góp vốn nhưng vẫn được chia lãi.

"Hai phần cổ phần danh nghĩa, đúng là một khoản lớn."

Triệu Cảnh Diễm nở cụ cười: "Xem ra việc này không phải chuyện nhỏ."

"Vương gia không dám?" Cố Thanh Hoàn khích tướng.

"Buồn cười! Trong thiên hạ này không có chuyện gì mà Triệu Cảnh Diễm ta không dám."

Cố Thanh Hoàn kiên trì đối diện với đôi mắt mang ý cười của Triệu Cảnh Diễm, nhấn mạnh: "Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ta muốn nhờ Vương gia nhổ tận gốc Cố phủ ở Giang Nam."

Một câu chấn động lòng người, sắc mặt Triệu Cảnh Diễm thay đổi. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt kia, tựa hồ như muốn nhìn thấu vào lòng cô.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv