Tiểu thư thế gia vọng tộc bước đi, nói chuyện, uống trà, đối nhân xử thế đều phải theo khuôn mẫu. Ngô Nhạn Linh là cháu ngoại của Vương phủ, mỗi một lời nói, hành động đều do ma ma trong cung đích thân dạy dỗ, thế nên các loại lễ nghi quy củ đều vô cùng đoan chính.
Mà Cố gia chẳng qua chỉ là một gia đình quan lại trung tầng, các cô nương tuy cũng được dạy dỗ từ nhỏ, nhưng dù sao cũng có chút chênh lệch. Ở chỗ nhỏ như phủ Tô Châu thì đống lễ nghi đó còn nhìn vừa mắt, nhưng vào Kinh rồi so sánh với những hào môn thế gia hay hoàng tộc thì quả thật là kém xa.
Huống hồ, Cố Thanh Hoàn này từ nhỏ đã là kẻ điên, nói năng còn không trôi chảy, vậy mà học đâu ra cách hành lễ lưu loát, chuẩn mực thế này.
Ngô Nhạn Linh âm thầm quan sát Cố Thanh Hoàn, đồng thời cẩn thận nhớ lại, có vẻ lúc người điên này đến phủ lão Tề vương cũng đã như vậy, hành động lẫn lời nói đều rất nhã nhặn, có quy củ hơn hai ả thứ xuất kia.
Ngô Nhạn Linh không khỏi dấy lên nghi ngờ trong lòng, Cố Thanh Hoàn tựa như thay đổi toàn bộ chỉ trong một đêm, vậy mà bản thân lại không chú ý tới, thật là quá sơ ý.
Ngô Nhạn Linh nào biết, kiếp trước, ở trong tầng lớp quý tộc Kinh thành, tuy Tiền gia không xếp hạng đầu, nhưng cũng là gia tộc nhiều đời theo nghề y. Vì vậy, tổ mẫu và mẫu thân dạy dỗ Cố Thanh Hoàn cũng có phần nghiêm khắc, cố ý mời ma ma trong cung tới dạy dỗ riêng cho cô. Thế nhưng, bản tính của cô vốn bướng bỉnh, chỉ học được một chút da lông, đủ để qua mắt người lớn mà thôi.
Tuy vậy, những thứ da lông mà cô học được cũng đã dư dả để ứng phó với quy củ thường ngày.
Cố Thanh Hoàn cũng không biết, cách nói năng, ứng xử trong vô thức của mình đã khiến Ngô Nhạn Linh nhìn cô với ánh mắt khác xưa.
Cô thấy ba vị phu nhân cố ý tỏ ra thân mật với bản thân, trong lòng rất cảm kích. Lại thấy Nhị tỷ ngồi ngay ngắn một bên không nói lời nào, tuy cô có ý để Nhị tỷ thể hiện trước mặt phu nhân, nhưng bởi có mẹ con Quận chúa ở đây, chỉ đành tạm gác lại.
Quận chúa Hoa Dương này mang theo Ngô Nhạn Linh tới Tưởng phủ, trong lời ngoài lời đều có ý khen ngợi con gái mình, dụng ý đã quá rõ ràng. Nếu như cô không đoán sai, Quận chúa cũng có mưu tính với nhà họ Tưởng.
Cố Thanh Hoàn lặng lẽ che giấu tất cả dưới đáy mắt, sau khi hàn huyên vài câu bèn đứng dậy xin cáo lui.
Hoa Dương không ngờ Cố Thanh Hoàn vội vã rời đi như vậy, những lời đã chuẩn bị sẵn đều còn chưa kịp nói ra, dù oán giận trong lòng nhưng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, trên mặt vẫn treo nụ cười khéo léo như cũ.
Các phu nhân của Tưởng gia tiễn người ra khỏi cổng rồi mới trở vào.
…
Các nha hoàn, bà vú vây quanh mẹ con Quận chúa, đi qua hành lang dài, vòng qua cây hòe lớn cao vút như võng lọng, tiến vào Thọ An Đường.
Cố Thanh Hoàn cúi đầu đi theo sau lưng, liếc mắt quan sát. Bảy ngày không vào cái phủ này, dường như trong phủ có chút gì đó khác lạ mà cô không nói rõ được.
Trong Thọ An Đường, phu nhân Ngụy thị, Đại nãi nãi Chu thị, đại thiếu nãi nãi Quản thị và hai vị tiểu thư con di nương đã chờ từ lâu.
Thấy người đến, Quản thị đứng dậy cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được các muội muội trở về."
Tỷ muội Cố Thanh Hoàn, Cố Thanh Chỉ tiến lên hành lễ với Ngụy thị, Chu thị, Ngô Nhạn Linh chỉ hơi gật đầu rồi ngồi ở vị trí cạnh Quận chúa.
Gật đầu một cái là kiểu hành lễ gì đây, ánh mắt Chu thị lướt qua mẹ chồng, thấy bà xem như không thấy, lập tức cũng tỏ ra lạnh nhạt.
Ngụy thị đương nhiên sẽ không ngốc đến độ so đo với Ngô Nhạn Linh, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào tỷ muội Cố Thanh Chỉ.
Hai tỷ muội này trông cả người như sáng bừng lên, trâm cài trên đầu càng tinh xảo hơn những thứ trước đây. Màu sắc và hoa văn trên áo quần cũng khác trước, vừa nhìn đã biết chất liệu và kĩ thuật thêu thùa đều là thượng hạng.
Ý cười trên mặt Ngụy thị tràn ra, bà vui vẻ nói: "Lần này Lục nha đầu không gây ra chuyện gì chê cười chứ?"
Lời này mặc dù là nói với Cố Thanh Hoàn, ánh mắt lại dừng trên người Cố Thanh Chỉ. Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một chốc, gọi thật nhỏ: "Nhị tỷ."
Cố Thanh Chỉ cười nói: "Tổ mẫu, Lục muội rất ngoan ngoãn, không có việc gì thì chỉ ở trong viện của mình, từ lão tổ tông đến các vị phu nhân, tiểu thư của Tưởng phủ đều rất thích Lục muội."
Ngụy thị thản nhiên cười, nói: "A Di Đà Phật, không gây rắc rối là tốt rồi."
Con ngươi Cố Thanh Hoàn hơi đảo, cô cười nói: "Tổ mẫu, tôn nữ không chỉ không gây rắc rối mà còn được thưởng thật nhiều, Nhị tỷ cũng vậy. Nhị tỷ, tỷ mau mang đồ của tỷ cho tổ mẫu xem đi."
Cố Thanh Chỉ giận dỗi trừng mắt nhìn Cố Thanh Hoàn, sẵng giọng: "Chỉ muội biết hiến vật qúy."
Ngụy thị đang muốn biết thái độ của người nhà họ Tưởng với Cố Thanh Chỉ, vội vã nói: "Mau đem đến ta xem nào."
Nha hoàn mặc áo đỏ lập tức bê tráp bước đến, dâng đến tay Ngụy thị: "Phu nhân, đều ở chỗ này."
Ngụy thị mở ra nhìn, cười đến híp mắt lại.
Xem ra Tưởng gia cực kỳ hài lòng với Nhị nha đầu, thoạt nhìn những lễ vật này đều là đồ có giá trị.
Ánh mắt Hoa Dương trầm xuống. Bà ta bưng chén trà sứ trắng trên bàn lên nhấp một ngụm, cười nhạt hỏi: "Lục nha đầu được đồ tốt gì?"
Xuân Nê cũng bưng tráp qua, mở ra cười nói: "Lão tổ tông Tưởng gia nói, nhớ đến cố nhân, nên đồ của tiểu thư nhà nô tỳ nhiều hơn Nhị tiểu thư một chút."
Tráp vừa mở ra, mọi người đều đưa mắt nhìn qua, vừa nhìn đến, trong lòng Hoa Dương liền lo lắng. Quả là chỉ nhiều hơn một chút, chỉ có thêm một cặp trâm cài tóc bằng ngọc phỉ thúy, còn lại giống hệt nhau.
Ngụy thị thầm thở ra một hơi. Mặc dù Nhị nha đầu chỉ đi cùng, nhưng Tưởng gia vẫn đối xử với cả hai như nhau, xem ra Nhị nha đầu cũng lọt vào mắt xanh nhà họ Tưởng, coi như đi chuyến này đã không phí công.
Hai tiểu thư thứ xuất thì lộ ra ánh mắt hâm mộ. Chuyến này hai người kia được nhiều đồ tốt như vậy, người của Tưởng gia thật đúng là có tiền có của.
Ngụy thị cười nói: "Được rồi, tất cả giải tán đi."
Cố Thanh Hoàn ra khỏi Thọ An Đường, lập tức đi thẳng về viện của mình.
Xuân Nê nói thầm bên tai cô: "Sao tiểu thư phải lấy lễ vật của Tưởng phủ ra cho người khác xem, nô tỳ thấy mặt mày Quận chúa và hai tiểu thư thứ xuất đều hơi khó coi, khi không lại lôi kéo sự ghen ghét."
Nha hoàn này cũng bắt đầu biết xem sắc mặt người khác rồi, Cố Thanh Hoàn cười nói: "Xuân Nê ngốc, đồ vật của Tưởng gia, cho dù có bị ghen ghét cũng không có người dám nói. Đây là ta đang tạo chỗ dựa cho mình và Nhị tỷ."
"Nếu đã là chỗ dựa, vậy tiểu thư cần gì phải giấu những thứ quý giá kia đi, rõ ràng là đồ của tiểu thư đáng giá hơn của Nhị tiểu thư rất nhiều mà."
Cố Thanh Hoàn cười không nói.
Xuân Nê suy nghĩ suốt cả đường đi về, lúc gần đến cửa viện mới tỉnh ngộ ra: "Tiểu thư làm vậy đâu phải là tạo chỗ dựa cho mình, rõ ràng là giữ thể diện cho Nhị tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn búng trán Xuân Nê một cái: "Cuối cùng cũng ngộ ra rồi."
Vừa dứt lời, Nguyệt nương đã ra đón, nói nhỏ: "Nô tỳ mong tiểu thư về đã lâu."
Cố Thanh Hoàn thấy sắc mặt bà hơi khó coi, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư, có bà mối đến hỏi cưới Nhị tiểu thư."
Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn căng thẳng, hỏi lại: "Là nhà nào?"
Vẻ mặt Nguyệt nương lúng túng đáp: "Hồi tiểu thư, người hỏi cưới là trưởng tử Cao Tiểu Phong của Cao Thượng thư Công bộ."
Trái tim Cố Thanh Hoàn trầm xuống, nhưng lại thản nhiên cười: "Nhị tỷ thật tốt số, được lọt vào mắt xanh phủ Thượng thư."
Nguyệt nương đưa mắt ra hiệu với Cố Thanh Hoàn, "Tiểu thư, chúng ta vào phòng rồi nói."
Ba người vội vã vào trong, Thải Vân và Minh Nguyệt đã chuẩn bị nước sẵn, sau khi Cố Thanh Hoàn tháo trâm ngọc, rửa tay rửa mặt sạch sẽ liền ngồi dựa người nghỉ ngơi trên sập gỗ gần cửa sổ.
Sau khi dâng trà, Xuân Nê không nhịn được mà hiếu kì nói: "Thải Vân, Minh Nguyệt, hai người ra ngoài trông chừng. Nguyệt nương mau nói đi, đang yên đang lành sao Cao phủ này lại tới xin cưới Nhị tiểu thư. Phủ chúng ta đâu xứng với dòng dõi Cao gia đâu."
Dòng dõi quan lại trung đẳng đương nhiên không thể xứng với dòng dõi quý tộc cao đẳng, huống hồ một bên là con trai trưởng của vợ cả, một bên là tiểu thư con di nương, môn không đăng, hộ không đối, có quỷ mới tin không có chuyện mờ ám trong này.
Nguyệt nương giải thích với vẻ rất thần bí: "Hai người không biết chứ, trưởng tử này của Cao phủ đã cưới ba vị chính thất, không ai sống lâu được mấy năm. Lần này tái giá sẽ là lần thứ tư."
Làm tân lang đến ba lần, trưởng tử của Cao gia quả là tốt số. Cố Thanh Hoàn nhíu mày, trong mắt mang vẻ nghi hoặc, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện.
Kiếp trước, tổ phụ đứng đầu Thái Y Viện, bao nhiêu hoàng thân quốc thích đều muốn mời tổ phụ chẩn bệnh, Cao gia cũng không ngoại lệ. Hai vị chính thất trước đây của Cao Tiểu Phong đều do tổ phụ chữa trị.
Khi đó cô chẳng có nửa phần hứng thú nào với y dược, chỉ lo chơi đùa với đệ đệ. Trùng hợp là hôm đó, lúc tổ phụ nói với mẫu thân về bệnh tình của hai vị Đại nãi nãi của Cao phủ cũng không kiêng kị tỷ đệ hai người, bởi vậy cô đã nghe rất rõ.
Hai vị chính thất của Cao Tiểu Phong vô cùng xinh đẹp, mà bệnh tình cũng giống nhau như đúc, đều là sầu lo quá mức nên tổn thương đến tỳ, suy nghĩ quá nhiều dẫn đến nóng gan. Loại bệnh này chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, bớt suy nghĩ đi là có thể sống lâu.
Nhưng điều khiến tổ phụ lấy làm kỳ quái là, vị chính thất đầu tiên sau khi uống thuốc của ông cụ xong, không chỉ không khỏi hẳn mà bệnh còn nặng thêm mấy phần, nửa năm sau thì qua đời.
Đến vị chính thất thứ hai này cũng có hiện tượng giống hệt vậy, tổ phụ thận trọng, bèn nói kĩ lưỡng về mạch tượng cho mẫu thân nghe.
Sau khi mẫu thân nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, khuyên tổ phụ sau này nếu Cao phủ đến mời nữa thì mượn cớ từ chối.
Cố Thanh Hoàn không hiểu lắm, lên tiếng hỏi: "Vì sao phải từ chối?"
Lúc đó mẫu thân nghiêm mặt lại, lệnh cho bà vú đưa cô và đệ đệ về phòng. Cô sợ nhất là vẻ mặt này của mẫu thân, cho nên cũng không dám hỏi nhiều nữa, chỉ đành vứt việc này ra sau đầu.
Có điều về sau, lúc Cao gia đến mời, tổ phụ quả nhiên làm theo lời mẫu thân, lấy cớ từ chối. Cho đến nửa năm sau, Cao phủ lại tổ chức đại tang, Cố Thanh Hoàn mới biết được vị chính thất thứ hai cũng đã qua đời.
Hai vị chính thất chết cũng không phải là chuyện ly kỳ gì ở Kinh thành. Kiếp trước Cố Thanh Hoàn chỉ bận rộn lo chuyện của mình, cũng không để chuyện này trong lòng.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hoàn vội hỏi: "Vị chính thất thứ ba chết như thế nào?"
Nguyệt nương vặn xoắn cái khăn một hồi mới nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nha hoàn trong viện Quận chúa nói, bên ngoài có hai lời đồn được lan truyền."
Mặt Nguyệt nương đỏ gắt như chảy máu, cắn răng giậm chân một cái rồi mới nói tin đồn bên ngoài cho tiểu thư.
Cố Thanh Hoàn nghe xong, cố nén xúc động trợn trắng mắt.
Trên đời này có trâu mệt chết chứ làm gì có ruộng cày hư*. Cho dù Cao Tiểu Phong một đêm làm bảy lần thì người mệt đến chết trước cũng là lão ta mới đúng. Huống hồ đàn ông nào mà không có di nương hay nha hoàn thông phòng chứ, cần gì phải giày vò chính thất đến chết như vậy.
(*) Nguyên văn 只有累死的牛, 没有梨坏的田: ý rằng chỉ có đàn ông quan hệ nhiều quá mà chết, không có chuyện phụ nữ vì quan hệ quá nhiều mà mệt chết.
Người đời nói sao tin vậy, cũng không dùng đầu óc mà nghĩ kĩ một chút.
Vả lại, mặc dù chó là loài cũng đáng sợ, nhưng cũng hiểu tính người nhất. Chó đi theo Cao Tiểu Phong nhiều năm, chắc chắn cũng phải quen thuộc với chính thất, làm sao lại dọa người ta chết tươi được.
Cố Thanh Hoàn phân tích kĩ càng, thị phi khúc chiết trong chuyện này, chỉ sợ ẩn tình chẳng đơn giản như vậy. Nguyên nhân cái chết của ba vị chính thất này tất có kỳ quặc.
"Tiểu thư, chúng ta mới vào kinh nửa tháng, Nhị tiểu thư lại chỉ ở trong khuê phòng cả ngày, không ra tới cửa chính, không tới cửa phụ, làm sao lại lọt vào mắt xanh Cao phủ?" Nguyệt nương nói xong, lại bổ sung một câu.