Hoa Dương lấy khăn tay ra nhét vào tay con gái.
Ngô Nhạn Linh giận dỗi quay lưng không thèm để ý.
Hoa Dương than thở: "Con đấy, nào hiểu cho lòng của mẫu thân. Nói thật với con, nhìn bề ngoài có vẻ Tưởng gia không có địa vị gì hiển hách, nhưng thật ra lại cao quý vô cùng. Ba vị trong phủ đều đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong Quốc Tử Giám. Mà Quốc Tử Giám là nơi nào chứ, văn võ bá quan trong triều nhiều như vậy, có được mấy người không phải học từ đó ra."
Ngô Nhạn Linh nghe vậy thì hơi xiêu lòng, chậm rãi xoay người lại.
Hoa Dương thấy con gái như vậy, lập tức giải thích rõ ràng hơn nữa.
"Bây giờ, vị ngồi trên ngai vàng kia chú trọng nhất là mấy cái đạo lý mẫu từ tử hiếu, tôn sư trọng đạo. Môn sinh của Tưởng gia có mặt khắp cả nước. Đại thọ sáu mươi năm đó của lão tổ tông, trong phủ đãi tiệc, người đến người đi liên miên không ngớt suốt cả mười ngày, có vị quan nào vào được Tưởng gia mà không cảm thấy vinh hạnh."
Ngô Nhạn Linh lau nước mắt nói: "Điều này thì có liên quan gì đến con?"
"Con gái của ta, trên đời này, mỗi loại người lại có một cách hành xử khác nhau, phân chia từng nhóm người khác nhau. Tuy rằng Tưởng gia không hiển hách nhưng môn sinh của họ ai mà không có tiền đồ, danh vọng. Con hãy nhìn xem, những người có quyền lực thật sự trong triều, có mấy ai không phải là môn sinh của Tưởng gia đâu."
Quận chúa Hoa Dương lại gần con gái mình, nói nhỏ: "Lời này ta chỉ nói với con, con nghe tai trái ra tai phải, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Năm năm trước, khi chuyện của Thái tử xảy ra, ta nghe người trong cung nói có vài môn sinh của Tưởng gia cũng tham gia vào. Nhưng người ta chỉ cần tới cửa nhờ cậy Tưởng gia, người của Tưởng gia chỉ việc mở lời với mấy vị thượng thư thôi là những môn sinh đó đều bình an vô sự."
Ngô Nhạn Linh nghe vậy thì khiếp sợ, đôi mắt lóe sáng xinh đẹp vô cùng.
Hoa Dương lại nói tiếp: "Đây chẳng qua là chuyện không quan trọng. Hiện tại hai vị vương gia đấu đá ngươi sống ta chết, bất phân thắng bại. Người của Tưởng gia chỉ dạy học không tham dự việc triều chính. Nếu như con gả vào đó thì ai ngồi được lên cái ghế kia cũng không ảnh hưởng gì đến con hết. Cho nên hôn sự của con, lão vương gia đã nhắm trúng người của Tưởng gia rồi."
Đôi mắt Ngô Nhạn Linh lóe lên một sự tinh ranh.
Mẫu thân còn nói thiếu một câu, đó chính là nhà ông ngoại gả bản thân cho Tưởng gia rồi thì lúc đó Tề vương phủ và Tưởng gia sẽ có sự liên kết. Lão Tề vương trước giờ chỉ nâng đỡ cho Thụy vương, nếu hôn sự diễn ra, cũng tương đương với việc Thụy gia và Tưởng gia sẽ cùng một chiến tuyến.
Hoa Dương thấy con gái lặng thinh không nói thì đã biết, với trí thông minh của nó nhất định sẽ hiểu rõ.
Bà ta đương nhiên hiểu rõ mục đích của phụ thân và huynh đệ khi làm vậy. Bà ta còn biết, nếu như trong tương lai Thụy vương có gì bất trắc thì Tề vương phủ cũng có thể dựa vào cháu gái để cầu Tưởng gia cứu giúp Tề vương phủ.
Bà ta biết rõ hôn sự của con gái chẳng qua cũng chỉ là nước cờ của Thụy vương cho con đường tới bảo tọa của mình, nhưng bà ta vẫn làm như vậy. Tiến có thể tấn công, lùi cũng có thể phòng thủ, trăm cái lợi mà không có cái hại nào, vậy tại sao lại không làm.
Huống hồ gì ở Kinh thành này, còn có phủ đệ nào an toàn hơn Tưởng gia sao?
"Lão thái phi vừa nói với ta về việc này, không ngờ hôm nay Tưởng gia đã đến nhà rồi. Vốn dĩ cầu còn không được, vậy mà lại bị lão bất tử đó phá hỏng, con nói xem mẫu thân có tức không chứ."
Ngô Nhạn Linh suy nghĩ một hồi, nói: "Mẫu thân, e là lão phu nhân cũng đang suy tính cho Nhị tỷ đấy?"
"Linh Nhi của ta thật thông minh!"
Quận chúa Hoa Dương than thở, sau đó lại cắn răng nghiến lợi: "Không ngờ bà già đó cũng dám nghĩ như vậy, bà ta đang nằm mơ giữa ban ngày sao."
"Tại sao?"
Hoa Dương trợn mắt trắng: "Bà ta chỉ là một phụ nhân trong nội trạch, lại vừa mới vào Kinh thành thì hiểu cái gì. Đàn ông đang tuổi thích hợp để lấy vợ của Tưởng gia chỉ có Tưởng Lục gia và Tưởng Thất gia, hơn nữa đều là con vợ cả. Nhị nha đầu kia chỉ là một đứa con gái thứ xuất, làm sao có thể gả cho họ được. Bà ta đang nằm mơ giữa ban ngày sao."
Ngô Nhạn Linh trầm ngâm không nói.
"Hơn nữa, hôn sự của Nhị tỷ con đã được nhà ngoại con sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Ồ, là nhà nào vậy ạ?"
Hoa Dương nói nhỏ bên tai con gái mấy câu làm Ngô Nhạn Linh vô cùng kinh ngạc.
…
"Thất gia, Thất gia, xe ngựa đã đến cửa phủ rồi ạ."
Tưởng Hoằng Văn đang đi lui đi tới trong viện, vừa nghe vậy, đôi mắt lập tức lóe sáng: "Sao bây giờ mới tới, gia ta sốt ruột chết mất. Đi, mau theo ta ra tiếp đón."
"Hồi bẩm gia, Đại nãi nãi nói còn có Nhị tiểu thư của Cố phủ đến cùng nữa ạ."
Tưởng Hoằng Văn dừng bước, đắn đo nói: "Là chủ ý của ai?"
"Nghe nói là ý của trưởng bối bên Cố gia, nhưng người là do Lục tiểu thư chọn ạ."
Tưởng Hoằng Văn quyết đoán: "Cứ nói là ta dặn Đại nãi nãi sắp xếp một viện nào đó ở xa xa để Nhị tiểu thư qua đó ở."
"Dạ, gia!"
Hai chị em Thanh Hoàn vừa bước vào Tưởng phủ thì có hai cái kiệu chờ sẵn, mỗi người lên một kiệu, một đường không nói câu nào.
Đến chỗ nhị môn thì hai kiệu tách ra hai hướng Đông Tây mà đi.
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư đi về bên đó rồi." Xuân Nê thấp giọng nói.
Thanh Hoàn vén rèm kiệu lên nhìn, "Không sao."
Trong lúc nói chuyện thì kiệu đã đến nội trạch, kiệu vừa dừng lại, Tưởng Hoằng Văn đã chạy ra đón, chắp tay thi lễ: "Lục tiểu thư, sức khỏe của lão tổ tông không được tốt lắm, nửa giờ trước đã ngất đi. Ta đã mời mấy vị thái y nhưng họ đều nói tình huống không khả quan."
"Sao không nói sớm!"
"Đây không phải là chuyện vừa mới xảy ra sao?"
Thanh Hoàn không nói nhiều với hắn, vội vã nói: "Đi trước dẫn đường."
Chu thị đi bên cạnh sợ đến mức trợn mắt há mồm, kéo cánh tay của Tưởng Hoằng Văn nói: "Cửu đệ, không phải đệ nói mời người ta qua đây chơi sao... rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Lão tổ tông vừa mới ngất xỉu, đại tẩu, lát nữa ta sẽ giải thích với tẩu sau." Tưởng Hoằng Văn vung tay áo ra.
Chu thị vừa nghe lão tổ tông ngất xỉu thì luống cuống đến nỗi mặt mày biến sắc.
Một hàng người nhanh chóng đi vào trong phòng. Lúc này trong phòng đã đứng đầy người, có người đã đứng một bên lặng lẽ lau nước mắt, thấy Tưởng Hoằng Văn dẫn một cô nương đi vào thì ai nấy cũng nghi hoặc.
Giọng Tưởng Hoằng Văn sang sảng: "Tránh ra hết đi."
"Lão Thất, đây là ai?"
"Đùa gì vậy chứ, một cô bé thì làm sao có thể…"
Lúc này Cố Thanh Hoàn đã nhìn thấy sắc mặt của lão tổ tông, trong lòng cô chợt trầm xuống, cũng không quan tâm người đang chắn trước mặt là ai, đẩy hết tất cả mọi người ra để đi vào, sau đó lập tức bắt mạch.
Mọi người đều bị dọa một phen, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Bắt mạch một hồi, trong đầu Thanh Hoàn đã có được kết quả, cô quay qua nghiêm giọng nói: "Tưởng Hoằng Văn, ta đã dặn dò ngươi thế nào, ngươi muốn hại chết bà ấy sao?"
Tưởng Hoằng Văn vò đầu bứt tai, không hiểu gì cả, "Lục tiểu thư sao lại nói như vậy?"
Lúc này đây Cố Thanh Hoàn hận không thể tiến lên đánh cho hắn ta một quyền, cô đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Trước khi ta đi có dặn dò ngươi không được cho bà ấy ăn đồ ngọt, là ai trong các người cho bà ấy ăn?"
Một nha đầu run rẩy tiến lên phía trước nói: "Hôm nay lão tổ tông thèm quá nên đã ăn nửa viên kẹo lạc."
"Đáng chết, không phải ta đã dặn dò các ngươi rồi sao?" Tưởng Hoằng Văn giận tím mặt.
"Bẩm... bẩm Thất gia, nô tì không khuyên được người ạ."
"Không chỉ có như vậy!"
Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Bệnh nặng như vậy mà không cai đường sao."
"Còn gì nữa?" Tưởng Hoằng Văn tức muốn nổ phổi.
"Còn nữa... lão tổ tông uống thuốc sợ đắng nên sai bọn nô tì... bọn nô tì lấy kẹo để người ngậm…"
Thanh Hoàn tức đến không còn lời nào để nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tưởng Hoằng Văn, ý chỉ, ngươi muốn làm như thế nào thì làm.
Tưởng Hoằng Văn bị cô nhìn đến xấu hổ vô cùng.
Người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này là ai, tại sao họ nghe mấy lời này lại không hiểu gì cả vậy. Đang lúc năm hết Tết đến, lão thái thái ăn nửa viên kẹo lạc thì đã sao chứ.
"Cửu nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên để râu nghiêm giọng hỏi.
Tưởng Hoằng Văn khó xử nhìn Thanh Hoàn, vừa định nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của cô.
"Nếu như các ngươi còn ở đây lãng phí thời gian, ta dám bảo đảm không quá ba canh giờ sau, quần áo của mỗi người đều sẽ đổi thành tang phục hết. Xuân Nê, mang kim châm cứu đến đây."
"Tiểu thư, châm đây ạ."
Thanh Hoàn nhanh chóng cầm lấy, thấy mọi người trong phòng vẫn chưa nhúc nhích gì thì cao giọng quát: "Những người không phận sự còn không mau ra ngoài."
"Xuân Nê, cởi y phục của bà ấy. Tưởng Hoằng Văn, lấy thêm mấy lò sưởi đến đây."
Mọi người của Tưởng phủ nhìn thấy hành động của cô thì kinh ngạc cực độ, mau chóng nối đuôi nhau đi ra ngoài. Chỉ có ba người đàn ông trung niên là lùi sang một bên.
Thanh Hoàn hít một hơi thật sau, bàn tay trắng nõn giơ lên chỉ vào một người đàn ông trong số đó: "Ông, hé cửa sổ ra cho thoáng khí."
Người đàn ông trung niên nhìn hai người huynh đệ bên cạnh mình, sau đó liền làm theo lời cô, mở ra một khe cửa nhỏ.
Tất cả đã ổn thỏa, Thanh Hoàn tiến hành châm cứu, ban đầu tốc độ rất nhanh nhưng về sau tốc độ càng lúc càng chậm, trên tay như có sức nặng ngàn cân nên đặt châm xuống rất khó khăn, khuôn mặt cô cũng càng ngày càng trắng bệch.
Tưởng Hoằng Văn im lặng nhìn cô, hồi hộp như nghẹt thở.
Khi cây châm cuối cùng được đâm xuống, Thanh Hoàn thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi bệt xuống giường, cầm khăn mà Xuân Nê đưa qua lau đi mồ hôi trên trán.
"Lục tiểu thư, lão tổ tông như thế nào rồi?" Tưởng Hoằng Văn gấp gáp hỏi một câu.
Thanh Hoàn yếu ớt ngước mắt lên: "Được cứu rồi, tỉnh lại thì cho người uống vài muỗng canh nhân sâm. Nếu còn không nghe lời dặn của ta, để phát bệnh thêm một lần nữa thì không cần mời ta đến đâu, cho dù là thần Phật cũng khó cứu."
Giống như muốn chứng minh cho lời nói của cô, lão thái thái nằm trên giường vô thức "hừ" một tiếng.
Vẻ mặt ba người đàn ông trung niên ngồi ở góc tường kia đầy hoảng hốt, ánh mắt bán tín bán nghi. Cô bé này còn chưa đến mười lăm nhưng lời nói cử chỉ lại giống như một người dày dặn kinh nghiệm, ngay cả thái y có kinh nghiệm lâu năm cũng không có khí thế như cô.
Thật ra đạo lý này rất đơn giản, thái y là giúp chủ tử xem bệnh nên lời nói cử chỉ có phần tâng bốc nịnh nọt.
Còn Thanh Hoàn từ khi hành y đến bây giờ, toàn là bệnh nhân đến cửa cầu cứu, trong Kim phủ cô nói một thì không ai dám nói hai, lời nói cử chỉ tất nhiên sẽ mạnh mẽ, khí thế hơn nhiều.
Ba người nhìn qua Tưởng Hoằng Văn, nhưng ánh mắt của người phía sau lại đặt ở trên người cô gái kia.
"Lục tiểu thư, vậy phương thuốc…"
"Đem bút tới đây."
Lần này Thanh Hoàn không một chút do dự nhanh chóng viết ra phương thuốc.
"Mau đi bốc thuốc."
Tưởng Hoằng Văn nhìn phương thuốc, "Tam thúc, phái người đi Khánh Phong Đường bốc thuốc."
"Khánh Phong Đường, thuốc nhà chúng ta không phải đều bốc ở…"
"Tam thúc, người làm theo lời con không sai đâu."
Thanh Hoàn nhìn Tưởng Hoằng Văn với ánh mắt tán thưởng. Tên này cũng có đầu óc đấy.
Kê thuốc xong, Thanh Hoàn nhận lấy khăn ướt mà Xuân Nê đã chuẩn bị sẵn, lau sạch tay xong thì rút từng cây châm ra.
Rút cây châm cuối cùng ra xong thì lão thái thái trên giường kêu một tiếng "Ai da…", đôi mắt đục ngầu dần dần mở ra.
Ba anh em Tưởng gia kinh ngạc mừng rỡ, nháo nhào chạy đến bên giường.
Thanh Hoàn thấy vậy thì đứng lên lùi ra xa vài bước, mặt không cảm xúc nói với Tưởng Hoằng Văn: "Phải châm cứu trong bảy ngày, giờ này ngày mai ngươi lại đến mời ta, bây giờ đưa ta đi đến viện để nghỉ ngơi."
Tưởng Hoằng Văn nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của cô, vừa định nói gì đó thì Thanh Hoàn nhăn mày nói: "Lần này cứu người, để lộ thân phận không phải điều mà ta muốn, ngươi thu dọn tàn cuộc đi, nếu để lộ bí mật này…"