Sắc mặt Ngô Nhạn Linh lúc trắng lúc xanh, giống như bị cơn ác mộng dọa cho chết đứng.
Trả lời không được, không trả lời cũng không xong, kẻ điên này, chỉ một câu nói nhẹ bẫng lại khiến cô ta bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong đôi mắt ngốc nghếch của Thanh Hoàn thoáng qua một chút ý cười.
Thuận thế mà làm là phẩm chất mà một người giỏi tính kế phải có. Cô đột nhiên nghĩ ra kiếp trước có một câu hát.
"Lấy của ta thì liệu mà trả lại cho ta…"
"Ăn của ta thì liệu mà nhổ ra cho ta…"
…
"Choang!"
Cố lão gia hung hăng ném ly trà trong tay xuống đất, ngực phập phồng không ngừng, tức giận mắng: "Người đâu, nhốt tên nghiệt súc kia vào từ đường, không được cho ăn cơm."
Ngụy thị sợ run người, sắc mặt trắng bệch.
Vợ chồng đại phòng tái mặt không nói được lời nào.
Sắc mặt Cố Tùng Đào lập tức sầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm, trông dáng vẻ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cãi nhau với người khác.
Quận chúa Hoa Dương siết chặt khăn tay, cười lạnh.
"Chỉ trách con, cứ nghĩ là các cô nương vừa vào Kinh thành, muốn dẫn chúng đến vương phủ để cho biết thế giới bên ngoài thế nào, sau đó nhờ lão vương phi lưu ý các gia đình danh giá trong Kinh thành, kiếm mối tử tế. Con vốn có lòng tốt, ai ngờ đứa trẻ này lại…"
Quận chúa Hoa Dương thở dài thườn thượt, làm theo lời căn dặn của lão vương phi, ra vẻ đau lòng: "Ài, bây giờ nói ra rồi, muốn rút lại cũng khó, không đến một ngày, trên dưới Kinh thành đều sẽ biết Lục tiểu thư nhà chúng ta có mười vạn lượng bạc của hồi môn, phải làm sao bây giờ?"
Mười vạn lượng bạc của hồi môn, Cố lão gia liên tục lui về phía sau mấy bước.
Con gái nhà quan lại nhất phẩm trong Kinh thành cùng lắm cũng chỉ có năm vạn lượng của hồi môn, nghiệt súc này lại nói là mười vạn lượng… Sao lúc trước nó không bị độc chết theo mẫu thân nó luôn đi.
Cố lão gia chỉ cảm thấy lồng ngực đau thắt, huyệt Thái dương đập thình thịch.
Quận chúa Hoa Dương ôm trán thở dài: "Tiền bạc trong phủ vốn chẳng dư dả gì, vậy mà lại bị con bé lôi ra cái chuyện như vậy… Ài… Con dâu không giúp được gì nhưng cũng không dám thêm phiền. Linh Nhi là con gái riêng của con, của hồi môn của nó con sẽ không dùng một đồng nào trong quỹ chung."
Bà ta vừa nói ra câu này, da mặt Ngụy thị rúm ró lại.
Đồng thời, gương mặt vợ chồng đại phòng vốn đã đanh lại, giờ thì hoàn toàn sầm xuống.
Còn Cố Tùng Đào thì âm thầm thở phào một hơi.
Quận chúa này biết tiến biết lùi, thật giỏi tính toán. Nếu như vậy, cho dù mười vạn lượng này đổ lên quỹ chung thì nhị phòng bọn họ sẽ chẳng cần bỏ ra một xu.
Chu thị không nuốt nổi cục tức này, cười lạnh nói: "Đệ muội nói như vậy là ý gì chứ. Thiếu gia, tiểu thư trong phủ cưới xin đều có mức hạn định cả. Quỹ chung bỏ ra bao nhiêu bạc, các phòng góp bao nhiêu bạc, xưa giờ đều có quy định cả. Đại tiểu thư xuất giá, quỹ chung bỏ ra hai vạn năm nghìn lượng bạc đã là cao lắm rồi. Mười vạn lượng, Cố gia nhà chúng ta không có quy tắc này."
Quận chúa Hoa Dương xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, lời đã nói ra miệng rồi, mọi người đều đã nghe thấy, chẳng lẽ số bạc này ta phải gánh?"
Chu thị thuận đà cười nói: "Ngoài số tiền quỹ chung bỏ ra, số còn lại đương nhiên là nhị phòng các người bỏ ra rồi."
Hoa Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, uyển chuyển cười nói: "Ta chi thì ta chi, ai bảo con bé gọi ta là mẫu thân chứ."
Mọi người trong phòng đều thở phào một hơi.
Chu thị rũ mắt, kịp thời che đi ý cười trên mặt.
Thế là đúng rồi, ai bảo ngươi là đích mẫu của con bé chứ, nó ỉa ra phân thì ngươi làm mẫu thân cũng phải dọn cho nó thôi.
Cố Nhị gia kinh ngạc nhìn thê tử, không khỏi thầm nghĩ, sao hôm nay bà ta lại hào phóng như vậy, bình thường hỏi xin bà ta mấy trăm lượng bạc cũng phải xin năm lần bảy lượt, lần này lại còn là mười vạn lượng?
Hoa Dương nhìn thấy hết sắc mặt của mọi người, trong lòng vô cùng khinh thường. Bà ta thầm nghĩ, quả nhiên mẫu thân đoán đúng rồi, nhà này nhất định sẽ nghĩ mọi cách để nhét củ khoai nóng bỏng tay này cho mình.
Bà ta nhướng mày lên, cười như không cười mà nói: "Lục nha đầu này cũng không phải không có tiền riêng. Của hồi môn của mẫu thân nó ngày xưa, rồi điền trang, chỉ cần tích góp bảy, tám phần của chỗ đó cũng không phải không đủ mười vạn lượng. Dù sao trên sổ sách cũng có ghi lại, chờ quay về con dâu sẽ đến khố phòng tìm thử."
Một quyền nặng nề giáng xuống, mọi người của Cố phủ nhất thời bị nện cho váng đầu hoa mắt, tứ chi co quắp. Môi Chu thị run lẩy bẩy, gương mặt đột nhiên xanh tái, không nói nổi nửa câu.
Quận chúa Hoa Dương nhìn sắc mặt đám người Cố gia, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Của hồi môn của Tiền thị đã bị đại phòng của Cố gia âm thầm lấy đi hơn phân nửa, số còn lại toàn là mấy món không đáng tiền. Sáu cửa hàng làm của hồi môn, ba cái đã bán vào cái năm Tiền thị chết, ba cái còn lại cũng bị bán nốt vào mùa Hạ năm vừa rồi.
Nếu tính kỹ ra thì đâu chỉ mười vạn? Các ngươi đã muốn ta cõng cái gánh nặng này, vậy thì ta sẽ làm cho ra lẽ luôn, cho các ngươi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà cũng không thể nói ra miệng.
Các ngươi tưởng ai cũng là kẻ ngu chắc? Lúc có lợi thì đánh vỡ đầu nhau để giành được trước, lúc phải nôn bạc ra thì chụp hết lên đầu ta.
Nằm mơ giữa ban ngày chắc, hôm nay bà sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.
Bà ta cố ý cười tươi rói, cười đến híp cả mắt: "Thái thái, hôm nay người hãy giao luôn của hồi môn của Tiền thị cho con. Lục nha đầu lớn rồi, cũng nên chuẩn bị luôn là vừa. Cùng lắm là một hai năm nữa cũng phải gả đi, đến lúc đó con đỡ phải luống cuống tay chân, mất mặt Cố gia."
Vẻ mặt Ngụy thị có chút hoang mang, giống như không nghe thấy con dâu thứ hai nói gì, chỉ nhìn vợ chồng con trai cả.
Cố Thị lang liếc nhìn Chu thị, trong lòng vội nghĩ cách, sau rồi cất cao giọng: "Đệ muội, sao có thể để muội gánh số bạc này, muội cũng là có ý tốt thôi. Nếu trách thì chỉ trách nha đầu kia… Mà thôi, phụ thân, mẫu thân, Nhị đệ, số bạc này cứ lấy từ quỹ chung ra đi!"
Ngụy thị vốn dĩ chỉ chờ những lời này của người con trai cả. Nghe xong, bà cụ thở phào, ánh mắt nhìn phu quân của mình, khẽ hỏi lại: "Lão gia, ông thấy thế nào?"
Lúc này, Cố lão gia đã nổi giận ngút trời, nhưng lại không thể trút ra ngay trước mặt hai người con dâu, chỉ có thể lạnh lùng mà nói: "Bạc trong quỹ chung…"
Cố Thị lang nhìn sắc mặt phụ thân là biết không hay rồi. Ông ta vội hỏi: "Phụ thân, con và Nhị đệ sẽ cùng nghĩ cách."
Cố Tùng Đào vội bày tỏ thái độ, nói: "Đại ca nói phải ạ."
Hai đứa con trai đều đã bày tỏ thái độ, Cố lão gia âm thầm thở phào một hơi, sau đó vỗ mạnh lên bàn, tức giận trợn tròn mắt.
"Cho dù là như vậy ta cũng không thể tha cho thứ nghiệt súc kia, cho nó quỳ ở từ đường hai ngày hai đêm, để nó tỉnh ngộ ra."
Mọi người thấy Cố lão gia đã lên tiếng, lập tức đều đứng dậy đồng thanh nói vâng.
Cố lão gia vẫn chưa hết giận, gằn giọng nói: "Nhà lão Nhị, nếu con đã là đích mẫu của nó thì cũng phải giáo dục quy củ cho nó đi, tránh để tương lai đi lấy chồng rồi lại rước họa cho Cố gia."
Bị người phụ nữ này gài bẫy một phen, Cố lão gia không thể chửi thẳng mặt, chỉ có thể dùng cách khác để thị uy.
Hoa Dương lau mồ hôi trong tay, bất đắc dĩ gật đầu.
Mẹ ơi, trận này thắng đúng là hiểm!
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, lão gia bảo người quỳ từ đường." Thái Vân chạy một mạch vào.
Thanh Hoàn không những không giận mà còn cười. Chuyện hôm nay vốn không nằm trong kế hoạch, cô chỉ ứng biến theo tình hình nên mới ra chiêu này.
Nói ra thì vẫn phải cảm ơn Triệu Cảnh Diễm, nếu không phải do khí thế lạnh lùng đến thấu xương của hắn khiến cô bị sợ hãi, sao cô có thể nảy ra một chiêu thông minh như vậy.
"Người đâu, mang nệm quỳ lên cho ta, ta muốn sám hối một phen trước mặt Phật tổ."
"Tiểu thư…" Nguyệt nương nghẹn ngào, mặt đầy vẻ không nỡ.
Thanh Hoàn cười hì hì: "Khóc gì chứ, quỳ từ đường có thể nhận về của hồi môn, vụ làm ăn này rất có lời. Mọi người đừng ai lo lắng cho ta, cứ ăn uống ngủ nghỉ như bình thường, nói không chừng ngày mai ta có thể ra ngoài rồi."
Xuân Nê níu lấy Thanh Hoàn: "Tiểu thư, nô tỳ quỳ với người!"
Thanh Hoàn cười dịu dàng: "Em giúp ta qua bên kia một chuyến, nói với Trần Bình, sáng sớm mai, khắp Kinh thành phải biết chuyện Lục tiểu thư của Cố gia có mười vạn lượng của hồi môn."
Nguyệt nương vội hỏi: "Tiểu thư sợ Cố gia trở mặt?"
Thanh Hoàn cười, vẻ mặt ung dung, bình thản.
"Không phòng quân tử chỉ phòng tiểu nhân, chẳng lẽ người của Cố gia là quân tử?"
…
Ngụy thị đặt ly trà xuống bàn, tâm trạng nặng nề, nghiêm mặt nói: "Nói vậy, chuyện không phải do Lục nha đầu gợi ra?"
Thanh Chỉ vội nói: "Tổ mẫu, mỗi câu cháu gái nói đều là thật. Vốn dĩ Lục muội đi theo cháu không rời nửa bước, cách các tiểu thư của vương phủ rất xa. Là do Tam muội với Tứ muội có ác ý, cho nên mới kéo con bé vào chuyện này. Hơn nữa Lục muội còn nói một câu."
"Nói gì?"
"Lục muội nói Lưu di nương cũng từng đến phòng con bé tìm bạc."
Ngụy thị ngừng lần tràng hạt, nổi giận mắng: "Ả tiện nhân này, vậy mà dám giấu Cố phủ… Người đâu, nói với Nhị gia chuyện này, để nó nhìn xem, người chung gối với nó toàn là hạng người gì?"
Đại nha hoàn bên cạnh vội vàng vén mành đi ra ngoài.
Thanh Chỉ nhẹ nhàng quệt nước mắt, nói: "Tổ mẫu đừng tức giận, chuyện hôm nay cũng coi như Lục muội trong cái rủi lại có cái may, mang mười vạn lượng của hồi môn đến nhà chồng, cuộc sống sau này của Lục muội cũng sẽ bớt khó khăn."
Ngụy thị u uất thở dài: "Của hồi môn của Nhị thẩm con đâu chỉ có mười vạn lượng. Lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, từ đâu tới thì rốt cuộc cũng về lại đó."
Thanh Chỉ cụp mắt không lên tiếng.
"Đi đi, lén làm chút đồ ăn rồi mang qua đó cho nó. Mười vạn lượng bạc của hồi môn đổi bằng trận phạt này, cũng coi như đáng giá."
"Vâng, thưa tổ mẫu!"
…
"Quận chúa, hôm nay đúng là nguy hiểm. Nếu không phải lão thái phi nghĩ kế, chắc chắn chúng ta đã bị Cố gia tính kế đến xương cốt cũng không còn."
Hoa Dương uống một hơi cạn sạch ly trà sâm, thả lỏng nằm xuống giường, miệng hừ hừ.
Chuyện trong hoa viên vừa ầm lên, lập tức đã có nha hoàn đến bẩm báo, bà ta sợ đến nỗi không thở nổi, suýt nữa ngất ra đó.
Cũng may mẫu thân nhanh trí, hỏi rõ trước sau sự việc, sau đó chỉ cho bà ta cái kế lùi một bước tiến ba bước này.
Nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm, Hoa Dương cảm thấy mình như vừa đi vòng qua Quỷ Môn Quan một chuyến.
"Ta nhìn sắc mặt của vợ chồng đại phòng đã cảm thấy hả hê. Lúc có lợi ích thì im im không nói, lúc phải nhả tiền ra lại sốt sắng, chỉ thiếu nước nhảy xồn xồn lên, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Lấy thứ gì của nhị phòng ta thì phải nhổ thứ đó ra cho ta. Chỉ tiếc cho Linh Nhi của ta, vô duyên vô cớ lại mất ba vạn lượng quỹ chung."
Đàm ma ma nịnh nọt: "Không phải lão thái phi nói chỗ bạc này sẽ do người chi sao?"
"Ngươi thì hiểu gì?"
Hoa Dương mắng: "Cho dù không xảy ra chuyện này mẫu thân ta cũng sẽ chi ba vạn lượng bạc đó. Mau, rót cho ta một ly trà sâm nữa, để ta bình tĩnh lại, đến bây giờ tim ta vẫn còn đập thình thịch đây này."
"Nhị gia vào viện rồi."