Bước ra khỏi phòng, Cố Thanh Hoàn thấy trong viện không một bóng người, ngay cả một người hầu canh chừng cũng không có.
Thanh Hoàn liếc nhìn Tưởng Hoằng Văn một cái, người kia nhạy cảm phát hiện ra, lập tức giải thích: "Đưa Lục tiểu thư đến đây đã là chuyện bất đắc dĩ. Nếu lại để lộ thân phận của Lục tiểu thư ra ngoài thì chẳng phải là tội của Hoằng Văn sao."
Thanh Hoàn mỉm cười, coi như đáp lại. Hai người ra khỏi viện đã có một chiếc kiệu nhỏ đứng chờ sẵn ở cổng.
Tưởng Hoằng Văn đích thân vén rèm kiệu, Thanh Hoàn liền bước lên.
Chiếc kiệu vòng vo mấy lần rồi dừng lại ở cổng sau của Tưởng phủ. Thanh Hoàn xuống kiệu, lên xe ngựa. Điều khiến cô kinh ngạc chính là Tưởng Hoằng Văn không hề quay lại trong phủ mà là đích thân đánh xe ngựa tiễn cô về.
Thanh Hoàn lặng lẽ vén rèm lên nhìn, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.
Kẻ ác bá thứ hai của Kinh thành, tầm hoa vấn liễu, rượu chè cờ bạc, không việc gì là không làm, nhưng có vẻ không giống với người thanh niên thanh cao, có lễ trước mắt này lắm.
Nếu cô đoán không sai, người này cũng giống như Thọ vương, đều là kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Một người đàn ông thuộc gia tộc lễ giáo, có quyền có thế, thư hương thế gia, vậy mà lại khoác một lớp vỏ ngoài không thể chấp nhận được, như vậy là có ý gì? Người của Tưởng gia có biết hay không?
Sắc mặt Thanh Hoàn thản nhiên, nhưng đôi mắt lại tiết lộ quá nhiều tâm trạng phức tạp.
Tưởng Hoằng Văn phát hiện Lục tiểu thư đang nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta, trong lòng than thở.
Hôm nay dưới tình thế cấp bách, hắn ta đã để lộ quá nhiều dấu vết, cô thông minh như vậy, ắt sẽ cảm nhận được gì đó. Xem ra là công cốc rồi, hắn ta vẫn phải bàn bạc với Đình Lâm một phen mới được.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Trên đời có thêm một Lục tiểu thư là giai nhân trong nhà, nhưng lại bớt đi một Kim thần y hành y tế thế, Lục tiểu thư cam tâm sao?"
Lời nói này vô cùng có thâm ý.
Thanh Hoàn ho nhẹ một tiếng: "Vậy ý của ngươi là nên làm thế nào?"
Tưởng Hoằng Văn thấy cô không trả lời mà hỏi ngược lại, trong lòng dâng lên cảnh giác.
Bản thân hắn ta và Đình Lâm vừa đánh một trận hòa với cô, nếu lấy một chọi một, hắn ta tuyệt đối không phải đối thủ, tốt nhất là đừng cố thăm dò, tránh khỏi đã thất bại lại còn bị người ta lật tung gốc gác. Bản thân vẫn nên im lặng thì hơn. Bệnh của lão tổ tông vẫn phải dựa vào người phụ nữ này đấy.
Hắn ta cười khan, nói: "Sao ta biết được, chỉ là hối tiếc thay cho bệnh nhân trong thiên hạ mà thôi."
Qua đoạn hỏi đáp ngắn ngủi, Thanh Hoàn đã biết hắn ta vô cùng cẩn thận. Cô đột nhiên hỏi: "Thủy tặc hôm đó đúng thật là thủy tặc sao?"
Tưởng Hoằng Văn ngẫm nghĩ trong giây lát rồi mới nói: "Lục tiểu thư nói phải thì là phải, nói không phải thì là không phải."
Thanh Hoàn thông minh như vậy, sao có thể không nghe ra thâm ý trong lời này. Xem ra những người này không phải thủy tặc thật sự.
Cô che miệng cười: "Đường đường là vương gia mà đến kỹ viện chơi thì bị người ta ám sát, xuống điền trang thì bị người ta đuổi giết, ngay cả ngồi thuyền du ngoạn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Rõ ràng khỏe mạnh, cường tráng, nhưng lại cứ muốn… Tưởng công tử, ngươi nói xem, phải chăng cái thế đạo này đã loạn cả rồi?"
Tưởng Hoằng Văn không đáp nổi, chỉ có thể cười khổ, than một tiếng: "Một lời khó nói hết!"
Hắn ta qua loa lấp liếm cho xong chuyện.
Thanh Hoàn buông rèm nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu đã không hỏi được thì không cần đào sâu vấn đề. Quyền chủ động nằm trong tay cô, cứ từ từ rồi cũng sẽ thăm dò quân bài chưa lật của đối phương.
Tưởng Hoằng Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không được rồi, không khống chế nổi nữa rồi, cô gái này thật sự quá thông minh. Hắn ta vốn định để vài ngày nữa mới đi, nhưng bây giờ xem ra, không thể trì hoãn được nữa, phải nhanh chóng đến phủ Thọ vương thôi.
Chỉ mong Đình Lâm không trách hắn ta là đã quấy rối chuyện tốt của hắn.
Lúc Thanh Hoàn đến Kim phủ thì đã là canh ba. Đồ ăn phong phú trên bàn đã nguội ngắt từ lâu, cả đám người đều đứng dưới mái hiên chờ đợi.
Nguyệt nương chạy ào tới, kéo Thanh Hoàn nhìn trái nhìn phải, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Thanh Hoàn đứng yên trong vòng tay Nguyệt nương, ngước mắt lên nhìn Tiền Phúc, Trần Bình, Ngân Đăng, Xuân Nê…
Thanh Hoàn cười nói với mọi người: "Đi hâm nóng lại thức ăn, lần đầu tiên chúng ta mừng năm mới ở Kinh thành, phải náo nhiệt chút chứ."
Ngân Đăng và Xuân Nê cùng đáp lời, ai nấy đều vui vẻ đi làm.
Lúc này, bốn góc trong phòng đều đặt chậu than, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ hoa lê vàng đã bày kín các món ăn. Trong không khí náo nhiệt, mọi người ngồi xum vầy, nâng ly lên uống cạn.
Thanh Hoàn uống hai ngụm rượu gạo, trên người đã ấm áp trở lại. Cô nói: "Lão tổ tông của Tưởng phủ bị bệnh, còn là bệnh rất nặng, bởi vì tình thế cấp bách, Tưởng Hoằng Văn đã bắt ta đi."
"Tưởng gia, là Tưởng gia của Quốc tử giám?" Tiền Phúc kinh ngạc nói.
Thanh Hoàn cười nói: "Chính là Tưởng gia đó. Tưởng gia đã khiến Quốc tử giám cũng phải đổi họ ấy."
Tiền Phúc tỏ ra đã hiểu: "Chẳng trách tiểu thư chịu chữa trị, bọn họ cũng coi như người quen cũ của Tiền gia."
"Nào, hôm nay là ngày đoàn viên, chúng ta đừng nói gì khác, hãy như thường lệ, ăn no uống say."
Thanh Hoàn nâng ly, dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, cô lấy ra tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, bảo Nguyệt nương phát cho mọi người. Trong lúc nhất thời, cả phòng khách vang lên tiếng cười nói, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.
Đến canh năm thì tiệc rượu tàn.
Tiền Phúc có vẻ như có chuyện gì muốn nói với Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn vỗ vai ông, thấp giọng nói: "Phúc bá, chúng ta hãy chờ khi mừng năm mới xong rồi hãy tính."
Tiền Phúc hiểu, hai phủ gần nhau như vậy, làm việc gì cũng vô cùng tiện. Đợi mừng năm mới xong, tất cả cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó lại bàn việc chính cũng không muộn.
"Tiểu thư, lão nô chúc mừng năm mới tiểu thư. Chúc tiểu thư năm sau thuận buồm xuôi gió, cầu được ước thấy."
Thanh Hoàn cười sâu xa, nhân cơ hội nhảy lên lưng Trần Bình.
Thoắt cái, hai người đã vào trong nội viện của Cố phủ, Thanh Hoàn chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, nhất định là do bị chuốc thêm mấy chén rượu.
Cô được Xuân Nê đỡ lên giường, đầu óc mơ hồ, say mà lại như không say. Khi nghe tiếng pháo trúc bên ngoài, cô mỉm cười một cách vô thức, sau rồi chìm vào giấc ngủ say.
…
Thanh Hoàn ngủ rất say, nhưng có người lại trằn trọc khó ngủ.
Triệu Cảnh Diễm chỉ mặc áo lót, nhìn vị khách không mời mà đến ở trước mắt một hồi, cuối cùng chỉ đành đẩy cô gái trong ngực ra.
Cô ta vô cùng yểu điệu mà liếc mắt đưa tình với hắn, mỉm cười rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn căn phòng này, chau mày nói: "Đêm giao thừa, đệ nhất định phải chà đạp mình vậy sao?"
"Nếu không thì sao?"
Triệu Cảnh Diễm tự rót cho mình một ly, cười nói: "Gia yến ở trong cung bản vương cũng đã góp mặt rồi, tiệc rượu đêm giao thừa của vương phủ bản vương cũng uống với mười tám trắc phi rồi, giờ cũng nên để gia thoải mái chứ. Sao huynh cũng tới đây, cẩn thận bị người ta cáo trạng, nói Tưởng gia không biết dạy con."
Tưởng Hoằng Văn cười trừ, đặt mông ngồi xuống sập, giành lấy ly rượu của hắn: "Lão tổ tông bị bệnh, bệnh không hề nhẹ."
Triệu Cảnh Diễm thấy cái ly dính nước bọt của hắn ta, vẻ mặt đầy ghét bỏ, dứt khoát đặt luôn chiếc ly xuống trước mặt hắn ta, còn mình cầm cái ly khác.
"Ta biết tin rồi, đám thái y vô dụng?"
"Một đám lang băm."
"Ta nói rồi mà, hai người Tiền, Tào vừa đi, cả Thái y viện chẳng còn ai có thể dùng được."
"Ta đưa Cố Thanh Hoàn tới nhà khám bệnh cho lão tổ tông."
Tay rót rượu của Triệu Cảnh Diễm run lên, rượu đổ hết ra bên ngoài. Hắn tỏ vẻ khó hiểu: "Huynh… vậy mà lại… đưa vị tiểu tổ tông kia đến ư? Khó trách huynh phải chạy tới Vạn Hoa Lâu lánh nạn. Nói đi, có phải cô ấy trả thù huynh rồi không?"
Tưởng Hoằng Văn bĩu môi, kể sơ qua mọi chuyện.
Triệu Cảnh Diễm ngừng cười, nói luôn: "Không ngờ lão tổ tông lại bệnh nặng như vậy, sáng sớm mai ta sẽ đi thăm bà ấy."
"Khoan hãy nói đến lão tổ tông, ta hỏi đệ trước. Chỗ Lục tiểu thư đệ định tính sao đây?"
"Gia vẫn chưa nghĩ xong."
"Ý gì?"
"Không có ý gì cả. Ta đường đường là Thọ vương, từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa từng bị thua liên tiếp mấy phen dưới tay bất cứ cô gái nào. Nữ nhân như vậy đáng để gia tốn càng nhiều tâm tư để suy đoán. Huynh đừng làm phiền ta, lần này ta uống rượu ngắm trăng, mượn rượu tiêu sầu, chính là đang tính toán nên làm thế nào."
Tưởng Hoằng Văn lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, thầm hừ một tiếng rồi cũng uống một ly rượu.
Trên đường từ phủ Hoành Thủy về, hắn đã bắt đầu suy đoán, nhưng đã mấy ngày rồi vẫn chưa hiểu thấu hết cả, tỏ ra thần bí cái gì chứ?
"Ta mặc kệ, bảy ngày sau lão tổ tông phải đổi cách điều trị, cần châm cứu, đệ nghĩ cách đưa cô ấy ra khỏi phủ đi."
Triệu Cảnh Diễm vờ như không nghe thấy, cầm cái quạt bên tay lên, phe phẩy hai cái rồi ung dung cười: "Ta thấy ta phải tìm cơ hội ngồi uống một ly trà với Lục tiểu thư cho đàng hoàng mới được."
Giao thừa vừa qua, ngày tháng trôi nhanh như nước chảy.
Mấy thế gia nghe nói Cố lão gia vào Kinh thành đều đến chơi. Trong phủ, người ra người vào vô cùng náo nhiệt, khiến Đại nãi nãi bận đến mức chân không chạm đất.
Mùng hai, Quận chúa Hoa Dương đã được xe ngựa của phủ lão Tề vương đón về, nói là muốn bà ta về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm. Cố Nhị gia đích thân đưa người qua, vừa quá giờ Ngọ đã vội vã trở về.
Vừa về đến phủ, Cố Nhị gia không đi đâu cả mà đến thẳng phòng của Trương di nương, sau đó không ra ngoài nữa.
Đêm khuya, ông ta ôm cơ thể nhẵn nhụi như ngọc của Trương thị, trong lòng vô cùng cảm thán, hạnh phúc đến thật chẳng dễ dàng gì.
Đàn ông thời này đa số đều là ba vợ bốn nàng hầu, hậu viện của ông ta cũng coi như có gầy có béo, cũng coi như náo nhiệt. Nhưng nào ngờ ông ta lại cưới về một con sư tử Hà Đông.
Năm năm nay, Cố Nhị gia chỉ có thể ăn một món, cho dù món này có là thịt rồng hay thịt thần tiên thì cũng phải có lúc ngán tận cổ.
Tuy thỉnh thoảng ông ta cũng nhân cơ hội ăn vụng một hai lần, nhưng cũng chỉ là giải thèm mà thôi. Ông ta còn chưa nếm ra vị gì đã bị người ta mắng đến tối tăm mặt mũi, bi thương như vậy, thê thảm như vậy đấy.
Cố Nhị gia hy vọng từ đáy lòng rằng, Quận chúa có thể ở nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày nữa, tốt nhất có thể ở lâu không về, vậy là ông ta có thể ngủ với ba bà di nương mỗi người mấy hôm, cũng coi như là giải cơn thèm.
Cố Nhị gia nghĩ như xong, lại lên cơn hứng thú, trèo lên người Trương thị.
Trương thị bị ông ta vần cho một hồi, lõa lồ nằm trong lòng ông ta, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng lúc này, bà ta đột nhiên bị Cố Nhị gia trèo lên, muốn giãy giụa nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào.
Cố Nhị gia lại thi triển uy phong, sau nửa canh giờ mưa phun mây tản, rốt cuộc cũng ngủ say.
Bên này phòng, Cố Nhị gia phong lưu sung sướng, bên kia phòng, người được Quận chúa bố trí đã xem trộm rất lâu, nghe rõ ràng mọi động tĩnh ở trong phòng. Bà ta thầm nghĩ, đợi Quận chúa về phủ nhất định phải mách ngay.
Cố Nhị gia ngủ ở chỗ Trương di nương một ngày, trong đầu không khỏi nghĩ, đến hoàng để cũng phải nghe theo cái gọi là ân sủng công bằng, bản thân mình cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ngộ nhỡ hổ mẹ về lại trút hận lên người một mình Trương thị thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.
Huống hồ, tuy hai người Lưu thị, Hứa thị không được trẻ trung như Trương thị, nhưng lại hơn ở khoản biết điều và biết nhiều chuyện lí thú trong chốn phòng the. Thế là ngày hôm sau, Cố Nhị gia ở lại chỗ của Lưu thị.
Lưu thị đang muốn âm thầm nói mấy lời không hay về Lục tiểu thư với Cố Nhị gia, bởi vậy lập tức sử dụng mười tám kỹ năng phòng the của mình, hầu hạ Cố Nhị gia phải gọi là vô cùng sung sướng.
Đúng lúc Cố Nhị gia thỏa mãn ngây ngất, lim dim buồn ngủ, Lưu thị đã chan chứa nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa kể lể.