Thịnh Thế Kiều Y

Chương 56: Chương 56QUY CỦ CỦA DI NƯƠNG



Xuân Nê cười lạnh, trợn trắng mắt:

"Lưu di nương, bà còn chưa phải chủ tử chính thức đâu. Đợi khi nào Nhị gia nâng bà lên làm chính thê thì hãy tự xưng là chủ tử. Còn giờ ấy mà, chỉ mới là một nửa thôi, cũng chỉ hơn đám nô tì chúng tôi có một xíu thôi."

"Ngươi… ngươi… phản rồi, phản hết rồi!"

Lưu di nương tức muốn xì khói.

Mặc dù bà ta xuất thân nghèo hèn nhưng cũng là một tiểu thư đàng hoàng, vậy mà lại bị một con nha đầu chỉ vào mũi chửi rửa. Từ bé đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên bà ta bị như vậy.

Hứa di nương vốn đang đứng xem kịch hay, không ngờ nằm không cũng trúng tên, bị Xuân Nê chửi luôn một lượt, hỏi làm sao bà ta có thể nhịn được.

Bà ta nói giọng the thé:

"Một tiểu thư có giáo dưỡng như vậy, thế mà bị cái đám đ* thõa các ngươi xúi giục, không biết trên biết dưới, không còn biết phép tắc gì cả. Cái thứ hạ lưu như ngươi, không được dạy dỗ nên càng ngày càng lên mặt rồi. Đợi ta nói lại với Nhị gia, đuổi hết đám các ngươi ra ngoài."

"Di nương định đuổi ai vậy?"

Thanh Hoàn thay sang một bộ xiêm y giản dị, tay cầm lò sưởi, nhẹ nhàng bước ra. Trên khuôn mặt là một nụ cười rất khẽ.

Dù sao Xuân Nê cũng hiểu ý Thanh Hoàn. Những lời cô dặn dò lúc còn trên thuyền, Xuân Nê đều ghi nhớ hết cả. Một tràng mỉa mai vừa rồi của Xuân Nê, có thể nói là, đến ngay cả Lưu thị đã mài giũa bao nhiêu năm trong chốn nội trạch cũng bị hạ gục.

Hứa di nương cười khẩy:

"Nha hoàn của Lục tiểu thư cũng lợi hại quá. Lưu di nương chẳng qua mới nói có một câu mà nó đã có sẵn mười câu để đáp lại rồi. Theo ta thấy, đối với tiện tỳ như thế này thì đuổi thẳng ra khỏi phủ cho bớt phiền."

Thanh Hoàn ngồi xuống, nhận lấy chén trà Thải Vân đưa cho, chậm rãi uống một ngụm rồi mới cười duyên, nói:

"Tay của di nương vươn ra cũng thật là dài. Hay là để ta đi nói với lão thái thái, giao quyền quản gia của Cố phủ cho di nương."

Một câu nói đơn giản nhưng khiến Hứa di nương nghẹn họng. Nếu để Đại nãi nãi và Quận chúa nghe được câu nói này thì làm gì còn chỗ cho bà ta nương thân trong phủ.

Bà ta hoảng hốt không thôi:

"Không được, Lục tiểu thư, tuyệt đối không được. Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho tiểu thư, không để tiểu thư bị đám nô tài xúi giục, khiến cô có nhận thức sai lầm thôi."

Thanh Hoàn cười ngây thơ:

"Ta lại thấy Xuân Nê nói rất có lý."

"Lục tiểu thư, ta không thấy có lý ở điểm nào cả?"

Lưu di nương nói đệm vào.

Thanh Hoàn quét mắt nhìn Lưu thị, khẽ nói:

"Vốn dĩ di nương chỉ là một nửa chủ tử, còn ta suy cho cùng vẫn là đích nữ của nhị phòng. Khuê phòng của tiểu thư ta, lại có thể cho phép di nương tự ý xông vào lục lọi loạn lên. Trước đây ta ngu ngơ, để mặc di nương làm trời làm đất cũng đành thôi. Giờ bệnh của ta đã khỏi, không lẽ vẫn phải chịu đựng sao?"

Lưu thị nghe được thì hồn bay phách lạc. Con ngốc này lại dám nói ra việc bản thân bà ta tự ý lục soát phòng của nó. Chuyện này mà để Nhị gia biết được thì bà ta phải làm thế nào?

Thanh Hoàn cố ý nhấn mạnh câu "lục lọi loạn lên" chính là vì đánh rắn thì phải đánh bảy tấc. Nhìn bộ dạng của Lưu thị như gặp phải ma, cô khẽ cười mỉa mai.

"Huống hồ là làm nô tài, quan trọng nhất vẫn là hai chữ trung thành. Giống như việc làm thiếp thất, giữ bổn phận chính là điều quan trọng nhất. Đây cũng là nguyên tắc làm người. Nha hoàn Xuân Nê cũng biết thân biết phận, biết phải bảo vệ ta. Ta thấy không những không thể đuổi mà còn phải thưởng. Hai vị di nương thấy có đúng không?"

Đây không chỉ là nguyên tắc làm người mà còn là quy tắc của Cố phủ. Ngày đầu tiên Quận chúa nhập phủ đã nói rồi, di nương nào không biết an phận thì đừng trách Quận chúa lòng dạ độc ác.

Hai vị di nương cảm thấy chột dạ không thôi, không dám đánh thêm nửa cái rắm đã nhấc chân đi thẳng. Từ đầu tới cuối, cả hai người đều không nói ra được ý định đến đây của mình.

Xuân Nê đợi họ rời đi thì dương dương tự đắc. Trận võ mồm này đánh đúng là hả giận.

Nguyệt nương từ trong phòng đi ra, trợn tròn mắt quan sát tiểu thư, một lúc sau mới thở dài thườn thượt:

"Tiểu thư à, giờ nô tỳ mới hiểu, tiểu thư không chỉ có y thuật cao minh mà còn có cả bản lĩnh cãi nhau. Lại còn đều là giỏi nhất nữa."

Nguyệt nương đã nói một câu quá đúng sự thật.

Người có thể sống dưới sự quản lý của Quận chúa thì có ai là kẻ yếu đâu. Trước đây Nhị gia còn có tiểu thiếp ở bên ngoài, vậy mà chỉ cần ba ngày đã bị Quận chúa đem bán, đã thế Nhị gia cũng không dám kêu ca lấy một tiếng. Hai vị di nương này có thể sống tự do tự tại trong Cố phủ, chắc chắn bọn họ phải có chút bản lĩnh rồi.

Vậy mà cả hai đều không chịu nổi một chiêu của Thanh Hoàn, chỉ còn biết bỏ chạy trong hoảng sợ. Nguyệt nương thật sự khâm phục bản lĩnh của tiểu thư.

Thanh Hoàn nhìn bà, nói khẽ:

"Sau này các ngươi nhớ kỹ, chuyện cãi cọ với người khác thì cần chọn ra điểm yếu nhất của bọn họ, sau đó đạp thật mạnh, đạp tới mức máu chảy đầm đìa là các ngươi thắng."

Nguyệt nương hỏi một cách lo lắng:

"Tiểu thư, nô tỳ không sợ gì cả, chỉ sợ hai kẻ này khóc lóc, nhỏ lệ trước mặt Nhị gia thôi."

Thanh Hoàn ngáp một hơi, tỏ ra mệt mỏi. Cô nói giọng thản nhiên:

"Ta còn đang lo bọn họ sẽ không làm như thế đây. Mau dọn cơm cho ta. Ta đói chết mất, phải lấp đầy cái bụng rồi thì mới có sức mà đấu trí, đấu dũng với đám người trong phủ này được."

Xuân Nê nghe thấy vậy, lập tức hào hứng:

"Tiểu thư, cơm canh đã sớm đưa tới rồi ạ, đang ủ sẵn trong bếp, để nô tỳ đi lấy."



Lưu di nương tức giận quay trở về, ngồi lẳng lặng trên giường không nói không rằng, đến ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng không có.

Cái con Cố Thanh Hoàn này mới có vài ngày mà đã trở nên lợi hại như vậy. Không được, phải nghĩ cách trị nó một trận, tránh để nó càng điên cuồng đến mức không biết trời cao đất dày là gì.

Phía bên này, Hứa di nương cũng tựa lưng vào ghế, vẻ mặt rất hậm hực. Dù gì bản thân cũng là con gái nhà quan. Tuy là thứ xuất nhưng cũng được nuông chiều lớn lên. Dù bị cái vẻ ngoài tốt đẹp của Nhị gia lừa nhưng chưa bao giờ bị đối xử thấp hơn kẻ khác.

Hơn nữa, Cố gia giàu có, gia thế lại cao quý. Dù Nhị gia có nhiều điều không phải nhưng vẫn đối xử tốt với bà ta. Bản thân bà ta còn sinh được một cô con gái, nửa cuộc đời phía sau cũng coi như đã có chỗ dựa.

Nào ngờ cuộc sống mà bà vốn cho là tươi đẹp lại trở nên khó coi như vậy trong mắt Lục tiểu thư. Thân phận của bà ta mà cũng chỉ cao hơn nô tài một bậc thôi sao. Cục tức này làm sao mà một người thanh cao như Hứa thị có thể nuốt trôi đây.

Bà ta không đấu lại được với Quận chúa Hoa Dương nên nhịn là đương nhiên. Nhưng một con điên lại dám cưỡi lên đầu lên cổ mẹ con nhà bà.

Hừ, xem ra phải xuất ra vài thủ đoạn lợi hại mới được.

"Người đâu, đi nghe ngóng xem Nhị gia đang ở đâu?"

"Vâng, di nương."

"Quả nhiên hai ả tiện nhân này đã nóng lòng không yên."

Quận chúa Hoa Dương nổi giận, vứt khăn xuống đất. Khuôn mặt tối sầm lại.

Không sinh ra được con trai là nỗi đau cả cuộc đời này của Quận chúa Hoa Dương. Việc hai kẻ tiện nhân kia lấy chuyện đó của bà ta ra để châm chọc khiến bà ta căm hận vô cùng.

"Mẫu thân hà tất phải tức giận vì hai người đó. Đó cũng chỉ là hai di nương không biết phép tắc thôi. Mẫu thân muốn nghĩ cách trừng trị bọn họ thì chỉ cần dùng ngón tay bóp như bóp một con kiến là được, cần gì phải nóng vội?"

Đúng vậy, bà ta vội cái gì chứ.

Hoa Dương bình tĩnh trở lại. Bà ta có vô số cách để trị bọn họ. Mà dù không trị được thì việc hôn sự của hai đứa thứ nữ kia cũng nằm trong tay đích mẫu là bà ta.

Hoa Dương ôm con gái vào lòng, cười lạnh lùng:

"Ngày mai quay về vương phủ, chưa ra tay trị bọn chúng vội. Món nợ này sớm muốn gì ta cũng sẽ tính với hai kẻ tiện nhân đó."

"Nhị nãi nãi, cơm dọn xong rồi ạ."

Ngô Nhạn Linh đứng dậy, đỡ mẫu thân ra phòng ngoài. Nha hoàn bưng chậu đồng, cầm khăn nóng bước tới.

Hoa Dương rửa sạch tay, cầm đũa lên, nhưng rồi nghĩ tới cái gì, bèn nói với con gái:

"Con đi xem giúp ta quà ngày mai mang về phủ. Nếu thấy có gì không ổn thì nhắc nhở mẫu thân."

Ngô Nhạn Linh gật đầu, mỉm cười.



Thanh Hoàn dùng cơm xong thì ung dung đi nghỉ trưa.

Tỉnh dậy, cô ngẩn người bất động.

Khi còn ở phủ Tô Châu, luôn có một lỗ hổng để cô bước ra nhìn thế giới lớn. Giờ vào Kinh thành, xung quanh đều là tường cao bao kín, bản thân cô chẳng khác gì một cô gái bị trói chặt ở bên trong.

Nguyệt nương bước vào, thấy ánh mắt tiểu thư vô hồn bèn cười:

"Có phải tiểu thư lại đang nghĩ về Tiền Phúc không. Chúng ta vào thành mới có một ngày thôi. Nô tài còn chưa lấy đồ trong hòm xiểng ra nữa. Rồi sẽ có cơ hội gặp mặt mà. Tiểu thư đừng nghĩ nữa, thợ may đang đợi ở bên ngoài đó ạ."

Thanh Hoàn giật mình, sau đó không nhịn được mà mỉm cười. Cô mới vào thành có một ngày thôi, vội gì. Từ từ giải quyết mới là chân lý.

Cô mỉm cười nói:

"Mời thợ may tới nhanh vậy cơ à?"

"Quận chúa đã mở miệng, Đại nãi nãi sao có thể không nể mặt được, tất nhiên là phải nhanh rồi."

Thanh Hoàn tự nhủ:

"Vào trong Kinh thì đúng là thiên hạ của Quận chúa rồi."

Khi chỉ còn cách năm mới tầm bốn ngày, người của Cố phủ vừa phải bận rộn dỡ hành lý rồi sắp xếp, lại còn phải chuẩn bị lễ mừng năm mới, cộng thêm nhiều ngày trên thuyền làm tổn hao sinh lực nên ai nấy cũng mệt mỏi rã rời, mất luôn cả tinh thần đấu đá nhau.

Cố gia thân với vài gia đình trong Kinh thành. Lần này Cố lão gia vào kinh, năm mới sẽ đi thăm hỏi một vòng. Vì mong có được sắc mặt tươi tỉnh khi đi gặp người khác nên lão gia, phu nhân đã thương lượng miễn luôn việc hỏi thăm sớm chiều.

Do đó, sự hòa hợp trước đây giữa mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu, thê thiếp, đích thứ giờ chỉ thu gọn là trong sân của mỗi nhà. Ai cũng làm biếng ra khỏi cửa.

Ngày thứ hai sau khi vào Kinh, Cố Nhị gia và Quận chúa Hoa Dương dẫn Ngô Nhạn Linh kéo theo một chiếc xe đầy đồ lễ Tết tới phủ lão Tề vương gia. Tới tối, hai vợ chồng quay về, còn Ngô Nhạn Linh bị lão vương phi giữ lại vương phủ.

Vừa về tới phủ, Nhị gia liền bị lão gia gọi tới thư phòng tới tận canh ba mới rời đi cùng đại gia.

Thanh Hoàn không quan tâm tới chuyến đi tới vương phủ lần này của họ, Cố gia có thu hoạch được gì hay không, cô chỉ bảo Xuân Nê đi nghe ngóng ban đêm phụ thân gọi mấy lần nước.

Nếu một lần tức là lão Tề vương gia cũng không coi chàng rể này ra sao. Tiền đồ sau nay của phụ thân thế nào vẫn còn khó nói.

Nếu là hai lần thì vẫn còn có chút kịch hay. Nói không chừng sẽ tìm giúp một vài chức vị bình thường.

Nếu là ba lần thì nhất định là lão Tề vương đã hứa điều gì đó. Phụ thân không thể không dốc toàn bộ sức lực để hầu hạ Quận chúa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Xuân Nê đưa hai ngón tay ra, chớp chớp mắt với Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn cười nhưng không nói gì.



Ngày ba mươi Tết là ngày quan trọng nhất của một năm.

Vào ngày này, người của đại phòng, nhị phòng đều tập trung tại Thọ An Đường. Sau khi cúng bái tổ tiên sẽ mở ba bàn tiệc trong đại sảnh, ăn bữa cơm tất niên rộn ràng. Đến ngay cả đám di nương ngày thường không ai chịu nhường ai thì giờ cũng ngồi thành một bàn.

Ngô Nhạn Linh vẫn chưa quay về. Lão Tề vương phủ chỉ sai một bà quản sự tới Cố phủ, nói Lão Vương phi không nỡ rời xa đứa cháu ngoại nên nhất định phải giữ lại phủ đón năm mới.

Đám người Cố phủ đương nhiên không nói gì. Ánh mắt của họ nhìn Quận chúa lại khác thêm vài phần, giọng nói chứa thêm vài phần nịnh nọt. Quận chúa cười híp mắt đón nhận rượu mời của mọi người, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv