Trở về trên khoang thuyền của mình, Thanh Hoàn tháo vòng tay, quăng lên giường, tự lẩm bẩm một mình: "Sợ là hôm nay, phụ thân đáng kính của ta lại phải tốn công dỗ dành rồi!"
Nguyệt nương bước lại gần, hỏi han: "Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thanh Hoàn kể lại đại khái câu chuyện.
Nguyệt nương nghe xong thì mắt trợn to, rồi lại thở dài: "Má ơi, Trần phu nhân cũng thật ghê gớm!"
Thanh Hoàn cười nói: "Sau lưng bà ấy có núi dựa thì bà ấy cần gì phải sợ! Nếu Thụy vương có thể ngồi lên được cái bảo tọa kia thì nữ nhi của bà ấy cũng chính là Hoàng hậu. Bà ấy trở thành nhạc mẫu của Hoàng đế, thân phận vô cùng tôn quý. Ngươi cất chiếc vòng tay này cẩn thận cho ta!"
Nguyệt nương cầm vòng tay, cảm thấy nó có chút quen mắt, bởi vậy giơ lên quan sát tỉ mỉ hơn.
Xuân Nê vừa nhét lò sưởi tay vào tay Thanh Hoàn vừa cười lạnh: "Tiểu thư, phu nhân Trấn Quốc Công vả mặt như thế, chỉ thiếu điều nói thẳng ra miệng mà thôi. Không biết là bà ấy thật lòng thương tiếc tiểu thư hay là diễn ngoài mặt thôi."
"Thật lòng?"
Thanh Hoàn lắc đầu, như vừa được nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng buồn cười: "Xuân Nê à, mới gặp một lần mà người ta lại tỏ ra như rất thật lòng thật dạ thì ngươi phải cẩn thận đấy!"
Tuy Xuân Nê không hiểu vì sao tiểu thư lại nói như thế, nhưng vẫn gật đầu.
Nguyệt nương nhìn vòng tay kia cả buổi rồi buồn bã nói: "Tuy chất liệu của vòng tay này tốt nhưng kiểu dáng khá lỗi thời. Nô tỳ nhớ rõ, trước kia Nhị nãi nãi cũng có một cặp như thế này, nhưng chất liệu tốt hơn cái này nhiều."
"Bây giờ thì sao?" Xuân Nê hỏi tiếp.
Nguyệt nương thở dài: "Khi Nhị nãi nãi qua đời, nô tỳ bận rộn chăm sóc tiểu thư. Mấy món trang sức bằng vàng hay ngọc gì đó, đều đã bị mấy kẻ ác độc kia thừa cơ lấy đi rồi, đâu còn giữ lại được thứ gì!"
"Cái đám chết tiệt đó! Đến mấy thứ đấy mà cũng tham, đúng là…"
Xuân Nê vừa đi vừa mắng chửi.
Thanh Hoàn lại không thèm để ý, chỉ là ngồi nhớ lại sắc mặt của Tần Ngọc Côn.
Nhìn màu da của hắn ta thì không giống như bị bệnh bên trong mà giống như bị thương ngoài da hơn. Đường đường là thiếu gia được yêu thương nhất phủ Trấn Quốc Công, ra ngoài là có kẻ hầu người hạ tiền hô hậu ủng, thậm chí ngã cũng khó, làm sao mà hắn ta có thể bị thương được?
"Trần thị kia là cái thứ gì chứ! Nếu không phải con gái của bà ta được gả vào phủ Thụy vương thì bà ta có gì hơn người đâu!"
Cố Nhị gia sợ tới mức giật bắn cả người, vội chạy tới che miệng Quận chúa lại: "Nãi nãi của ta ơi, nàng nhỏ giọng một chút đi, thuyền của người ta đậu sát bên kia kìa!"
"Sợ gì chứ! Dù gì ta cũng là người họ Triệu, bà ta dám làm gì ta! Nếu không phải bị gả cho kẻ nhu nhược như chàng thì ta cần gì phải nuốt cơn giận này!"
Hoa Dương tức tới mức ấn đường giật giật, càng nghĩ lại càng giận, giơ tay đánh lên người Cố Nhị gia vài cái.
"Bẩm Nhị gia, lão gia gọi ngài qua ạ!"
Cố Nhị gia đang lo không thoát thân được, vừa nghe người hầu thông báo thì lập tức chạy nhanh như thỏ.
"Người đã gặp rồi, họ nói gì?"
Một tay Cố lão gia cầm tràng hạt, tay kia cầm ly trà.
Cố Nhị gia trả lời: "Người thì đã gặp rồi nhưng thái độ lãnh đạm, hờ hững, không nhìn ra được là họ có ý gì!"
Cố lão gia nhíu mày, thở dài một tiếng, trong lòng lại tiếc nuối: "Hầy, trước kia dù gì cũng còn có thể nói vài lời!"
Cố Nhị gia duỗi cổ, tiếp lời: "Phụ thân, nhờ cậy lão Tề vương cũng như nhau cả. Suy cho cùng, con vẫn là con rể của ông ấy."
Cố lão gia tức giận mắng: "Con biết gì chứ! Huyện quan không bằng hiện quản!" (Ý chỉ khi xảy ra vấn đề, nhờ cậy người quản lý trực tiếp còn có tác dụng hơn là nhờ cậy những người thuộc cấp quản lý trên cao)
Cố Nhị gia không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nghe Cố lão gia răn dạy.
"Xem tình hình này thì sợ là chúng ta còn phải đưa bạc mới xong. Thôi thôi, không cần mặt nóng dính lên mông lạnh của người ta (đối xử một cách nhiệt tình với người khác, nhưng người ta lại chỉ đối xử lạnh lùng lại với mình) nữa. Chúng ta vào kinh bàn bạc với đại ca của con đã rồi tính tiếp."
"Vâng, phụ thân."
Thuyền của Cố phủ bắt đầu lên đường khi bình minh.
Mà lúc này, thuyền của phủ Trấn Quốc Công đã chạy biệt tăm biệt tích từ bao giờ, khiến Cố lão gia tức tới mức râu tóc dựng ngược cả lên, mặt tái mét.
Thanh Hoàn bỗng cảm thấy thật buồn cười. Chẳng lẽ phủ Trấn Quốc Công này sợ người của Cố phủ đeo bám nên mới lén đi lúc nửa đêm.
Bến tàu Liêu Thành càng ngày càng xa, cũng chỉ tốn mười ngày, họ đã vào Kinh thành, lộ trình dài dằng dặc này cũng coi như đã sắp kết thúc.
Thuyền lại đi thêm năm ngày đã đến phủ Hoành Thủy. Lương thực trên thuyền đã hết, họ cần dừng lại để mua sắm thêm mới có thể cung ứng đủ thức ăn hàng ngày của người trên hai thuyền.
Không may, lúc đêm, lão thái thái Ngụy thị đứng trên boong thuyền hóng gió sông một hồi, ngay đêm đó liền bị sốt.
Cố lão gia thấy bệnh lần này có vẻ nặng nên vội sai nhi tử xuống thuyền thuê trọn một khách điếm, mời đại phu bốc thuốc cho Ngụy thị. Tất cả mọi người của Cố phủ đều rời thuyền, vào khách điếm ở.
Sau khi bố trí xong chốn ở, đại phu cũng đã được mời đến. Đại phu bắt mạch, kê thuốc xong thì cầm tiền chẩn bệnh rời đi. Thanh Hoàn nghĩ tới sự quan tâm của Ngụy thị đối với mình thường ngày nên nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, định tới phòng Ngụy thị thỉnh an.
Ai ngờ vừa tới cửa, cô đã bị Quận chúa ngăn cản.
"Ngươi tới đây làm gì! Trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng có tới đây gây thêm phiền phức nữa! Không xem bây giờ là lúc nào sao!"
Từ sau khi bị phu nhân Trấn quốc công châm chọc một trận, Quận chúa Hoa Dương càng ngứa mắt với Thanh Hoàn, thậm chí cả mặt cũng không muốn thấy.
Thanh Hoàn cười, tiến lên hành lễ: "Thưa mẫu thân, con tới để thăm bệnh của lão thái thái!"
Quận chúa Hoa Dương mỉm cười nhưng trong lòng lại không, mở miệng từ chối: "Khó được ngươi có lòng hiếu thảo như vậy, nhưng tốt hơn là ngươi nên quay về phòng rồi ngoan ngoãn ở lại đó thì hơn đấy!"
Thanh Hoàn nhún chân rồi xoay người rời khỏi đó nhưng lại nghe thấy Đàm ma ma nhẹ giọng nói phía sau lưng: "Quận chúa, Lục tiểu thư này cũng học khôn rồi, còn biết lấy lòng thái thái nữa."
"Lấy lòng ai cũng vô dụng. Trong phủ này, ta mới là người quyết định tất cả!" Giọng nói Quận chúa mang theo oán hận.
Thanh Hoàn dừng bước, híp mắt rồi lại lập tức rời đi.
Vào đêm, khách điếm vô cùng yên tĩnh.
Người của Cố phủ đã lênh đênh trên thuyền suốt hai mươi ngày, họ đã mong chờ được ngủ trên đất bằng từ lâu nên sau khi ăn tối xong, tất cả đều đi ngủ sớm.
Thanh Hoàn đã quen cảm giác lắc lư, chao đảo trên thuyền nên khi lên đất bằng còn có chút không quen. Bởi vì mất ngủ nên cô lại lấy sách thuốc ra, yên lặng đọc dưới ánh đèn.
Nguyệt nương tiến vào giục hai lần rồi cô mới tắt đèn đi ngủ.
Bỗng nhiên, cô ngửi thấy một mùi hương thoảng qua, cũng không rõ là mùi gì. Cô lại hít thử hai cái, sau đó lập tức cảm thấy lạnh lẽo cả người.
Không ổn… Là thuốc mê!
Thanh Hoàn cố gắng nắm lấy thứ được đặt bên cạnh gối đầu, sau đó liền mất ý thức, ngã xuống giường.
Cửa sổ lặng lẽ bị mở ra, một cái đầu thò vào phòng, nhìn chung quanh một lượt rồi lại thò ra ngoài báo cáo tình hình: "Gia, người đã hôn mê rồi, làm sao bây giờ?"
"Ngu xuẩn, cõng đi chứ còn làm gì nữa!"
A Ly khó xử, quay đầu nhìn Lục tiểu thư đang nằm trên giường, lại cắn răng hỏi: "Gia, bên ngoài rất lạnh. Tiểu thư chỉ mặc áo đơn, cứ cõng người không hay là cõng theo cả chăn?"
Cây quạt đập mạnh một cái lên đầu A Ly.
"Ngươi có thể ngu thêm chút nữa không? Tất nhiên là cõng luôn chăn theo rồi."
Trong giọng nói không có chút phiền muộn nào, nghe kỹ còn có thể phát hiện ra một chút hưng phấn đang được đè ép.
"Gia, có cần mang giày của Lục tiểu thư theo không, lỡ đâu…"
A Ly lại bị cây quạt gõ thêm một cái.
"Tiểu tử ngươi đi bắt cóc người ta mà còn biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ! Gia cắn chết ngươi bây giờ, còn không nhanh lên!"
Chỉ chốc lát sau, hai bóng đen, một trước một sau bay lên đầu tường, nhanh chóng biến mất tăm.
Bên cạnh bến tàu Hoành Thủy.
Một chiếc thuyền lớn, xa hoa từ từ tấp vào cạnh bờ. Trên thuyền có hơn mười chiếc đèn lồng, bị gió sông thổi mạnh nên ánh lửa không ngừng chập chờn.
Khoang thuyền được thiết kế cực kỳ rộng rãi, trong góc có bốn chậu than sưởi ấm, than ngân sương được đốt cháy hừng hực, bên trong khoang ấm áp như xuân.
Trên chiếc giường gỗ tinh xảo, có một cô gái đang nhắm mắt ngủ say, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh xung quanh mình.
Bên cạnh giường có ba cái đầu đang tụm lại với nhau, sáu con mắt cùng nhìn chằm chằm cô gái trên giường, biểu cảm thì khác nhau hoàn toàn.
A Ly nghĩ, nếu chuyện Lục tiểu thư bị bắt mà truyền ra ngoài thì thanh danh của cô sẽ ra sao đây?
Tưởng Hoằng Văn lại nghĩ, nửa năm không gặp, cô nương này nảy nở thêm không ít, trông cũng có vài phần tuyệt sắc.
Triệu Cảnh Diễm lại dùng cây quạt gõ đầu mình, ánh mắt thì khoái chí không thôi. Hay cho Cố Thanh Hoàn ngươi, cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta rồi, thật đúng là hả hê biết bao!
"Gia, người đã bị cướp tới đây, bây giờ nên làm sao?" A Ly lo lắng.
"Đình Lâm, cần phải thương hoa tiếc ngọc đấy! Dù gì người ta cũng đã kiếm cho ngươi không ít bạc." Tưởng Hoằng Văn khuyên nhủ.
Triệu Cảnh Diễm trừng mắt, hạ thấp giọng nói: "Cút hết ra ngoài cho ta!"
Không có hai kẻ phiền phức kia, trong phòng yên tĩnh hẳn, ngay cả không khí cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn.
Triệu Cảnh Diễm kéo ghế tới trước giường, khí phách ngồi xuống. Sau đó, hắn chậm rãi mở quạt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn.
Gương mặt này, rất xinh đẹp, rất diễm lệ, diễm lệ tới tận cốt tủy, nhưng trên gương mặt đó lại khảm một đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khiến vẻ đẹp đó trở nên trong trẻo mà lạnh lùng.
Diễm lệ, lạnh lùng?
Thần y, kẻ ngốc?
Hắn cúi đầu xuống, dí sát vào khuôn mặt đó như muốn nhìn thấu bí mật mà cô gái này đang che giấu.
Không ai biết rằng, khi Tiền Phúc dẫn theo đám kỹ nữ kia tới cửa tìm hắn, trong lòng hắn đã sôi trào như sông cuộn biển gầm thế nào. Hắn hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn, sau đó uống trăm chén rượu, say đến quên đời luôn.
Không, say không thôi chưa đủ, còn phải nhảy vào trong hồ nước để nước hồ đóng băng hắn lại, có vậy mới che giấu được sự kích động trong lòng hắn.
Cô gái này, m* nó, đúng là quá thông minh. Hắn bị cô ta tính kế, ngay cả xương cốt cũng không còn. Không đúng, là bị cô ta bán mà hắn còn đắc chí, vênh váo rồi đi đếm tiền thay cho cô ta.
Cô ta giống như Khương Thái công thả câu bên bờ sông, rồi ngồi thảnh thơi trên ghế đẩu. Còn hắn chính là con cá ngu ngốc, vừa ngửi thấy mùi thơm của mồi câu đã há to miệng đớp.
Cô chỉ ngồi nhìn hắn giãy giụa với miếng mồi trong miệng, nhìn hắn cố gắng chạy trốn, còn bản thân thì nhàn nhã nhấc cần câu lên.
Thông minh, quá là thông minh!
Trên đời này, nếu như còn có ai có thể che giấu, ẩn nấp kỹ hơn cả hắn, tâm cơ còn sâu hơn hắn thì tuyệt đối chính là cô gái trước mặt.
Trong ánh mắt sắc bén như sói của Triệu Cảnh Diễm mang theo cả sự hưng phấn, tốc độ phe phẩy cây quạt trong tay cũng càng nhanh hơn.
Y thuật cao siêu, tính toán chuẩn xác. Một cô nương như vậy chính là lễ vật mà ông trời dành cho hắn. Hắn há có thể từ chối ý tốt này của ông trời.
Thanh Hoàn mơ màng tỉnh lại. Cô không lập tức mở to mắt ra mà tập trung ngửi mùi hương thoang thoảng xung quanh.
Thân thể cô có cảm giác hơi chao đảo, gió thổi ngoài cửa sổ rất lớn, cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ cô đang ở trên thuyền.
Thanh Hoàn từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn xuống y phục của bản thân, vẫn nguyên vẹn không thiếu thứ gì. Cô cử động thử tay chân, tất cả đều ổn nhưng vẫn không có chút sức lực nào.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thanh Hoàn lắc lắc cái đầu có chút nặng nề của mình.
"Ta nên gọi cô nương là Kim thần y hay Lục tiểu thư đây?" Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Đáng chết! Không ngờ lại là hắn!
Thanh Hoàn chậm rãi xoay người, ánh mắt tĩnh lặng đối diện với ánh mắt thâm thúy, đùa cợt của đối phương.
Đối phương mặc một bộ trường bào bằng gấm Vân Nam màu đen, viền cổ áo và tay áo đều được phủ thêm một lớp lông cáo màu đen sang trọng. Ánh mắt lấp lánh mà lạnh lẽo của đối phương, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Dù sao hắn cũng là long tử long tôn, khóe miệng Thanh Hoàn cong lên.
Tim Triệu Cảnh Diễm đập lệch một nhịp.
Cô… Cô… bị người ta bắt cóc… vậy mà còn cười được.
Càng đáng chết là, đây chính là lần đầu hắn nhìn thấy cô cười. Nụ cười này hàm súc mà diễm lệ, khiến tâm hồn người ta như bị mê hoặc.
Đúng là muốn mạng hắn mà!