"Di nương, dựa vào cái gì mà bắt ta nhường khoang thuyền cho kẻ điên đó? Còn có thiên lý nữa không."
Cố Thanh Vân tức giận ném khăn tay, chân đi đôi giày da dê không ngừng đá vào chiếc hòm bùm bụp.
"Khoang thuyền này vừa nhỏ, vừa sơ sài, sao mà ở được, nữ nhi không chịu."
Lưu di nương nhét cái lò sưởi tay bằng đồng Cảnh Thái Lam hoa văn hồ lô vàng vào tay con gái, ánh mắt lưu luyến.
Tam tiểu thư còn nhỏ mà đã trông vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn. Nếu có thể gả vào nhà cao cửa rộng, làm phu nhân nắm quyền quản lý gia đình thì nửa cuộc đời còn lại của bà có chỗ dựa rồi.
"Di nương, rốt cuộc người có giúp con hay không."
Cố Thanh Vân thấy bà thất thần bèn cao giọng hỏi lại.
Lưu di nương thấy con gái tức giận vội vàng cười nói:
"Yên tâm, sau này di nương sẽ giúp con đòi lại, giờ con chịu khó nhẫn nhịn trước đã."
"Nhịn gì mà nhịn, đến nha hoàn của con cũng bị vả mặt rồi."
Cố Thanh Vân thẹn quá hóa giận. Đánh nha hoàn của cô ta có khác gì với việc đánh cô ta. Cục tức này Cố Thanh Vân không thể nào nuốt trôi nổi.
Lưu di nương bị con gái mình kích thích nên cũng giận dữ theo.
Bà ta đã tính toán sẵn, một khi tìm được ngân lượng của Tiền thị rồi thì sẽ tìm cách lấy về tay mình, nào ngờ người tính không bằng trời tính.
Bà ta nghiến răng nói:
"Tiểu tiện nhân, bệnh điên vừa khỏi đã bắt đầu làm mưa làm gió, để xem sau này ta dằn mặt nó thế nào."
"Nhất định di nương phải dằn mặt nó cho con. Người nhìn con gái bị nó giở trò ti tiện thành ra bộ dạng gì rồi đây này?"
"Yên tâm, đợi có cơ hội, xem ta đùa chết nó."
Sắc mặt Lưu di nương trông cực kỳ dữ tợn.
Dần dần, dòng sông từ hẹp trở nên rộng hơn, nước chảy từ chậm tới xiết, hiển nhiên là thuyền đã đi vào kênh đào Đại Vận Hà* đi thông tới Kinh thành.
(*) Đại Vận Hà: cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.
Vào Đại Vận Hà, thuyền đi nhanh hơn, nhưng cũng chao đảo, lắc lư mạnh hơn, khiến người ta chẳng mấy chốc đã cảm thấy chóng mặt.
Lưu di nương còn chưa kịp đợi đến lúc đi tìm Lục tiểu thư tính sổ thì đã say thuyền nghiêm trọng, nằm trên giường không dậy nổi. Cố Thanh Vân không có Lưu di nương chống lưng, làm sao còn dám đi tìm Cố Thanh Hoàn để "dằn mặt", chỉ đành thôi.
Con gái trong nhà giàu có, ai ai cũng liễu yếu đào tơ, mới có hai ngày ngắn ngủi mà phần lớn đều say thuyền nằm bẹp trong khoang. Tiếng than vãn vang lên liên tục.
Chỉ có duy nhất phòng của Thanh Hoàn, vì đã sớm uống thuốc chống say nên tinh thần họ vẫn rất thoải mái.
Xuân Nê bừng bừng khí thế, lại đi cãi nhau với Tiểu Nguyệt một lần nữa.
Khuôn mặt Tiểu Nguyệt vẫn đang sưng vù, ngực luôn có cảm giác buồn nôn nên nào phải đối thủ của Xuân Nê. Mới nói được vài câu, Tiểu Nguyệt đã bại trận. Từ đó, mỗi khi gặp Lục tiểu thư và Xuân Nê, Tiểu Nguyệt đều trốn đi đường vòng.
Thanh Hoàn thấy vậy bèn nói với Nguyệt nương và mấy người còn lại:
"Đã nhìn thấy chưa, kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ kẻ không sợ chết. Quay về phủ, các ngươi phải kiên cường lên cho ta, cần chửi thì cứ chửi, cần đánh thì cứ đánh, xảy ra chuyện, ta sẽ đỡ cho các ngươi."
Xuân Nê nghe thấy vậy vội đáp ngay:
"Tiểu thư yên tâm, kể cả không có tiểu thư hỗ trợ, nô tì vẫn sẽ ngang ngược cho bọn họ xem. Ai dám ức hiếp tiểu thư thì phải bước qua xác của Xuân Nê đã."
Nguyệt nương thấy tiểu thư hoàn toàn rũ bỏ vẻ khúm núm, mềm yếu, dễ bắt nạt như trước đây ở phủ Tô Châu, mặc dù đáy lòng có chút lo lắng, nhưng bà cũng biết chỉ có như vậy thì mới có thể trấn áp được đám tiểu nhân sống trong phủ kia.
Thanh Hoàn bị dáng vẻ của Xuân Nê chọc cười, bèn nói:
"Qua được cửa của ngươi thì liệu kẻ đó còn lại nổi nửa cái mạng không?"
Xuân Nê thấy khó hiểu:
"Tiểu thư, vì sao ạ? Sức chiến đấu của nô tì mạnh đến thế sao?"
Thanh Hoàn lắc đầu:
"Ngươi động tý là hạ độc, nửa cái mạng là còn đang đánh giá cao bọn họ đấy?"
Xuân Nê sững sờ, trong lòng thầm nghĩ tại sao tiểu thư luôn nhớ kỹ việc bản thân muốn hạ độc vậy.
Thanh Hoàn ngắm cảnh mấy ngày rồi, lại không thấy ai dám tới gây sự nên cũng mất đi hứng thú, chỉ ở trong khoang, lúc buồn chán thì nhàn nhã đọc sách y.
Mấy kẻ say thuyền tới mức nôn mửa, tào tháo rượt, chẳng mấy chốc mà mặt mày trắng bệch, chỉ có thể nằm trong khoang rên hừ hừ.
Thanh Hoàn giả bộ như không thấy. Sự sống chết của đám người này liên quan gì tới cô, lấy ơn báo oán thì lấy gì báo ơn.
Cô cũng không phải là Đông Quách tiên sinh, không có tấm lòng bao la đến vậy để mà cứu sói. Cô chỉ biết rằng, ai cắn cô thì cô sẽ hung hăng cắn lại.
Kinh thành.
Sau một đêm tuyết rơi, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
Hẻm Thành Nam là con phố tầm hoa vấn liễu nổi danh nhất của Kinh thành. Nơi đây tập trung mười mấy kỹ viện và sòng bạc.
Lúc này, phía sâu trong hẻm, tiếng pháo nổ vang lên liên tục, thu hút người đi đường nhao nhao chiêm ngưỡng.
"Hôm nay Vạn Hoa Lâu khai trương. Nghe nói toàn bộ cô nương trong đó đều tới từ Giang Nam, trông vô cùng xinh đẹp, eo nhỏ chân thon… chúng ta có nên đi xem không."
"M* kiếp, con gái Giang Nam biết hầu hạ nhất đấy, đến cả nói chuyện cũng rất ngọt ngào, mau, mau đi nếm thử một phen."
"Ấy… các ngươi có biết, người đứng sau Vạn Hoa Lâu là đương kim Thọ vương không?"
"Thật hay giả vậy?"
"Giả làm sao được. Nếu không, còn ai có được bản lĩnh mở kỹ viện ở con hẻm thành Nam tấc đất tấc vàng này."
"Chà, ta nghe nói Thọ vương quay về từ Giang Nam, bệnh không những không chữa khỏi mà còn nặng hơn… Nghe nói là bị đám con gái hại. Con gái Giang Nam công phu đúng là… ha ha!"
"Vậy còn đợi gì nữa, mau đi xem sao. Ông đây có chết thì cũng phải chết trên người đám đàn bà này."
"Coi chừng con cọp cái nhà ngươi phát uy, xoẹt cái, cắt luôn cái của quý của ngươi đấy."
"Nghĩ nhiều vậy làm gì, vào đi rồi tính."
Mấy gã đàn ông đồng loạt tiến lên, chen lấn vào trong Vạn Hoa Lâu.
Bọn họ vừa đi liền để lộ ra hai kẻ nghe lén phía sau. Đó chính là Triệu Cảnh Diễm và A Ly, tùy tùng không rời nửa bước của hắn.
"Gia, chúng ta có nên vào đó xem sao không?"
A Ly quan sát sắc mặt của gia nhà cậu, hỏi một cách cẩn thận.
Triệu Cảnh Diễm xòe quạt ra cái xoạch, từ mùa hạ phe phẩy qua mùa đông, ánh mắt sâu thẳm, cười ha ha:
"Đương nhiên phải vào trong ngắm một cái rồi. Không những vào ngắm, gia còn phải bao riêng một cô nương. Nếu không, chẳng phải gia quá là có lỗi với cái danh ‘bất lực’ này sao?"
A Ly đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, trong lòng thì thầm nói, gia của tôi ơi, ngài có nhất thiết phải nói ra hai chữ bất lực này suốt từ sáng đến tối như thế không. Bây giờ, cả cái Kinh thành này, có ai mà còn không biết người đã là một kẻ tàn phế.
Triệu Cảnh Diễm nào biết được suy nghĩ trong lòng A Ly, giờ vẫn đang tự lẩm bẩm:
"Đúng rồi, tên kia đâu, sao vẫn chưa tới."
A Ly đáp:
"Có lẽ tối qua đánh bạc tới khuya nên không dậy nổi."
Triệu Cảnh Diễm nghe thấy vậy thì tỏ ra sững sờ rồi bỗng cười lớn:
"Đi, nói với Lục Điệp, bày một bàn rượu thịt tại phòng thượng hạng cho gia, tiện thể ngươi đi lôi Tương Hoằng Văn ra khỏi giường tới đây, gia muốn bàn luận chuyện phong nguyệt, nói chuyện nhân sinh với hắn."
Nửa canh giờ sau, Tương Hoằng Văn bước vào Vạn Hoa Lâu với khuôn mặt xanh mét, bước chân lảo đảo. Hắn ta ngồi vào căn phòng thượng hạng, tráng lệ nhất.
"Sáng ngày ra đã đi dạo kỹ viện, đệ điên rồi chắc."
Tương Hoằng Sinh nhận lấy chén trà, uống ực hai ngụm. Tối qua hắn đánh bài cửu* với người ta cả đêm, giờ lôi hắn ta dậy sớm vậy, có khác gì muốn lấy mạng đâu.
(*) Bài cửu: Bài cửu Ôn Châu là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, cách chơi là căn cứ vào một bộ bài 32 lá, lấy sự tổ hợp điểm số khác nhau làm cơ sở so sánh to bé, và quyết định thắng thua.
Haizz, đúng là cái danh Hỗn thế ma vương cũng không dễ có được mà.
Triệu Cảnh Diễm liếc mắt, hừ một tiếng:
"Không điên thì không sống được. Có tin tức, một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào?"
Tương Hoằng Văn miễn cưỡng nâng mí mắt lên, tự rót cho mình một chén trà, thở dài:
"Nghe tin xấu trước đi, Thất gia ta nhát gan mà."
"Hôm qua, biểu đệ của ngươi, cũng tức là ta đây, lại bị người ta cáo trạng một phát. Nói là ta cưỡng đoạt con gái nhà lành, quyến rũ vợ nhà người ta, đến ngay cả heo mẹ cũng không chịu buông tha."
"Phụt!"
Tương Hoằng Văn phun sạch nước trà trong miệng ra ngoài, nằm cười lăn cười bò trên bàn:
"Ngươi… ngươi…"
A Ly đứng bên cạnh, liếc nhìn.
Cái gọi là cưỡng đoạt con gái nhà lành đó, chính là chỉ lúc gia đi dạo phố, có một tiểu cô nương bán trái cây bị ngã, gia có lòng tốt nên mới bước tới đỡ người ta dậy.
Quyến rũ vợ nhà người ta là chỉ việc, hôm đó gia đang uống rượu tại phủ Thụy vương, không biết phu nhân của vị nào tự dưng liễu yếu đào tơ, cố ý ngã vào lòng gia, còn chớp chớp mắt với gia nữa.
Còn heo mẹ… A Ly thật lòng không muốn nhớ lại.
Tương Hoằng Văn cười đủ rồi bèn hỏi:
"Còn chuyện tốt."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm trở nên u tối. Hắn khẽ cười:
"Nghe nói… Cố gia vào Kinh rồi."
Tương Hoằng Văn giật mình:
"Vị Lục tiểu thư đó…"
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày:
"Nghe nói cũng vào theo, đang trên đường tới."
"Vậy dự định của ngươi…"
"Đương nhiên là phải nghênh đón chu đáo rồi."
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên tia ranh mãnh, kèm theo đó là một nụ cười nham hiểm:
"Hơn nữa…"
"Hơn nữa làm sao?"
"Hơn nữa ta nghe nói, bệnh điên của Lục tiểu thư đã được Kim thần y chữa khỏi rồi."
"Phụt!"
Tương Hoằng Văn lại phun ra một ngụm trà:
"Lần này… lần này… cô ta định làm gì?"
Kim thần y là Cố lục, Cố lục cũng chính là Kim thần y. Tự mình chữa khỏi bệnh điên cho mình, rốt cục cô ta đang diễn vở kịch nào vậy?
Triệu Cảnh Diễm chau mày, nhìn nước trà đọng trên người Hoằng Văn.
Đúng là kẻ không thích sạch sẽ, mặc bộ y phục quý giá như vậy mà lại làm dơ cả người ngợm, thật sự chịu không nổi.
"Ngươi nói đi chứ, bộ quần áo này có mặc trên người ngươi đâu, nhìn gì mà nhìn?"
Triệu Cảnh Diễm chỉ cần đánh mông một cái, Tưởng Hoằng Văn liền biết hắn đi nặng hay nhẹ, cái vẻ ghét bỏ hiện ra rõ rành rành trên mặt hắn như vậy, hắn ta làm gì mà không nhận ra.
Triệu Cảnh Diễm mở quạt phạch một cái, giống như để đề phòng hắn ta lại phun trà ra một lần nữa.
"Ta không biết cô ta định làm gì nên mới thương lượng với ngươi, có nghênh đón không?"
Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ rồi nói thêm một câu:
"Nghênh đón, ngươi có hiểu không?"
Nhìn bộ dạng xấu xa của hắn, Tương Hoằng Văn lắc đầu:
"Nghênh đón thế nào?"
"Ngươi đưa lỗ tai qua đây!"
Triệu Cảnh Diễm tỏ ra bí mật.
A Ly liếc nhìn gia nhà mình, trong lòng âm thầm mặc niệm.
Lục tiểu thư, cô hãy tự cầu phúc cho mình đi, nhất định cô phải bảo trọng. Lần này A Ly cũng chẳng thể giúp được cô rồi, ai bảo cô tính kế với gia nhà tiểu nhân!
"Hắt xì… hắt xì…"
Thanh Hoàn bỗng nhiên hắt xì hai cái.
"Xuân Nê, mau đưa lò sưởi cho tiểu thư."
Nguyệt nương nghe thấy Thanh Hoàn hắt hơi bèn vội vàng bước tới xoa xoa tay cô.
Xuân Nê đưa lò sưởi tới, tiện thể đặt tay lên trán Thanh Hoàn, thấy không nóng mới bỏ tay xuống.
Thanh Hoàn thấy bọn họ còn giống dáng vẻ đại phu hơn cả cô thì thầm mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách y thuật.
Con thuyền càng đi về phía Bắc, thời tiết càng trở nên lạnh hơn.
Gió táp thẳng vào mặt giống như dao cắt, vô cùng đau buốt.
Hôm nay thuyền đi tới phủ Liêu Thành, Sơn Đông. Do mấy ngày trước tuyết rơi nhiều nên mặt sông bị đóng băng, thuyền của Cố phủ không đi quá được, chỉ còn cách dừng lại bên bờ, đợi người kéo thuyền phá băng rồi đi tiếp.
Lúc này bên bến sông Liêu Thành, thuyền đã đậu đầy, tất cả cũng đều do mặt sông đóng băng nên không đi tiếp được.
Cố Nhị gia hỏi ý kiến của Cố lão gia, lão thái thái xong, sau đó liền lệnh cho quản gia vào trong thành mua ít rau quả, lương thực. Đúng lúc này, một kẻ sai vặt vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai ông ta vài câu.
Khuôn mặt Cố Nhị gia hơi biến sắc. Ông vội vàng quay người đi vào trong khoang thuyền.
Một lát sau, Quận chúa Hoa Dương ăn mặc chỉnh tề, cùng Cố Nhị gia rời khỏi thuyền, đi vào một con thuyền khác.