Thịnh Thế Kiều Y

Chương 406: Giang sơn và phụ nữ



Trong đôi mắt đen láy là sự phẫn nộ, khóe miệng Cố Thanh Hoàn nhếch lên: "Vương gia không tin lời ta thì có thể thử xem. Nhưng ta sợ ngài sẽ hối hận sau khi thử đấy."

Lão Túc vương cười đắc ý, đột nhiên hung hăng buông cằm cô ra: "Miệng lưỡi sắc bén lắm, sao bản vương có thể không cho ngươi được toại nguyện?"

Cú buông mạnh mẽ khiến Cố Thanh Hoàn ngã ngửa ra đất, cô cắn chặt răng đáp: "E là còn một việc lão vương gia vẫn chưa biết."

"Ồ, thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay của bản vương rồi, còn có việc gì mà bản vương không biết đây." Lão Túc vương nhìn xuống, ông ta cảm thấy việc giẫm chết cô còn dễ hơn giẫm chết một con kiến.

Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, cười khẩy: "Lúc này, tin tức lão vương gia và Quý phi thông đồng hành thích Hoàng thượng đã truyền khắp mọi nơi trong Kinh thành. Vì vậy, loạn thần tặc tử mà ai cũng có thể giết chết không phải là Thái tử, mà là ông!"

"Tiện nhân!"

Lão Túc vương giận dữ, giơ chân đá về phía cô.

Ông ta trăm tính ngàn tính nhưng lại quên mất sự thông minh của cô gái này. Ngay khi tin tức được truyền ra, lợi thế đã biến thành bất lợi. Ông ta đã mất đi tiên cơ, mất luôn lòng dân.

Cú đá đó trúng vào ngực Cố Thanh Hoàn, cô rên lên một tiếng, trước mắt tối sầm.

Vào giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì quyết định chớp nhoáng khi vừa thoát khỏi nhà lao, đó chính là sai Thiên Tử Vệ phái người xuất cung, truyền tin tức Túc vương và Quý phi thông đồng giết Hoàng thượng cho cả thiên hạ biết.

Nước cờ này rất quan trọng và cô đã cược đúng.

Đôi mắt đen láy sáng ngời dần khép lại, hàng mi dài buông xuống, hiện giờ cô yếu ớt giống như bị bẻ gãy đôi cánh.

Đình Lâm, giang sơn và phụ nữ, huynh sẽ chọn bên nào?



"Thái tử, có tin từ Thất gia, trong Kinh có biến." Vẻ mặt A Ly đầy lo lắng.

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn cậu, thốt ra một từ ngắn gọn: "Nói."

A Ly hít sâu một hơi: "Thất gia nói, Hoàng thượng bị Quý phi và Lý công công mưu hại. Người đứng đằng sau chính là lão Túc vương."

Triệu Cảnh Diễm thấy đau nhói, khuôn mặt tái mét.

A Ly ngập ngừng một hồi, lại nói tiếp: "Trong cung, lão Túc vương và Quý phi đã bắt giữ Triệu Vân Long và các quan lại từ nhị phẩm trở lên, khống chế Cấm Vệ Quân, dẫn năm ngàn tư quân* vào cung. Ngoài cung, Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh đã làm phản, bao vây dưới thành, muốn lập Hiền vương làm Hoàng đế."

(*) Quân lính do bản thân tự huấn luyện, nuôi dưỡng.

"Nàng ấy thì sao?" Triệu Cảnh Diễm sốt ruột hỏi.

Giọng nói của A Ly hơi run rẩy: "Lục tiểu thư đang ở trong tay lão Túc vương."

Cơn đau như xé nát ruột gan lan khắp cơ thể. Con rắn ẩn mình suốt nhiều năm rốt cuộc cũng bị ép phải lộ diện, nhưng vừa xuất hiện là cắn người.

Triệu Cảnh Diễm nắm chặt thanh kiếm trong tay, khẽ run rẩy, trong giọng nói kìm nén sự phẫn nộ: "Tốt, tốt lắm, lão già đó làm tốt lắm."

A Ly câm như hến, không dám nói một lời.

Lục tiểu thư đang nằm trong tay Túc vương, chẳng khác nào đã nắm lấy tử huyệt của Thái tử. Tiến không được mà lùi cũng không xong, phải làm thế nào mới được đây? Nếu Thái tử vì Lục tiểu thư... A Ly rùng mình, không dám nghĩ thêm.

"Gia, còn một việc nữa..."

Triệu Cảnh Diễm thấy cậu ấp a ấp úng thì cười khẩy: "Nói đi."

"Trấn Bắc quân đang kéo thẳng đến Sơn Hải Quan, Thịnh tướng quân hỏi phải làm sao?"

"Phải làm sao... Ha ha!"

Vẻ mặt của Triệu Cảnh Diễm thoáng ngơ ngẩn. Chỉ trong nháy mắt, đất trời đột ngột thay đổi, nhanh đến mức hắn không kịp trở tay.

Ám vệ của Hiền vương phủ truy sát hắn suốt cả chặng đường, chút mặt mũi cuối cùng cũng bị xé bỏ hoàn toàn, tình thế lúc này đã là không chết không thôi.

Giang sơn, quyền lực thật sự tốt đẹp đến thế sao?

Huynh giết đệ, thê giết phu, nô giết quân, bề tôi phản bội vua... Đạo đức băng hoại thì còn cái gọi là tình thân, huyết mạch, phu thê nữa không?

Sắc mặt của Triệu Cảnh Diễm đầy đau khổ. Sau một hồi trầm mặc, hắn thản nhiên nói: "Báo cho Thịnh Phương, làm thế nào cũng phải ngăn cản Trấn Bắc quân cho ta. Có thể dùng lý lẽ trước, nhưng nếu bọn họ có ý tạo phản, giết không tha. "

A Ly rùng mình, cao giọng đáp: "Vâng, gia."

"Còn cách Kinh thành bao xa?"

"Bẩm gia, còn hai canh giờ đi đường."

"Có tin tức từ Nam Bắc Trực Lệ không?"

"Bẩm gia, họ thề đứng về phía Thái tử, bây giờ đang trên đường đến ngoại ô Kinh thành rồi. Tổng cộng có bốn vạn tinh binh."

"Tốt!"

Triệu Cảnh Diễm hỏi tiếp: "Vậy bây giờ… chỉ còn Ngũ Quân Doanh và Tam Thiên Quân?""Còn có Cấm Vệ Quân và quân đội riêng của lão tặc." A Ly nói thêm.

Triệu Cảnh Diễm quay lại, vỗ vai A Ly rồi thấp giọng nói: "Truyền lệnh cho Tưởng Thất gia, bảo huynh ấy gặp riêng Khang vương, thông báo về cái chết của Hoàng thượng, dùng quyền cao bổng lộc, cố gắng lôi kéo hắn cho bằng được."

"Vâng, gia!"

"Bảo huynh ấy thu xếp ổn thỏa cho huynh trưởng, người của Tưởng phủ và Thanh phủ."

"Gia sợ..."

Triệu Cảnh Diễm gật đầu thở dài: "Hai quân đối địch, binh đao chĩa vào nhau, ta sợ họ phải hy sinh oan uổng. Lệnh Cao Tiểu Phong, Thần Cơ Doanh nhanh chóng tiến vào Kinh thành, bằng mọi cách phải công chiếm hoàng thành trước. Nếu có kẻ cản trở, giết!"

"Vâng, gia!"

"Về phía Cấm Vệ Quân..." Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Hai vạn Cấm Vệ Quân cũng không hoàn toàn đoàn kết. Trương Vân Long nắm quyền nhiều năm như vậy, lão Túc vương không thể nào bì được danh tiếng của hắn. Để khống chế được Cấm Vệ Quân, lão Túc vương tất nhiên sẽ chém đầu hắn để tế đao. A Ly! "

"Gia, có A Ly!"

"Ngươi đã nghe qua điển cố Tứ diện sở ca* chưa?"

(*) Tứ diện sở ca: Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân lính bên Sở dần bị lung lạc, từ đó đào ngũ, dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô Giang. Thiên hạ về tay nhà Hán.

"Ý của gia là?"

"Tìm vài người phụ nữ ở nhà khóc than cho Trương thống lĩnh, tiếng khóc phải truyền được vào trong hoàng cung."

"Vâng, gia!"

A Ly gật đầu thật mạnh rồi sải bước rời đi. Khi ngoái đầu nhìn lại, cậu thấy Thái tử gia khẽ cúi đầu, gió thổi bay vạt áo dài của người, mang theo sự mạnh mẽ phóng khoáng, nhưng lại có sự cao quý, khí phách của bậc quân vương. Gia của cậu, trong một đêm, từ Thái tử trưởng thành thành bậc đế vương khiến cả thiên hạ phải cúi đầu. Người hiểu thấu thế sự thời cục, hiệu lệnh cho tứ phương thiên hạ, ánh mắt sắc bén, làm việc quyết đoán.

Hai mắt A Ly chợt cay xè, nước mắt tuôn trào.

Gia, A Ly nhất định sẽ lãnh binh, giúp ngài giành được Kinh thành.

Triệu Cảnh Diễm không biết rằng người hầu trung thành của mình đã nhìn thấy khí chất đế vương trong hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, trước mắt hiện lên từng cái chau mày, từng nụ cười của người con gái ấy. Mặc cho nỗi đau vô cùng vô tận giày vò mình, ngay cả khi đã sắp nghẹt thở thì hắn cũng không hề sợ hãi. Trong Cấm Vệ Quân, ẩn giấu một ngàn Thiên Tử Vệ, những người này mới chính là biến số lớn nhất.

Hoàn Hoàn đừng sợ, dù có phải dùng tính mạng của ta để đổi lấy mạng của nàng, ta cũng bằng lòng, huống gì là giang sơn.

Đình Lâm của nàng đến rồi đây!

"Gia, gia…" A Ly vừa rời đi đã trở lại.

"Chuyện gì?"

"Có năm trăm Thiên Tử Vệ đến, phụng mệnh Lục tiểu thư đón gia hồi Kinh." "Hoàn Hoàn..." Triệu Cảnh Diễm bỗng chao đảo, trái tim hắn như bị dao đâm rỉ máu.



Cửa chính Tưởng phủ.

Một con ngựa đen hí vang chạy đến, ngựa băng qua cửa chính, phi thẳng vào bên trong.

"Lão tổ tông, Thất gia về rồi."

Lão tổ tông vội vã chống gậy đứng lên: "Mau, mau..."

Chưa dứt lời, Tưởng Hoằng Văn đã tới trước mặt người: "Lão tổ tông, Ngũ Quân Doanh đã tạo phản, Đình Lâm đang ở ngoài thành, sợ mọi người gặp bất trắc nên bảo con mau chóng về đây thu xếp."

Nét mặt lão tổ tông chợt biến đổi, bà gõ mạnh cây gậy đầu rồng xuống đất rồi đáp: "Ta không đi, ta có gậy đầu rồng do Hoàng thượng ban..."

Tưởng Hoằng Văn lo đến sốt vó.

"Lão tổ tông của con, Hoàng thượng đã băng hà rồi, gậy đầu rồng còn có tác dụng gì đâu, người đừng khiến Đình Lâm lo lắng nữa. Nếu phản quân trói người lại rồi đẩy lên tường thành, người nói xem Đình Lâm nên công thành hay không công thành đây."

Lão tổ tông lập tức hiểu được đạo lý này, một người gặp họa thì liệu cả nhà có thể may mắn thoát được?

"Lão Thất à, chúng ta chuyển đi đâu đây?"

Tưởng Hoằng Văn sững sờ một lúc rồi quyết định rất nhanh: "Tới Thanh phủ."

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Thanh Hoàn bị nhốt trong cung, nơi ở của cô chính là con cá lọt lưới. Ngay cả khi có người xông vào, với thân thủ của đám người Trần Bình thì vẫn có thể cầm cự được một khoảng thời gian.

Hơn nữa, tình hình đã quá cấp bách, hắn ta không còn thời gian để sắp xếp cho người ở Thanh phủ, vì vậy tốt hơn là tụ hợp họ lại với nhau, đánh cược một phen.

Lão tổ tông ra lệnh, toàn bộ chủ tử của Tưởng phủ vội vã vâng lệnh, bỏ lại hết vàng bạc tư trang, bảy tám người dồn chung vào một xe ngựa, vội vã chạy đến Thanh phủ.

"Lão Thất, lão Thất, xin hãy cho cô ấy đi cùng chúng ta." Tưởng Hoằng Ngôn sống chết không lên xe, van nài, khẩn cầu đưa Ngô di nương cùng đi cho bằng được.

Tưởng Hoằng Văn chớp mắt nhìn người phụ nữ phía sau hắn ta, sốt ruột đáp: "Nhanh lên, nhanh lên, không còn thời gian nữa."

Ngô Nhạn Linh thả lỏng, nhanh chóng nắm lấy tay Tưởng Hoằng Ngôn lên xe.

Mấy chiếc xe ngựa chạy thẳng một mạch đến Thanh phủ. Đám người Nguyệt nương đã nhận được tin, đón lão tổ tông và đoàn người của Tưởng phủ vào trong, sắp xếp ổn thỏa.

Tưởng Hoằng Văn nhớ đến Sử Tùng Âm, nghĩ đến việc cường địch đang ập đến, không biết kết quả sẽ như thế nào. Hắn ta vội vã tách khỏi đám đông, đi về phía viện của cô ấy.

Đám đông đang luống cuống tay chân nên không ai để ý đến, duy chỉ có đôi mắt của Ngô Nhạn Linh luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, cô ta nhân lúc hỗn loạn cũng đi theo Tưởng Hoằng Văn.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Sử Tùng Âm đã chạy ra sân đứng ngóng chờ, khuôn mặt cô tái nhợt.

Thanh Hoàn bị nhốt trong cung, đến bây giờ ca ca vẫn chưa trở về, bên ngoài đang hỗn loạn vô cùng, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi đến thế.

Thiên tai, nhân họa, đất nước loạn lạc... Rốt cuộc Đại Chu đang bị sao thế này?

Trên con đường lát đá xanh, một bóng người vội vã chạy đến, Sử Tùng Âm vui mừng đến phát khóc, không kìm được nâng váy lên lao về phía người đó.

"Hoằng Văn."

Tưởng Hoằng Văn lao tới, dang rộng hai tay ôm chặt cô ấy vào lòng, như muốn mượn lòng tin nơi cô ấy, lại như không muốn để cô ấy lại một mình.

Không ai lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy nhau, vì có lẽ chỉ vừa buông lỏng vòng tay thôi đã là sinh ly tử biệt.

Trong ánh sáng mờ tối, đôi mắt của Ngô Nhạn Linh sâu hút như hang động tối đen, sâu xa khó dò, như một lưỡi kiếm hắc ám, lạnh lẽo mà sắc bén, đâm thẳng về phía hai người kia.

Tai cô ta bắt đầu ong ong, lồng ngực không cách nào thở được.

Cô ta cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ vô cùng nực cười. Hóa ra, người mà Tưởng Hoằng Văn thật sự thích không phải là Cố Thanh Hoàn, mà là cô ta?

Tại sao lại như vậy?

Thời khắc này, thật hả hê biết bao.

Thậm chí cô ta đã chuẩn bị sẵn xuân dược, định mua chuộc nha hoàn trong phòng của Tưởng Hoằng Văn, mọi thứ đều đã được tính toán...

Nhưng rồi hóa ra tất cả đều là hiểu lầm?

Còn cô ta thì vì sự hiểu lầm này mà đánh đổi cả cuộc đời mình.

Phủ lão Tề vương bại rồi, mẫu thân chết rồi... Tại sao, tại sao những thứ bản thân cô ta muốn đều không thể có được. Tại sao…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv