Bà ta đã muốn tát khuôn mặt này từ rất lâu rồi. Nếu không phải vì ả, làm sao Hiền vương lại khiến Hoàng đế phật lòng.
"Không phải ngươi làm thì là ai. Nói, kẻ nào sai khiến ngươi?"
So với sự đau đớn của cái tát tai kia, câu "kẻ nào sai khiến ngươi" càng khiến cô kinh hồn tán đảm hơn, cũng khiến cô xác nhận được suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên là nhằm vào Đình Lâm.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt, cười khinh bỉ, "Quý phi nương nương, ta nói rồi, không phải do ta làm."
"Hừ, chết đến nơi còn không thừa nhận. Được, ta sẽ đánh cho ngươi thừa nhận thì thôi. Người đâu..."
"Nương nương!"
Trương Vân Long tiến lên một bước, cực kì đau đớn thưa: "Bây giờ không phải lúc so đo, bệ hạ băng hà, cần nhanh chóng chiêu cáo thiên hạ, đồng thời truyền Thái tử về Kinh."
Ân Quý phi thầm cười khẩy, trên mặt lại tỏ vẻ đau thương muốn chết, "Trương Thống lĩnh, Hoàng thượng... chết không minh bạch!"
Trong lòng Trương Vân Long đau đớn như muốn ngất đi, chỉ cắn răng nói: "Nương nương, nước không thể một ngày không có vua. Thái tử cần lập tức về Kinh, kế thừa đại vị."
Ân Quý phi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Trương Vân Long, ánh sáng lập lòe trong điện che giấu đi dục vọng nơi đáy mắt của bà ta.
Bà ta đau thương gào khóc: "Hoàng đế chết không rõ ràng, chưa đến thời cơ chiêu cáo thiên hạ, ngươi truyền tin Thái tử, đồng thời mời lão Túc vương vào cung chủ trì đại cuộc. Bản cung đau đớn muốn chết, khó mà gánh vác."
"Vâng, nương nương!"
Trương Vân Long thấy Quý phi đã chịu lùi bước, đồng ý cho gọi Thái tử về, trong lòng thở phào, lại nghĩ đến trong dòng dõi hoàng thất, lão Túc vương có bối phận lớn nhất, vì vậy cũng đồng ý.
Nước mắt Ân Quý phi chảy dài, tiếng nói như nỉ non như than khóc, "Lý công công, phiền ngươi thay áo quần cho Hoàng thượng."
Lý công công chỉ thốt ra được một chữ vâng, tiếng nói kia như gió lạnh thổi vào hang động, vang vọng mà trống rỗng, khiến cõi lòng người nghe lạnh lẽo.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt nhìn ông ta, đôi mắt sâu thẳm như cái động không đáy, ẩn chứa sự sắc bén, lạnh lẽo, tựa như muốn nhìn thấu ông ta vậy.
Người cuối cùng Hoàng đế gặp cũng là người nô bộc trung thành được ngài tín nhiệm, ỷ lại nhất.
Là ông ta sao?
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa gió truyền đến, cùng với đó là tiếng khóc của Quý phi.
"Người đâu, giải ả tiện nhân này vào Dịch Đình Cung, cho người canh giữ, không có mệnh lệnh của bản cung, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần. Trong ngoài hoàng cung, không kẻ nào được phép lắm mồm, nếu dám tiết lộ một chữ, giết không tha."
Tiếng nói nhỏ dần, Cố Thanh Hoàn bị người lôi vào trong làn mưa, không còn nghe rõ những gì sau lưng nữa, tất cả lại trở lại lặng thinh.
…
Phủ lão Túc vương.
Tiếng đàn du dương, chính là khúc "Thập diện mai phục".
Triệu Cảnh Vĩ mím môi, lo lắng nhìn bàn tay đang đánh đàn của lão Túc vương, đã vậy còn không thể sửng cồ lên, chỉ đành lặng lẽ phun ra một câu: Thật đúng là giỏi nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, thị vệ đẩy cửa tiến vào, tiếng đàn bỗng im bặt. Đôi chân mày của lão Túc vương nhướng lên, mắt hổ hơi trừng: "Chuyện gì?"
"Bẩm vương gia, Hoàng thượng băng hà."
"Phụt!"
Một ngụm trà nóng phun ra, Triệu Cảnh Vĩ không thèm chùi, đứng thẳng dậy, "Chuyện thành công rồi?"
Thị vệ cung kính đáp: "Bẩm vương gia, chuyện lớn đã thành công được một nửa."
Triệu Cảnh Vĩ ngồi bịch xuống ghế, mãi không nói nên lời.
Lão Túc vương liếc gã, đắc ý mỉm cười: "Ý chỉ trong cung cũng sắp đến rồi, những chuyện kế tiếp cần bản vương ra mặt. Người đâu, thay áo quần cho bản vương."
"Vương thúc!"
Hiền vương gắng gượng đứng dậy, hoang mang lo sợ hỏi: "Hiện giờ ta nên làm gì?"
Lão Túc vương nhìn gã chằm chằm, "Việc hiền điệt cần làm hiện nay chỉ có một."
"Việc gì?"
"Tập họp tất cả binh lực, ám vệ của phủ Hiền vương lại, chặn giết Thái tử giữa đường. Nhớ cho kĩ, chỉ khi hắn chết rồi, hiền điệt mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí kia."
Lão Túc vương nhíu mày, ánh mắt cực kỳ sắc bén, "Nếu không... Tất cả đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Vậy... vậy... Cố Thanh Hoàn kia thì sao?" Triệu Cảnh Vĩ khó nén kích động, lắp bắp nói ra.
Còn một bước nữa, chỉ thiếu một bước nữa thôi là tay gã có thể chạm đến bầu trời, ha ha ha, cô gái kia không trốn nổi, nhất định không trốn nổi.
Lão Túc vương hiển nhiên không ngờ rằng gã đột nhiên hỏi thế, đôi mắt ông ta càng trừng lớn hơn, "Sớm muộn gì cũng là của ngươi. Mau đi đi, đám thuộc hạ của Trương Vân Long đều chẳng phải hạng vừa đâu, chậm nữa là sẽ muộn đấy."
"Được, ta đi ngay." Triệu Cảnh Vĩ hăm hở, nghênh ngang rời đi.
Lão Túc vương nhìn theo bóng lưng gã, cười khẩy một tiếng, nụ cười quỉ quái mà tàn nhẫn không thể diễn tả thành lời.
"Người đâu!"
Trong bóng tối, một gã áo đen bước ra, quỳ một chân trên mặt đất: "Vương gia!"
"Báo cho mọi người, kịch hay đã mở màn. Phía Lưu Triệu Ngọc..." Lão Túc vương làm một động tác chém.
"Vương gia yên tâm!" Gã áo đen ngước mắt, hạ giọng nói nhỏ: "Phía Tây Bắc thì làm thế nào?"
Lão Túc vương gằn từng chữ: "Dẹp sạch cung đình, tiến cử minh chủ, lấy lại đại quyền, để quân vây thành."
Khuôn mặt gã áo đen kích động, hắn ta trầm giọng nói: "Vâng, vương gia!"
…
Trong Thanh phủ.
Sử Lỗi thất thần nhìn mọi người trong phòng, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
"Lỗi gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nguyệt nương bất an nhìn hắn ta.
Chỉ một khắc trước, Sử Lỗi chạy như điên vào viện, tụ tập toàn bộ mọi người lại một chỗ, hẳn là có gì muốn nói.
Sử Lỗi hít một hơi thật sâu, lấy một con dao và một tờ giấy từ trong ngực áo ra, mọi người cả kinh, không biết hắn ta muốn làm gì.
"Vừa nãy một con dao phóng thẳng vào giường của ta, trên đấy còn có một tờ giấy."
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt như đóng đinh vào tờ giấy trên tay Sử Lỗi.
Sử Tùng Âm không nhịn được lên tiếng hỏi: "Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, huynh nói đi, làm muội lo chết mất."
Dường như Sử Lỗi còn chưa hoàn hồn lại được sau cơn sợ hãi, Sử Lỗi lí nhí nói: "Hoàng đế băng hà, Thanh Hoàn bị nghi đã mưu hại Hoàng đế, đã bị Cấm Vệ Quân giam lại." "A!"
Sau một tràng tiếng hô kinh hoảng, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, bầu không khí tựa như bị ngưng đọng, không ai tin nổi tất cả những chuyện này là sự thật.
Sử Tùng Âm chưa kịp nói đã rơi nước mắt, "Đại ca, làm sao bây giờ?"
Sử Lỗi cắn chặt răng, "Thất gia không có ở đây, chúng ta không với tay vào trong cung được, ta lập tức đến Tưởng phủ một chuyến, chuyện này quá nghiêm trọng."
Trần Bình hoàn hồn, lập tức nói: "Lỗi gia, tôi lập tức phái người đi thông báo Thất gia. Thất gia về rồi mới có cách được, đúng rồi, còn phải báo cho Thái tử."
"Mau đi!" Sử Lỗi quyết định thật nhanh.
Tào Tử Ngang đứng bật dậy, "Ta đi nhờ người hỏi thăm xem có thể thăm dò được tin tức trong cung không."
Sử Lỗi vội nhét tờ giấy vào trong ngực áo, lo lắng nhìn quanh một vòng: "Tùng Âm, Nguyệt nương và mọi người ở nhà đợi tin, ta đến Tưởng gia một chuyến."
Tưởng gia lúc này đã loạn hết cả lên.
Chẳng biết sao lão tổ tông không thở được, người ngã xuống, nha hoàn, bà tử đều hốt hoảng, kẻ đi gọi người đến, kẻ ấn huyệt nhân trung, mãi mới khiến lão tổ tông tỉnh lại.
Lúc này, ba vị lão gia, ba vị phu nhân của Tưởng gia đã nhận được tin, vội vã đi đến.
Lão tổ tông mở mắt, ánh mắt mệt mỏi trước nay chưa từng có, "Ba vị lão gia ở lại, những người khác về cả đi. Gọi lão Thất đến đây."
Mọi người thấy vẻ mặt lão tổ tông tựa như căm phẫn lại tựa như đau thương, bởi vậy cũng không dám nói nhiều, đều im lặng rời khỏi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, lão tổ tông chầm chậm nhắm mắt, nước mắt tràn ra.
Ba vị lão gia thấy vậy thì hoảng hốt, cùng nhau quỳ xuống đất.
"Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão tổ tông mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào người lão Đại, khàn giọng nói: "Con à... Tưởng gia gặp nguy rồi!"
"Mẫu thân, rốt cuộc mẫu thân đang nói gì vậy?"
"Bẩm lão tổ tông, Thất gia đi vắng, không tìm thấy bóng dáng đâu. Sử đại gia Sử Lỗi cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến lão tổ tông." Tiếng của quản gia vang lên bên ngoài.
Lão tổ tông gắng gượng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm: "Muộn rồi... muộn rồi, lần này... ta cũng hết cách rồi."
Ba vị lão gia Tưởng phủ nghe vậy, tựa như bị sét đánh trúng.
…
Dịch Đình Cung.
Phía Bắc là Thái Thương, phía Tây Nam là Nội Thị Tỉnh, tội phạm giam giữ ở phía Đông.
Cố Thanh Hoàn là trọng phạm, cho nên bị nhốt riêng trong một phòng giam.
Người đàn bà coi ngục vung roi chan chát, hung tợn nhìn cô, vẻ tham lam ngập tràn trong mắt.
Cố Thanh Hoàn yên lặng, cô nhìn quanh người, cũng không có bất kì ngọc ngà châu báu gì để hối lộ, sau đó cô lấy một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn đưa qua.
Ngân phiếu này là Nguyệt nương nhét vào áo cô ngay hôm cô vào cung, chẳng ngờ cũng có lúc có tác dụng.
Người đàn bà coi ngục thấy là ngân phiếu một ngàn lượng, trên mặt thoáng qua nét sung sướng.
"Cố nữ y đúng là một người sảng khoái, chẳng qua ta phải nói rõ trước, đã vào Dịch Đình này, sống chết do trời."
Dứt lời, bà ta đóng cửa phòng giam, khóa ổ khóa nặng nề lại rồi mới uống éo cái eo mập mạp rời đi.
Trong phòng giam tối tăm, trên mặt đất trải một lớp rơm mỏng, mấy con chuột trốn trong góc, nhìn chòng chọc vào cô gái vừa xông đến đây.
Hồi lâu sau Cố Thanh Hoàn mới thở dài, vén vạt áo ngồi xuống đất, từ từ đưa tay lên. Ánh đèn mờ tối vừa lúc chiếu lên tay cô, vết máu trong móng tay đã đọng lại, cô đưa lưỡi liếm vết máu kia.
Máu đọng lại hơi có mùi tanh, cũng không có chất độc gì.
Không nên là vậy!
Cố Thanh Hoàn chợt nghĩ ra điều gì đó, bàn tay giơ lên sau đầu, lấy cây trâm hoa mai bạc xuống, cô ấn vào phần nhụy hoa, một cây kim rất nhỏ lộ ra từ đầu nhọn của thân cây trâm.
Cô lấy cây kim ra, nạo chút máu khô, kim bạc cũng không đổi màu. Sắc mặt Cố Thanh Hoàn nặng nề.
Hoàng đế không trúng độc, dưới cổ cũng không có vết siết, vậy ngài đã chết như thế nào? Cố Thanh Hoàn nhắm mắt, buộc mình tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại những chuyện trong mấy ngày qua, cô phải xuyên qua biểu hiện phức tạp bên ngoài để tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Bỗng hai mắt cô sáng ngời, cô nghĩ đến một người có thể chứng minh sự trong sạch của cô: Lưu Triệu Ngọc.
Nếu mục tiêu của những người này là Thái tử, như vậy bọn chúng bắt buộc phải khiến cô gánh chắc tội danh mưu hại Hoàng đế, không chết không thôi, như vậy... sao há để cô rửa sạch tội danh.
Lưu Triệu Ngọc gặp nguy hiểm!
Cố Thanh Hoàn chưa từng có thời khắc nào hoảng loạn như hiện giờ, cô bỗng có cảm giác mình đã rơi vào một tòa thành trống, xung quanh đầy rẫy rắn độc.