Cố Thanh Hoàn rụt tay lại, nói nhỏ: "Hoàng thượng bị đau là do co thắt cơ tim, qua suy xét thận trọng thì cần phải dùng thuốc nửa tháng, còn cần nằm trên giường nghỉ ngơi."
Bảo Khánh đế ngước mắt lên, nhìn Cố Thanh Hoàn đang quỳ bên dưới: "Tối qua, nữ y đã đến phủ Thái tử?"
Cố Thanh Hoàn gật đầu: "Phủ Thái tử có mời thần đến khám bệnh."
Bảo Khánh đế hừ một tiếng, "Thái tử si tình với ngươi như vậy, ngươi định thế nào?"
Cố Thanh Hoàn không ngờ rằng Hoàng đế lại hỏi thẳng, không rào trước đón sau gì cả, cô suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thanh Hoàn thấy hổ thẹn trong lòng, không xứng đáng với sự tín nhiệm của lão tổ tông Tưởng phủ, cho nên dự định từ hôn."
"Sao đó thì sao?"
"Sau đó…"
Cố Thanh Hoàn nghẹn lời, cô không đoán được suy nghĩ của Hoàng đế, bèn dứt khoát nói thẳng: "Sau đó dâng tấu xin Hoàng thượng cho xuất cung, đi ngàn dặm xa xôi, trị bệnh cho muôn dân."
Bảo Khánh đế liếc nhìn cô, cười mỉa mai: "Ngươi nỡ sao?"
Cố Thanh Hoàn cười khổ.
Câu hỏi này còn ẩn chứa mấy tầng ý nghĩa, ngươi nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý, hay là nỡ từ bỏ cái người trong phủ Thái tử kia?
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không do dự mà đáp rằng "Nỡ", nhưng bây giờ…
Cố Thanh Hoàn cúi đầu, trầm ngâm nói: "Không nỡ cũng phải nỡ."
Quả là một cô gái thông minh!
Bảo Khánh đế cau mày. Đây chính là sự khôn khéo của Cố Thanh Hoàn, cô gái này đã nhìn thấy rõ suy nghĩ của ngài, đồng thời cũng phơi bày suy nghĩ của mình ra, để mặc ngài xử trí.
"Đã sắp đến ngày thành thân của Thái tử, các ngươi cũng nên kiêng kỵ một chút. Chuyện này đã ầm ĩ đến mức xôn xao dư luận, không có lợi cho cả ngươi và Thái tử."
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, suy xét hàm ý sâu xa trong câu nói này.
Bảo Khánh đế chầm chậm nhắm mắt lại, xua tay, ra hiệu cô ra ngoài đi.
Ngay lúc Cố Thanh Hoàn đứng dậy, Lý công công đã vội vã chạy vào, "Hoàng thượng, bên ngoài đang đồn ầm rằng, Thái tử vì tư thù cá nhân, ép Quận chúa Hoa Dương treo cổ tự vẫn. Trương thống lĩnh đến xin ý chỉ của Hoàng thượng, xem nên giải quyết sao cho ổn thỏa ạ?"
Cố Thanh Hoàn hoảng sợ, thấy sống lưng lạnh buốt, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt một cách đáng sợ.
Việc này chưa xong, việc khác đã đến, không chết không thôi.
Trái tim của Bảo Khánh đế vừa ổn định lại, nghe thấy tin này lại đập thình thịch, ngài đau tới mức nhíu mày. Ngài vừa hạ lệnh giữ mồm giữ miệng, vậy mà tin tức đã truyền đến từng ngóc ngách trong Kinh thành, còn gì là uy nghiêm của đế vương nữa?
Cố Thanh Hoàn liếc thấy Hoàng đế toát mồ hôi nhễ nhại, bèn giơ tay bắt mạch cho ngài, "Hoàng thượng, tức giận ảnh hưởng thân thể."
Bảo Khánh đế vung tay, đẩy tay Cố Thanh Hoàn ra, nghiêm giọng nói: "Miệng lưỡi thế gian có thể khiến những thứ cứng rắn nhất cũng phải tan chảy, làm sao để chặn được miệng lưỡi thiên hạ?"
Cố Thanh Hoàn ngã ngồi một bên, không nói nên lời.
"Người đâu, truyền Hiền vương!" "Vâng, thưa Hoàng thượng!" Lý công công không chút chần chừ, quay người đi ngay.
Hiền vương vội vã đi vào, quét mắt nhìn Cố Thanh Hoàn đang đứng yên lặng một bên, quỳ xuống hành lễ.
Hành lễ xong.
Bảo Khánh đế không hề bảo gã đứng dậy, nhìn gã hỏi: "Triệu Hoa Dương đã chết, con đã biết chuyện này chưa?"
Triệu Cảnh Vĩ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng nhất định đang nói đùa rồi, mấy ngày trước nhi thần vừa gặp tỷ ấy."
Không hỏi tự khai? Đôi mắt đang rủ xuống của Cố Thanh Hoàn khẽ chớp, cô yên lặng lắng nghe.
"Con đi gặp ả ta làm gì?"
"Con chỉ đến thăm thôi!" Triệu Cảnh Vĩ nhỏ giọng đáp, không nói gì nữa.
Bảo Khánh đế lại giận dữ, nghiêm giọng: "Kể lại từng chuyện cho trẫm."
Bấy giờ Triệu Cảnh Vĩ mới hoảng loạn nói: "Ngô Nhạn Linh vào Tưởng phủ làm thiếp, tỷ ấy muốn dùng ngàn lượng vàng để xin Quý phi nói vài lời hay ý đẹp trước mặt lão tổ tông Tưởng gia, để Ngô Nhạn Linh được ngồi vào vị trí chính thất. Nhi thần biết rõ chuyện này không được nên mới đích thân đi một chuyến, khuyên tỷ ấy an phận thủ thường, đừng gây sự nữa. Nào ngờ…"
Hợp tình hợp lý, không hề có gì sai sót. Cố Thanh Hoàn thầm thở dài.
"Từ sau chuyến tế trời tiết Trùng dương, nhi thần thường ở trong phủ tự suy xét lại mình. Phụ hoàng dạy dỗ nhi thần nhiều năm, nhưng nhi thần lại làm ra những chuyện không bằng súc sinh, nhi thần thật sự thấy hổ thẹn với sự yêu thương của phụ hoàng dành cho mình. Bây giờ nhi thần muốn làm một vương gia nhàn hạ, không muốn liên lụy việc triều chính…"
Nói tới đây, đôi mắt Triệu Cảnh Vĩ đã ngấn nước mắt, "Phụ hoàng, lời nhi thần nói đều là thật, Triệu Hoa Dương không phải do nhi thần giết, xin phụ hoàng minh xét."
Giọng nói của Hiền vương vốn trong trẻo, xán lạn, vậy mà bây giờ gã vừa khóc vừa than, nghe càng có vẻ chân thật, đến Cố Thanh Hoàn nghe mà còn suýt tin.
Quả nhiên Bảo Khánh đế khá xúc động, muốn đứng dậy đỡ gã, nhưng lại không có sức lực, ngài chỉ khẽ nói: "Con cũng là con trai của trẫm, trẫm đương nhiên tin con. Đi đi, sống cho tốt, đừng gây chuyện thị phi nữa."
Hiền vương rưng rưng quỳ tạ ơn, "Nhi thần tạ phụ hoàng."
Bảo Khánh đế khẽ thở dài: "Đi đi!"
"Trước khi xuất cung, nhi thần còn muốn đến Vĩnh Xuân Cung thỉnh an mẫu phi."
Bảo Khánh đế cho phép, nhìn gã rời đi.
"Ngươi thấy hết rồi đấy."
Cố Thanh Hoàn lập tức hoàn hồn, không dám nhiều lời, chỉ khẽ đáp một câu, "Vâng."
Ánh mắt thâm trầm của Bảo Khánh đế đảo qua người Cố Thanh Hoàn, cười rất giả, ngài hỏi: "Ngươi có tin không?"
Cố Thanh Hoàn vội đáp: "Thanh Hoàn không dám đoán bừa."
Bảo Khánh đế hừ một tiếng: "Nó là đứa con do trẫm nuôi dạy."
Chỉ một câu nói bâng quơ đã khiến lòng bàn tay của Cố Thanh Hoàn ướt đẫm mồ hôi, cô cúi đầu không dám đáp lời.
Bảo Khánh đế thoáng suy ngẫm, bỗng hỏi: "Thân thể của Thái tử sao rồi?"
Cố Thanh Hoàn cẩn thận sắp xếp lại lời nói rồi đáp: "Bẩm Hoàng thượng, trong vòng nửa tháng không thể xuống giường được."
"Đi đi, tận tâm chữa trị, bất kể mọi cách, trong nửa tháng nhất định phải chữa cho nó khỏi hẳn."
Trong lòng Cố Thanh Hoàn thấy kỳ lạ nhưng không dám hỏi, chợt nghe thấy Hoàng đế hờ hững nói: "Năm ngoái Tứ Xuyên dịch bệnh, mùa Xuân năm nay lại gặp nạn sâu bệnh, Thái tử là trữ quân, đương nhiên phải cùng bách tính hợp sức cứu tế, vượt qua cửa ải khó khăn."
Tâm tình Cố Thanh Hoàn phức tạp, đôi mắt đã hơi ướt.
Tích phi thành thị*, vô hình trung có thể đẩy người ta vào chỗ chết. Vốn dĩ danh tiếng của Đình Lâm đã không tốt, chuyện đổi trắng thay đen thế này cực kỳ bất lợi cho thanh danh của hắn.
(*) Vô số người cùng nói dối một chuyện có thể biến chuyện từ giả thành thật.
Bây giờ để hắn ra ngoài cứu tế, một là có thể chuyển hướng dư luận, giảm bớt tin đồn trong Kinh, đợi gió êm sóng lặng sẽ lại hồi triều. Hai là có thể giúp Thái tử lấy lại danh dự với bách tính.
Hoàng đế không tin Hiền vương, ngài tin Thái tử.
…
Ân Quý phi ngắm nhìn bản thân trong gương: "Vấn kiểu tóc Triều Thiên cho bản cung."
Minh Xuân đang định đáp lời thì nghe thấy cung nữ bên ngoài bẩm báo: "Hiền vương đến!"
"Đến rồi!" Ân Quý phi vui sướng, ném chiếc trâm phượng trong tay đi, đứng dậy đi ra nghênh đón.
Trong phút chốc, hai mẹ con đã cùng ngồi xuống, cung nữ dâng trà bánh lên. Sau khi tán gẫu một hồi, Ân Quý phi phất tay cho tất cả mọi người trong điện lui ra ngoài, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Minh Xuân.
Minh Xuân biết ý, đi ra khỏi đại điện sau cùng rồi khép cửa lại, đồng thời đích thân đứng canh chừng bên ngoài.
"Chuyện thế nào rồi?"
Triệu Cảnh Vĩ cười quỷ dị, "Có liên hoàn kế của lão Túc vương, đương nhiên tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ông ta."
"A di đà phật, ông trời phù hộ!"
Ân Quý phi chắp hai tay lại, ngước lên trời bái lạy, vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi tiếp, "Phụ hoàng tin con không?"
Triệu Cảnh Vĩ cười khẩy, "Vừa nãy con khóc lóc than thở trước mặt phụ hoàng một trận, bây giờ có lẽ phụ hoàng đang bán tín bán nghi."
"Vậy bước tiếp theo…"
Triệu Cảnh Vĩ nghiêng đầu qua, nói nhỏ: "Theo tính toán của lão Túc vương, có khả năng cao lão Bát sẽ rời khỏi Kinh thành, lúc này chính là cơ hội cho chúng ta."
Trái tim của Ân Quý phi đập thình thịch, hơi phấn kích. Bà ta mong mỏi bao năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này, ha ha ha, rất nhanh thôi thiên hạ của Đại Chu này sẽ thuộc về hai mẹ con bà ta.
Triệu Cảnh Vĩ lấy một gói giấy trong lòng ra, đặt vào tay Quý phi, "Mẫu phi, chuyện tiếp theo giao cho người, đây là thuốc dẫn."
Ân Quý phi vội vàng nhét gói giấy vào trong ống tay áo, ánh mắt lạnh lẽo: "Yên tâm, ta hiểu, ta sẽ tìm thời cơ để ra tay."
Triệu Cảnh Vĩ đắc ý cười nói: "Không phiền mẫu phi ra tay."
"Sao?" Ân Quý phi ngạc nhiên.
"Có một người sẽ làm thay chúng ta, tiện thể chịu tội thay chúng ta."
"Ai vậy?"
Triệu Cảnh Vĩ thốt ra một cái tên.
Ân Quý phi kinh ngạc, không khỏi che miệng, vẻ mặt căng thẳng, "Là hắn ta?"
Triệu Cảnh Vĩ gật đầu, cười nói: "Chỉ cần mẫu phi đưa phong thư này cho hắn ta xem, chắc chắn hắn ta sẽ ngoan ngoãn làm chuyện này thay chúng ta."
Sự kinh ngạc trong mắt Ân Quý phi dần biến mất, thay vào đó là sự vui sướng ngất trời.
Bên ngoài có lão Túc vương, trong cung có bà ta, giờ lại có thêm một trợ thủ đắc lực, sao phe Thái tử có thể là đối thủ của họ cho được.
"Mấy ngày tới, hai mẹ con ta phải an phận thủ thường."
"Mẫu phi an tâm, bây giờ thứ nhi thần am hiểu nhất chính là an phận thủ thường."
Hai mẹ con hiểu ngầm, mỉm cười, vừa điên cuồng vừa đắc ý.
…
Ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tà chiếu nghiêng xuống đình viện, chiếu lên thân hình mảnh mai của Cố Thanh Hoàn, kéo dài chiếc bóng của cô. Cô vừa bước qua con đường đá xanh thì thấy A Ly đã nhận được tin, đã ra nghênh đón.
"Lục tiểu thư."
"Gia nhà ngươi thế nào rồi?"
"Gia mới ngủ một canh giờ. Sau khi biết tin Trần Bình đưa tới, cả đêm gia không chợp mắt, bàn bạc với các mưu sĩ trong phủ đến sáng. Sớm nay gia lại triệu kiến vài vị đại nhân, buổi chiều chỉ ngủ nửa canh giờ rồi lại gặp các vị triều thần, sau đó thì chỉ mong ngóng Lục tiểu thư đến."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, "Đợi ta làm gì?"
"Đợi Lục tiểu thư tới thay thuốc." A Ly thật thà đáp.
Cố Thanh Hoàn xúc động, không nói gì thêm nữa, bước thẳng vào phòng.
Trong phòng đã sáng đèn, người đàn ông nằm ngửa trên giường, chống nửa người dậy, ánh mắt mang ý cười nhìn người đang bước đến, than thở nói: "Cuối cùng cũng chờ được nàng tới."
Cố Thanh Hoàn không nói gì, bước đến bắt mạch cho hắn, cô tập trung chẩn mạch: "Hao tổn tinh thần quá mức."
"Không sao!"
Triệu Cảnh Diễm cười khan, ngửa tay nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên giường, tỉ mỉ quan sát quầng thâm dưới mắt cô.
"Tối qua nàng cũng không ngủ ngon sao?"
Cố Thanh Hoàn thành thật gật đầu.
"Lo cho ta?"
Cố Thanh Hoàn lại gật đầu.
Triệu Cảnh Diễm ghé sát mặt mình lại, ngửi mùi thuốc trên người cô, khẽ nói: "Nếu nàng lo vậy thì đừng về phủ nữa."
"Ừm, ta cũng có ý này."
Triệu Cảnh Diễm chẳng qua chỉ tiện miệng nói một câu, nào ngờ nghe được đáp án như vậy, hắn ngạc nhiên tới mức ngẩng phắt đầu lên.
Cố Thanh Hoàn chạm vào chóp mũi hắn: "Chắc hẳn tất cả mọi chuyện đều không qua được tai mắt của huynh, nhưng có một chuyện chắc chắn huynh không biết."
"Chuyện gì?"
"Sau ngày Mười lăm, Hoàng thượng sẽ phái huynh đi Tứ Xuyên cứu tế."
Triệu Cảnh Diễm ngây ra, sau đó lập tức hiểu dụng ý của phụ hoàng.
Đôi mắt trong veo của Cố Thanh Hoàn ẩn chứa cảm xúc không nỡ, cô nói: "Vì vậy trong mười lăm ngày tới, ta sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để chữa cho huynh lành hẳn."
Triệu Cảnh Diễm lẳng lặng nhìn cô, tuy hiểu rằng bây giờ không phải là lúc nữ nhi tình trường, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà siết chặt tay cô: "Ta đi đâu cũng được, chỉ không nỡ xa nàng thôi."