Tưởng Hoằng Văn hiểu ý, mới cười nói khẽ: "Đại tẩu thật tinh mắt, cô ấy đang ở đây, tẩu lặng lẽ vào thôi, đừng để người khác nhìn thấy."
Chu thị hiểu lão Thất nhà mình không muốn rêu rao, bèn khẽ gật đầu nói nhỏ: "Thất đệ yên tâm, Đại tẩu hiểu mà, tuyệt đối không…"
"Có phải là Lục muội đang ở trong khoang thuyền không?"
Một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người trên thuyền đều giật mình nhìn qua, chủ nhân của giọng nói đó khẽ chớp đôi mắt phượng, mặt mày vui sướng nói: "Lâu lắm rồi ta không gặp Lục muội, hôm nay thật là trùng hợp."
Gương mặt của Chu thị thoáng cái sầm xuống.
Hoả thụ ngân hoa hợp,
Tinh kiều thiết toả khai.
Ám trần tùy mã khứ
Minh nguyệt trục nhân lai*.
(*) Mọi cây đều treo đèn sáng, hoa và đèn kết hợp với nhau,
Cầu Tân Tinh đã mở khoá sắt.
Bụi mờ dưới vó ngựa,
Trăng sáng như đi theo người
(Trích bài "Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ" - Tô Đạo Vị)
Cửa khoảng thuyền bị đẩy mở.
Hai vị công tử trẻ tuổi bước từ bên trong ra, vị công tử đi phía trước có ngũ quan tinh tế, đường nét quyến rũ, khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Vị công tử đi phía sau có dung nhan kiều diễm, ánh mắt long lanh sóng nước, nhưng trông lại có nét gì đó yếu ớt.
Nữ giả trang nam, vừa nhìn thấy hai người, mỗi người đứng ngoài đều có suy nghĩ sâu xa.
Chu thị hổ thẹn, vội cười chào hỏi, "Quấy rầy sự yên tĩnh của hai muội rồi, thật là Đại tẩu không đúng."
Cố Thanh Hoàn đã biết nguyên do sự việc, thản nhiên cười nói: "Muội đang định ra chào hỏi Đại tẩu đây."
Dứt lời, cô kéo tay Sử Tùng Âm đi đến trước mặt Tưởng Đại gia, thoáng nhún người hành lễ vạn phúc.
Tưởng Đại gia trừng mắt lườm lão Thất rồi cười nói: "Đều là người một nhà cả, không cần đa lễ. Đại tẩu muội đang mang thai, phiền Lục tiểu thư xem giúp cho."
Cố Thanh Hoàn gật đầu nói: "Xin Đại gia cứ yên tâm!"
"Lục tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tưởng Hoằng Ngôn bước lên trước một bước hành lễ.
Hắn ta làm việc bên cạnh Hoàng đế nên thường xuyên gặp phải Cố Thanh Hoàn, hai người thi thoảng cũng nói chuyện dăm ba câu, quan hệ đạm nhạt như nước.
Cố Thanh Hoàn đáp lễ nói: "Thỉnh an Lục gia."
"Lâu lắm rồi không gặp Lục muội, muội mặc nam trang thế này càng tôn lên dung nhan đẹp như tranh vẽ." Ngô Nhạn Linh tiến lại gần, trong mắt có ý cười nhẹ.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, không hề dừng lại, lập tức quay người rời đi.
Mặt Ngô Nhạn Linh biến sắc, trong lòng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thanh Hoàn là cái thá gì chứ, dám làm lơ cô ta, loại điên khùng giống như Cố Thanh Hoàn lúc trước chỉ đáng phủ phục dưới chân ả mà thôi.
Chẳng phải là bấu víu được vào Tưởng Hoằng Văn sao, hừ, ngày tháng còn dài…
Ngô Nhạn Linh tự nhéo mình thật mạnh, đau tới mức trong mắt ngấn nước mắt. Dáng vẻ nước mắt hoen bờ mi này rơi vào trong mắt Tưởng Hoằng Ngôn lại có hàm ý khác, hắn ta đau lòng ôm lấy bả vai ả, nói khẽ: "Không sao, không sao, chắc là cô ấy không nghe thấy thôi."
Ngô Nhạn Linh rưng rưng, ngẩng đầu lên, cắn chặt cánh môi, nức nở nói: "Thân phận của thiếp nào còn xứng nói chuyện với muội ấy."
Câu nói này không to không nhỏ, vừa hay truyền vào tai Cố Thanh Hoàn, cô chỉ thoáng khựng lại, nhưng cũng không để ý tới.
"Lục tiểu thư."
Một giọng nói trong trẻo truyền tới, Cao Mẫn từ tốn đi đến trước mặt Cố Thanh Hoàn, ánh mắt mang theo sự đánh giá.
Từ lúc Cố Thanh Hoàn bước từ trong khoang thuyền ra, ánh mắt của Cao Mẫn đã bắt đầu quan sát cô, người có tin đồn với Thái tử chính là cô gái này đây sao.
Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh có thể làm khuynh đảo trái tim của đàn ông, quả thật là cô ta không thể bì được với dung nhan này.
Cao Mẫn vô thức ngước mắt nhìn về phía Triệu Cảnh Diễm ở một bên, nào ngờ lại thấy hắn đang mỉm cười nhìn bản thân, trái tim cô ta chợt hẫng một nhịp, xấu hổ cụp mắt xuống.
Cũng bởi vậy, cô ta đã không thấy được rằng, ánh mắt của Thái tử đã lướt qua cô ta, nhìn về phía Cố Thanh Hoàn.Cố Thanh Hoàn giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, chào hỏi mọi người xong, sau đó quay người trở lại khoang thuyền.
Tưởng Hoằng Văn thấy vậy, bèn vội kề sát bên tai Đình Lâm, "Chắc cô ấy hơi tức giận rồi, mau đuổi người đi thôi."
Triệu Cảnh Diễm lặng lẽ ngẫm nghĩ một hồi, khẽ đáp: "Cô ấy không hẹp hòi vậy đâu, chỉ là không muốn gây hiểu lầm thôi."
Trên bờ, ánh đèn điểm xuyết, trên thuyền, hương trà thơm ngào ngạt.
Cố Thanh Hoàn nhìn người ngồi xung quanh mình, sau đó cụp mắt xuống.
Hồi lâu, cô rụt tay lại, khẽ cười nói: "Mạch tượng bình thường, mẹ con đều khỏe mạnh, không cần uống thuốc. Để về phủ rồi muội sẽ sai người mang vài loại hương an thần đặc chế đến, buổi tối trước khi đi ngủ, Đại tẩu nhớ đốt, chắc chắn có thể ngủ một mạch tới sáng."
Chu thị nghe vậy, trong lòng cảm thấy bội phục vạn phần.
Lần mang thai trước, cả ngày Chu thị đều thèm ngủ, nhưng không biết tại sao lần này cứ đêm đến là lại thao thức đến tận canh tư mới có thể ngủ được, cũng không biết là vấn đề gì.
Chu thị đẩy nhẹ Tưởng Đại gia, hờn giận: "Thiếp nói rồi mà, chỉ có Lục muội mới có thể trị được bệnh của thiếp."
Tưởng Đại gia cười híp mắt nói: "Y thuật của Lục tiểu thư đúng là không ai bì kịp, đến lão tổ tông cũng phải bái phục."
Chu thị kéo ống tay áo xuống, cười nói: "Ta chỉ mong mau mau đến ngày muội gả tới, đến lúc đó chúng ta cũng được thơm lây. Lão Thất, đệ nói có đúng không?"
Tưởng Hoằng Văn cười, nhưng lòng đắng nghét, "Đại tẩu nói chí phải."
"Lục tiểu thư, có thể làm phiền tiểu thư chẩn mạch giúp Nhạn Linh được không, mấy ngày nay cô ấy cũng thường mất ngủ." Tưởng Lục gia đột nhiên lên tiếng.
Ngô Nhạn Linh đỏ mặt, dịu dàng nói: "Chút bệnh vặt của thiếp nào cần phiền đến Lục muội. Sức khỏe của Lục muội cũng không tốt, mấy ngày trước thiếp còn nghe nói muội ấy bị thương ở đầu, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Chàng đừng để muội ấy vất vả. Lục muội, vết thương trên đầu muội đã khỏi rồi chứ, lần sau đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa, ta nghe chuyện mà sợ hết hồn hết vía."
Cô ta vừa dứt lời, không khí sôi nổi bỗng im bặt, mọi người đều nhìn về phía Ngô Nhạn Linh.
Ngô Nhạn Linh hoảng sợ bụm miệng, xấu hổ cúi đầu, dè dặt hỏi nhỏ: "Ta nói sai rồi sao?"
Chu thị chỉ hận không thể bước tới cho cô ả một bạt tai, đúng là hết chuyện để nói rồi mà!
Dịp Tết Nguyên tiêu, vậy mà Thái tử và Cố Thanh Hoàn lại cùng xuất hiện trên một con thuyền, dù có lão Thất ở đây, nhưng rốt cuộc vẫn là không phù hợp với quy củ, ngươi định để cho Thái tử phi tương lai phải nghĩ thế nào? Thế này chẳng phải là đẩy Cố Thanh Hoàn vào chảo lửa sao?
Người phụ nữ này quá ác độc, biết ngay cô ta không phải một kẻ yên phận mà.
Cố Thanh Hoàn vẫn luôn biết Ngô Nhạn Linh lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này. Trước mặt phu quân mình thì làm ra vẻ yếu ớt, nhìn có vẻ như vô tình nhắc đến, nhưng thực chất là âm thầm giấu giếm sát ý.
Cô ta gợi lại tin đồn của cô và Thái tử, khiến Thái tử phi sinh lòng kiêng kỵ cô, lại còn có thể gây xích mích giữa cô và Tưởng Hoằng Văn, ngầm ám chỉ cô là người lả lơi ong bướm.
Một mũi tên trúng hai đích, thật đúng là có bản lĩnh!
Thấy tiểu thư chịu thiệt, Xuân Nê nổi giận, không màng đến thân phận chủ tớ, định lớn tiếng chửi mắng.Cố Thanh Hoàn nhanh tay lẹ mắt, che miệng ho mấy tiếng, mỉm cười không nói gì.
Chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền Xuân Nê ra mặt, chắc chắn có người lợi hại sẽ xuất đầu thôi.
Quả nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên, cùng với đó là vẻ mặt đầy nghiêm nghị, "Đại tẩu, sao hôm nay, một thứ thấp kém như di nương cũng được thả ra ngoài chạy nhảy vậy, Tưởng gia trở nên không có quy củ từ bao giờ vậy?"
Sắc mặt của Tưởng Hoằng Văn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao.
Chu thị cũng chỉ đợi lão Thất lên tiếng để cố ý ra vẻ thương xót, khó xử nói: "Chuyện này… người ta vừa là con gái của Quận chúa Hoa Dương, vừa là tâm can bảo bối của Lục gia, đến lão tổ tông cũng không dám ngăn cản nữa là!"
Tưởng Hoằng Văn cười mỉa mai, "Giờ còn Quận chúa Hoa Dương gì nữa, cả phủ lão Tề vương đều là đám loạn thần tặc tử, dám cả gan phạm thượng, con cháu của lão ta theo lý phải cho thành tôi tớ mới đúng."
Ngô Nhạn Linh nghe vậy, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, đây là nỗi sợ hãi lớn nhất luôn bị che giấu dưới đáy lòng cô ta.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm nghiêm lại, hắn nói rất thẳng thừng: "Có thể vào Tưởng phủ làm thiếp đã là phụ hoàng độ lượng. Nếu là bản Thái tử thì… hừ…"
Vừa nghe thấy lời này, Ngô Nhạn Linh ngồi bệt xuống đất, người run như cầy sấy.
Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng nhìn sang Tưởng Hoằng Ngôn, "Tưởng Xá nhân vì một tiểu thiếp mà quẳng hết quy củ của Tưởng gia và lời khuyên răn của trưởng bối ra khỏi đầu, bao năm học hành, xem ra cũng là vô ích rồi."
Lời này thốt ra từ miệng Thái tử, đã được coi là rất nặng nề.
Tưởng Đại gia cau mày, nghiêm giọng nói: "Đại thiếu nãi nãi, về báo với lão tổ tông, Ngô di nương xúc phạm Thái tử, cấm túc một năm."
"Đại ca?" Tưởng Hoằng Ngôn vội cắt lời.
Một cái liếc mắt sắc như dao của Tưởng Đại gia lướt qua, khiến người ta nhìn mà sợ hãi trong lòng, Tưởng Hoằng Ngôn đỏ mặt, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rồi lại không thốt ra được nửa câu.
Cố Thanh Hoàn nhìn Ngô Nhạn Linh ngồi dưới đất, thầm thở dài một hơi.
Con người, đúng là nên như lời Bảo Khánh đế nói, có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm, đang ở vị trí nào thì phải sinh tồn theo nguyên tắc của vị trí đó.
Một tiểu thiếp mà dám đứng ra nói chuyện đã là sai. Trước mặt Thái tử, Cao phủ và tất cả người của Tưởng gia mà còn dám bới móc chuyện cũ mà mọi người không muốn nhắc đến, đúng là sai càng thêm sai.
Một người muốn tự tìm đường chết thì không ai cản nổi, nhưng điều Cố Thanh Hoàn không hiểu là, tại sao lúc nào Ngô Nhạn Linh cũng muốn đối đầu với cô.
Cô và cô ta có thù gì, hận gì?
Cố Thanh Hoàn không nhìn Ngô Nhạn Linh nữa, đi đến trước mặt Triệu Cảnh Diễm, trịnh trọng hành lễ, nói rất phóng khoáng: "Đa tạ Thái tử. Sau này nếu Thái tử có thời gian rảnh, chỉ cần Thái tử không chê thì có thể cùng Thất gia đến Thanh phủ dùng bữa. Hôm nay đã muộn, chúng thần xin cáo từ trước."
Triệu Cảnh Diễm biết rõ mấy câu nói này là Cố Thanh Hoàn nói cho người của Cao gia nghe, nên cũng mỉm cười đáp: "Ngày sau còn dài, bữa ăn này, nữ y không chối được đâu." Không có cố ý lảng tránh, cũng không có giấu giếm gượng ép, cử chỉ vẫn lễ độ hệt như trước, người ngoài nhìn vào cũng sẽ thấy cả hai đều vô cùng đường hoàng, chính trực.
Khóe miệng Cao Tiểu Phong khẽ nhếch lên, vỗ nhẹ lên vai muội muội mình, hai huynh muội âm thầm thở phào một hơi.
Vốn dĩ hai người họ muốn lên thuyền cũng là vì nhìn thấy Cố nữ y, hơn nữa cô ta còn cải trang nam nhi, khiến trong lòng họ hoài nghi. Nhưng bị Ngô Nhạn Linh nói một tràng như vậy, sự hoài nghi lập tức đã tan biến.
Trong Kinh thành có ai không biết hai mẹ con Triệu Hoa Dương này là những kẻ kỳ dị nhất, hai mẹ con họ có thể nói ra được điều gì hay ho?
Tưởng Hoằng Văn liếc nhìn qua, bước lên trước cười nói: "Thanh Hoàn, ta tiễn muội."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, cúi đầu nói khẽ: "Làm phiền Thất gia!"
Một buổi hẹn hò dưới trăng trước hoa, đã biến thành trận so chiêu khốc liệt.
Cố Thanh Hoàn mệt mỏi ngã xuống giường, chẳng buồn nói chuyện.
Nguyệt nương bưng thuốc vào, đau lòng nhìn cô nói: "Ngô tiểu thư này đúng thật là, không biết trời cao đất dày. Nếu nô tỳ là cô ta, chạy đến nịnh bợ tiểu thư còn không kịp nữa là, đâu còn dám đến gây chuyện với tiểu thư chứ?"
Trong đầu Cố Thanh Hoàn như có gì đó lướt qua, cô cau mày lại.
Câu nói này của Nguyệt nương tình cờ trùng với ý nghĩ của cô, Ngô Nhạn Linh luôn rất thông minh, sao nước cờ hôm nay của cô ta nhìn thế nào cũng thấy ngu xuẩn đến vậy!
Không giống với tác phong của cô ta!
"Tiểu thư!"
Tấm rèm vén lên, Ngân Châm cầm đèn đi vào, "Tiểu thư mau xem này, chiếc đèn này có đẹp không?"
Tâm trí của Cố Thanh Hoàn đang treo ngược cành cây, cô lơ đễnh liếc mắt nhìn, thuận miệng nói: "Ở đâu ra đấy?"
"Nô tỳ nhặt được ở trong viện đấy ạ, thấy đẹp nên cầm vào luôn."