"Á!" Ngụy thị sợ hãi kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cố Nghiễn Khải không cam lòng oán trách: "Nếu không phải nể mặt lão Tề vương, ta hận không thể cầm thêm một chén thuốc độc giết chết ả đàn bà ngu xuẩn kia. Đúng là đồ sao chổi."
Cố Tùng Đào nghe thấy lời này không đúng chừng mực lắm, vội mở miệng nói: "Phụ thân, chi bằng viết cho đại ca một phong thư để đại ca nghĩ cách."
"Còn không mau viết!" Cố Nghiễn Khải bóp trán, giận dữ mắng.
Cố Tùng Đào vội vàng đứng lên hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Nghiễn Khải đợi đến khi con trai đi rồi mới trừng mắt nói: "Từ ngày mai trở đi, bà quản lý chuyện trong nhà, cấm túc ả đàn bà ngu xuẩn kia một tháng."
"Lão gia, cấm túc ngay lúc này liệu có..." Ngụy thị tỏ vẻ sợ hãi.
"Đồ đàn bà ngốc, hiện giờ cấm túc ả ta mới có thể đổ vấy tội trạng lên người ả. Người ngoài sẽ chỉ cho rằng, đó là do ả chướng mắt Lục nha đầu nên mới đem đi tặng cho Hiền vương. Mặc dù không có bao nhiêu tác dụng nhưng ít nhiều cũng giúp Cố phủ vãn hồi chút thể diện." Cố Nghiễn Khải tính toán.
Ngụy thị không dám tiếp lời, trong nhà bỗng chốc yên ắng lại.
Cố Tùng Đào viết thư, dán lại xong thì cũng đã sắp canh ba.
Ông ta quay về tiểu viện của nhị phòng, bước chân không chút do dự đi thẳng vào phòng Trương di nương.
Trương di nương đã nghỉ ngơi từ lâu, thấy Cố Tùng Đào đến thì mừng thầm trong lòng, vội vàng đứng dậy hầu hạ.
Cố Tùng Đào thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của Trương thị, sau khi rửa mặt liền đè Trương thị xuống dưới thân.
Mặc dù Trương di nương đã trải qua chuyện phòng the, nhưng suy cho cùng vẫn còn là tân nương mới gả, bởi vậy vẫn còn chút xấu hổ mang thêm chút e ấp, khiến cho hồn vía Cố Tùng Đào đều bị câu đi mất. Ông ta không kịp nói lời tâm tình gì, mà lập tức lấy đà, tiến thẳng vào tâm hoa.
Sau một hồi mây mưa, Cố Tùng Đào đã quên sạch nguy nan lúc này của Cố phủ, quên cả chức quan của mình. Giờ ông ta chỉ hận không thể chết luôn bên trong Trương di nương.
Bên này Cố lão gia vừa ra lệnh cấm túc Quận chúa Hoa Dương, bên kia bà ta cũng đã biết được tin tức.
Khi mà Hoa Dương đang căm hận không thôi, bỗng lại nghĩ đến lời con gái mình đã nói, chỉ đành cắn răng nuốt cơn giận này xuống, cáo ốm không ra.
Nửa đêm lúc không người, Hoa Dương nằm một mình trên giường, nghĩ lại nguyên nhân hậu quả chuyện này, nghĩ đến gã phu quân bội bạc, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cũng may tính cách Hoa Dương cực kỳ kiên cường, chẳng bao lâu sau, những giọt nước mắt kia đã biến mất tăm mất tích. Bà ta thầm nghĩ, hay cho cái nhà họ Cố, chúng ta hãy cứ chống mắt lên mà xem.
Có gan thì cả đời đừng đến trước mặt cô nãi nãi đây để mà xin xỏ. Nếu còn dám đến xin xỏ, cô nãi nãi ta cũng chỉ có thể lên mặt vênh váo, cho các ngươi biết người của phủ lão Tề vương cũng không dễ bị ăn hiếp vậy đâu.
…
Ban đêm trong điền trang vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có lũ dế không biết mệt mỏi mà kêu vang rộn ràng.
Cố Thanh Hoàn không đoán ra được ý đồ của hai kẻ Triệu, Tưởng, bởi vậy dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu. Địch không động, cô cũng không động; nếu địch động, cô vẫn sẽ bất động như cũ.
Cố Thanh Hoàn hạ quyết tâm xong, lại cầm lấy sách thuốc, tập trung nghiên cứu, luyện tập y thuật.
Ai ngờ, dù cô đã quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng hai người kia lại cứ như muốn làm khó dễ cô vậy. Một lát thì kêu than giường quá cứng, một lát thì bảo trong phòng nhiều muỗi quá, một lát nữa thì nói cơm canh tệ bạc, khó mà nuốt trôi, xoay cho lão Điền của điền trang mồ hôi đầy đầu, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin tha.
Phòng của Cố Thanh Hoàn và hai người kia, một ở gian trước một ở gian sau, chỉ cách nhau một cái sân, cho nên cô có thể nghe rõ ràng mọi động tĩnh bên kia.
Cô chăm chú lắng nghe một hồi rồi đốt một ít hương an thần trong phòng, cùng các nha hoàn nghỉ ngơi sớm, không tán gẫu gì.
Lại nói Triệu Cảnh Diễm bên này phá phách cả nửa ngày mà hậu viện chẳng có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả đèn cũng tắt rồi, hắn không khỏi cảm thấy chán nản, tức giận nói: "Thế mà cô gái này còn ngủ được, ta thật phục cô ta rồi đó."
Tưởng Hoằng Văn cầm một cuốn sách trong tay, ngẩng đầu lườm hắn, cười nói: "Nếu cô ta không ngủ, chẳng lẽ còn đến tận cửa để chửi."
A Ly đang đốt hương, nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt: "Đó là vì Lục tiểu thư người ta vốn trinh tĩnh u nhàn*, hiểu cái gọi là giáo dưỡng của tiểu thư khuê các, cho nên không thèm so đo với chúng ta."
(*) Trinh tĩnh u nhàn: kiên trinh, trầm tĩnh, u tịch, nhàn nhã; là bốn trong tám đức tính cần có của người phụ nữ ngày xưa.
Triệu Cảnh Diễm cũng không nổi giận, chỉ lẩm bẩm phun ra một câu từ trong họng: "Đi, đi nghe ngóng cho gia."
Chân mày A Ly nhíu thật chặt.
"Hửm?"
Triệu Cảnh Diễm giương khóe miệng lên, cười mà như không cười.
A Ly sợ nhất cái vẻ mặt này của hắn, sợ tới mức, vội vàng nhảy luôn qua cửa sổ ra ngoài.
Chỉ qua thời gian nửa chén trà, A Ly đã quay lại.
"Bẩm gia, ngay cả hai con chó canh cửa cũng đã ngủ, hậu viện không có bất cứ động tĩnh gì."
Lần này, Triệu Cảnh Diễm đã nhụt chí, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bằng giọng chua loét: "Lục tiểu thư này quả là thong dong, lỡ như chúng ta là kẻ gian, đến lúc đó, cô ta có muốn khóc cũng khóc không được."
Tưởng Hoằng Văn vặn người cho dãn gân dãn cốt, sau rồi cười nói: "Đình Lâm, đệ làm ầm ĩ cả buổi vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đệ vừa mắt nha đầu kia, người ta còn chưa cập kê đâu."
Thân hình Triệu Cảnh Diễm khẽ động, nằm lăn ra giường, đôi mắt lấp lánh sau tấm màn.
Hồi lâu sau hắn mới nói: "Cô ta thông minh như vậy, ta muốn đưa theo về Kinh thành."
"Sau đó?" Tưởng Hoằng Văn hỏi tiếp.
"Sau đó làm việc cho ta." Triệu Cảnh Diễm cười khẽ.
Thế cục trong Kinh thành rắc rối phức tạp như vậy, nếu có cô ta ở bên cạnh bày mưu tính kế, biết đâu hắn có thể xoay chuyển được tình thế hiện giờ.
"Dùng như thế nào? Để trong phủ làm trắc phi thứ mười chín của đệ, hay là..." Tưởng Hoằng Văn cười khẩy.
Nụ cười trên mặt Triệu Cảnh Diễm đơ lại. Hắn trầm mặc một hồi rồi lại nở nụ cười nói: "Dùng như thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra, mấy ngày nữa lại nói."
Hai người không nói chuyện nữa. Một kẻ đọc sách, một kẻ phe phẩy quạt, dáng vẻ cả hai đều là vân đạm phong thanh. Chỉ có hàng chân mày khẽ nhăn lại tiết lộ nỗi lòng của mỗi người.
A Ly liếc nhìn tình hình trong phòng, biết hai vị chủ tử đang suy xét đại sự, chỉ yên lặng đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.
…
Cố Thanh Hoàn ngủ rất ngon, cả đêm không có lấy một cơn mộng mị.
Đợi khi cô thức dậy, rửa mặt xong, Xuân Nê đã bày cháo khoai từ và các món điểm tâm nhiều màu sắc lên bàn.
"Tiểu thư, mưa bên ngoài mặc dù đã nhỏ lại nhưng vẫn chưa tạnh hẳn, trời lạnh hơn rồi, nô tỳ lấy thêm áo quần cho cô."
Cố Thanh Hoàn gật đầu hỏi: "Hai người kia thì sao?"
Xuân Nê tức giận nói: "Ồn ào đến hơn nửa đêm, không đến trưa thì chắc chắn Thọ vương kia sẽ không dậy đâu."
Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười nói: "Thừa dịp bọn hắn chưa thức dậy, ta ra ngoài một lúc. Đến điền trang này mấy ngày rồi mà ta vẫn chưa biết điền trang này trông ra sao."
Xuân Nê cười nói: "Trời đang mưa, các hộ nông dân đều ở nhà tránh mưa cả, để nô tỳ đưa tiểu thư đi."
Hai chủ tớ quyết định xong, ăn sáng qua loa rồi báo với Nguyệt nương mấy câu, sau đó liền mở một cây dù giấy dầu đi ra ngoài.
Điền trang trong làn mưa tựa như bị một tầng sương mù che phủ, quả nhiên vô cùng ít người đi lại, thỉnh thoảng có mấy người xuống ruộng làm việc, thấy các cô cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
"Tiểu thư, chỗ này có một cái ao nhỏ, không biết bên trong có nuôi cá không."
Cố Thanh Hoàn đến gần nhìn vào trong hồ, cười nói: "Nếu thời tiết tốt, cắm một cây lọng dù ở đây, sau đó đặt một cái ghế dựa, vừa thả câu vừa xem sách thuốc thì không gì thích ý bằng."
Xuân Nê cười nói: "Tiểu thư à, cô cầm sách thuốc đọc, nếu câu được một con cá, vậy nô tì liền nhảy xuống cái ao này ngay."
Cố Thanh Hoàn giận nhưng lại không nhịn được mà bật cười.
Chủ tớ hai người vừa đi vừa cười nói, ngỡ là xung quanh không có ai, nào ngờ trên sườn núi cách đó hơn trăm thước, có hai cái đầu đang thò ra nhìn chằm chằm hai người.
Triệu Cảnh Diễm chống cằm nói: "Hoằng Văn à, huynh nói xem nếu giờ hai chúng ta xuất hiện trước mặt cô ta, vẻ mặt của cô ta sẽ như thế nào?"
Tưởng Hoằng Văn ráng mở to cặp mắt nhập nhèm của mình, ngáp hỏi: "Sáng sớm đệ kéo ta dậy là để xem cô ta?"
"Cô ta không đẹp sao?"
Triệu Cảnh Diễm nhíu mày: "Làm sao mà ta lại cứ cảm thấy cô ta rất xinh đẹp nhỉ?"
"Đình Lâm, tiểu cô nương người ta còn chưa cập kê đâu. Chưa kể, đệ cũng không dựng cờ nổi thì còn tơ tưởng gì hả?" Tưởng Hoằng Văn nghiêng đầu, có phần khó hiểu mà nhìn hắn, rồi lại không khỏi thở dài một hơi.
Hậu viện của phủ Thọ vương nhiều cô gái đến vậy, nếu còn mang thêm một kẻ điên trở về... Tưởng Hoằng Văn không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Triệu Cảnh Diễm vuốt viền mắt đen như gấu trúc của mình, phe phẩy quạt: "Ta dựng được hay không thì liên quan gì đến huynh."
"Ầy... Đệ đi đâu vậy... Đệ cứ thế mà đi ra là muốn rút dây động rừng à."
Triệu Cảnh Diễm tức giận liếc hắn một cái, hất vạt áo dài đứng lên rồi thần bí nói: "Gia muốn đi rút dây động rừng đấy."
Tưởng Hoằng Văn chán nản vỗ trán một cái, khẽ thở dài: "A Ly à, chủ tử của ngươi ngày càng nghịch ngợm rồi đó."
A Ly lặng lẽ ló nửa đầu ra, sau một hồi câm nín mới phun ra một câu: "A Ly quen rồi."
Cố Thanh Hoàn đứng một lát, cảm thấy cảnh vật quanh điền trang cũng không có gì đặc sắc nên định quay về.
Vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi, một bóng người phe phẩy quạt, ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Cố Thanh Hoàn kinh hãi, thầm nghĩ thằng cha này ở đâu chui ra vậy.
Triệu Cảnh Diễm mừng thầm. Hắn thấy rõ mặt của Lục tiểu thư từ vui vẻ biến thành hoảng sợ; từ hồng nhạt chuyển sang tái xanh.
Ha ha ha... Để xem cô sẽ diễn tiếp vở kịch này thế nào đây.
Sau khi cười xong, Triệu Cảnh Diễm thầm cảm thán trong lòng.
Nha đầu kia chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, không có trang sức gì, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hàng lông mi vừa dày vừa dài che lại đôi mắt với con ngươi đen láy, sâu thẳm một cách dị thường, đúng là một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.
Cô gái này mới chỉ mười ba tuổi, nếu vóc người nảy nở thêm một chút... vậy sẽ kinh diễm tuyệt luân đến nhường nào.
Cố Thanh Hoàn thấy Triệu Cảnh Diễm kia lộ ra dáng vẻ mê đắm thì giận đến mức muốn nhào tới chọt mù mắt hắn. Đồ háo sắc, đồ hạ lưu...
Cô thầm mắng vài câu, hai con ngươi liếc ngang liếc dọc, sau đó đột nhiên cười ha ha nói: "Xuân Nê, mau đến xem, mau đến xem, một con ngỗng ngốc mập ú này, ngươi thay ta dùng gậy đánh nó đi."
Xuân Nê lấy lại tinh thần, không dám quát lớn, chỉ đành cẩn thận nói: "Vương gia mau mau lùi lại, tiểu thư nhà nô tỳ thấy người ngoài sẽ phát bệnh điên."
Hai hàng chân mày của Triệu Cảnh Diễm đang nhíu thật sâu, chỉ trong chớp mắt đã dãn ra, hắn cười khà khà mấy tiếng, không những không lùi lại mà còn bước đến hai bước.
Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt của Lục tiểu thư, thở dài một tiếng nói: "Lục tiểu thư đáng thương, người sống sờ sờ mà lại nhìn thành ngỗng, điên nặng thật đấy."
Cố Thanh Hoàn bấy giờ đang nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.
Chọc mù mắt thì thằng cha này cao quá, cô với không tới tay. Cắn thì cô đã từng dùng một lần, chỉ sợ hắn đã có phòng bị sẵn.
Đá đũng quần, có thể thử cách này. Nhưng mà... thôi bỏ đi, lỡ như hắn bất lực thật thì mất công mình phải chữa.
Đúng rồi, cái tên này có bệnh thích sạch sẽ.
Cố Thanh Hoàn trợn mắt, nắm một cục bùn dưới đất ném vào người Triệu Cảnh Diễm: "Ngươi mới điên đó, ta không phải kẻ điên, ta không phải kẻ điên."