"Ngốc thật!" Hình như có người đang thì thầm bên tai hắn, phảng phất là giọng nói của cô.
Triệu Cảnh Diễm ngồi bật dậy, nhìn ngó xung quanh nhưng lại chẳng thấy bóng một ai.
Hóa ra là ảo giác.
Hắn lau nước mắt, bàn tay thuận thế xoa đầu, lần sờ từng tấc da đầu.
Trong thư nói trên đầu cô khâu mười tám mũi, chắc phải dài chừng này. Vết sẹo hằn trên đỉnh đầu cô, cũng hằn vào trái tim hắn.
Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ xong, sắc mặt cũng đã bình tĩnh trở lại. Hắn chầm chậm đứng dậy, ngắm nhìn phía chân trời một lúc, sau đó bước vào trong trướng.
A Ly ra nghênh đón: "Gia, rượu thịt đã chuẩn bị xong rồi, ngài dùng một chút đi."
Triệu Cảnh Diễm nhìn cậu, hờ hững đáp: "Không cần, khoảng nửa nén hương nữa, tất cả tướng lĩnh của Trấn Tây quân tập hợp."
A Ly ngây ra: "Gia, tuyết đang rơi dày đặc, ngài muốn làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, còn ba tháng nữa, gia muốn biến chín mươi ngày này thành một trăm tám mươi ngày. Nếu muốn có một thời đại hưng thịnh, vậy thì bắt đầu từ Trấn Tây quân trước."
Triệu Cảnh Diễm đẩy A Ly ra, bảo: "Từ hôm nay trở đi, bản vương sẽ cùng ăn cùng ở với binh sĩ."
A Ly kinh ngạc tới mức trợn trừng mắt, gia lại bị cái gì kích thích rồi.
Cố Thanh Hoàn tuyệt đối không ngờ được rằng, cú đập đầu vào tường của mình đã khiến Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn thay da đổi thịt. Ba tháng cùng ăn cùng ở đã khiến hắn và toàn thể mọi người trong Trấn Tây quân tạo dựng một tình cảm vô cùng vững chắc và sâu đậm.
Đến binh lính cấp thấp nhất trong quân, khi nhắc đến tướng quân của họ cũng có thể vỗ ngực, tự hào nói tháng nào năm nào, tướng quân đã cùng uống cùng say với bọn họ.
Dường như đám binh sĩ đã trung thành đến mức gần như có thể gọi là sùng bái, khiến Triệu Cảnh Diễm biến Trấn Tây quân trở thành một thanh lợi kiếm của mình, đánh đâu thắng đó.
Rất lâu sau này, khi mà một trận đại họa cực kỳ nguy hiểm ập về phía hắn và Cố Thanh Hoàn, dưới sự chỉ suy của Thịnh Phương, trên dưới hai mươi vạn người thuộc Trấn Tây quân đã đứng sau lưng bọn họ, với khí thế hùng hậu, hình thành nên một bức tường đồng vách sắt.
Đó là chuyện của sau này.
Bây giờ Cố Thanh Hoàn đang nằm trên giường, nhìn đám người đang khóc thành dòng ở trong phòng, đau khổ nhắm mắt lại.
Nguyệt nương khóc không thành tiếng bảo: "Tiểu thư, người muốn ép Nguyệt nương vào chỗ chết cũng không cần phải làm như vậy, sớm muộn gì thì Nguyệt nương cũng sẽ chết thôi. Ta chỉ mong có thể chết trước tiểu thư, cũng đỡ phải lo lắng, sợ hãi, đến thở cũng không ra hơi."
Sử Tùng Âm nói không nên lời: "Cố Thanh Hoàn, cô đúng là thứ đầu heo, ngày thường cô lợi hại nhất, thế mà cũng có ngày tìm đến cái chết. Ta nói cho cô biết, nếu cô dám chết trước ta, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho cô."
Cố Thanh Chỉ khóc không thành tiếng nói: "Lục muội, dù cuộc sống có thế nào cũng tốt hơn là cái chết, trong lòng muội có gì đau khổ, uất ức thì cứ kể với Nhị tỷ, tuyệt đối không thể làm chuyện ngốc nghếch. Nếu muội làm chuyện khờ dại thì sau này Nhị tỷ phải sống thế nào đây?"
Đại phu nhân Trương thị cũng khóc không thành tiếng, bảo: "Đứa trẻ ngốc này, cần gì phải để tâm đến mấy lời đồn nhảm đó, Tưởng gia và lão tổ tông đều sẽ làm chủ cho con. Con mất rồi thì ta đi đâu để tìm được một người con dâu tốt như con đây!" Riêng chỉ có Đại nãi nãi Chu thị nói bằng giọng căm hận: "Hừ, tưởng chúng ta đều là người không có đầu óc, không biết phân biệt phải trái à. Chẳng quả chỉ là mấy suy nghĩ ác độc, tưởng che mắt được ai chứ? Đệ muội, muội đừng sợ, sau này đại tẩu sẽ bảo vệ muội, dù có là ai cũng không dám hắt nước bẩn lên người muội nữa đâu."
Cố Thanh Hoàn nhìn từng người đang đứng ở trước giường, hai mắt ướt nhòa, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười khẽ.
Những người này đều không phải là người thân thật sự của cô, nhưng họ đều thật lòng mong cô được bình an. Cuộc đời này của cô có bọn họ, cũng không uổng công cô đi một chuyến đến thế giới này.
"Được rồi, được rồi, giải tán thôi, để Thanh Hoàn nghỉ ngơi cho tốt." Giọng nói của Tưởng Hoằng Văn vang lên ngoài cửa sổ.
Giọng nói này vừa cất lên, bàn tay cầm khăn của Sử Tùng Âm cũng thoáng run rẩy, cô lén quan sát sắc mặt của Trương Thị, xấu hổ cúi đầu xuống.
Cố Thanh Chỉ thì âm thầm thở phào. Lục muội xảy ra chuyện lớn như vậy, Thất gia và Tưởng gia vẫn hết mực bảo vệ, đây mới là tác phong mà một đại gia tộc mẫu mực nên có.
Ánh mắt Chu thị thấp thoáng ý cười, lão Thất này cũng thật biết bảo vệ thê tử. Xem chừng sau khi hồi phủ, cô phải nhắc nhở lão tổ tông, cũng nên lo liệu chuyện hôn sự này thôi.
Mấy người phụ nữ đều có suy nghĩ riêng của mình, lần lượt đi ra khỏi phòng.
Thấy mọi người đã tản đi, Cố Thanh Hoàn thở hắt ra một hơi. Cuối cùng coi như tên này cũng làm được một chuyện tốt, bằng không sớm muộn gì cô cũng bị nước mắt dìm chết.
Mấy người phụ nữ đi ra nhà chính, Nguyệt nương lau nước mắt, cản lại: "Đại phu nhân, Đại nãi nãi, Nhị tiểu thư, các vị ở lại dùng cơm trưa rồi hãy đi, trong phủ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi."
Trương thị đang có lời muốn nói, lập tức lên tiếng: "Cơm thì thôi, chúng ta uống chén trà rồi đi. Nhị tiểu thư, mau ngồi xuống đi."
Cố Thanh Chỉ chớp mắt, chủ động bước tới đỡ Trương thị ngồi xuống: "Phiền đại phu nhân phải đến đây một chuyến, thật đúng là phúc phận của nha đầu này."Trương thị than nhẹ, bảo: "Gì mà phúc phận, lấy về nhà rồi mới là phúc phận thật sự. Không giấu gì Nhị tiểu thư, ngày nào con bé chưa bước qua cửa thì ngày đó ta vẫn chưa yên tâm được."
Bây giờ xem ra, đứa bé này là một người có tính cách thanh cao, chỉ vì tin đồn nhảm nhí bên ngoài mà đã dùng cái chết để chứng minh. Dù lần này cứu sống được, nhưng khó tránh khỏi có mấy kẻ vẫn tiếp tục khua môi múa mép.
Ầy, phải nhanh chóng lo liệu việc này cho xong thôi, vừa hay cũng có thể từ chối cái chức kia ở trong cung, khiến bà đỡ phải lo lắng đề phòng suốt ngày.
Câu nói này đã nói trúng mong muốn của Cố Thanh Chỉ. Bên ngoài thì có tin đồn đầy trời, nếu lúc này có thể tổ chức hôn sự, vậy tin đồn sẽ tự biến mất thôi.
Cô ấy mỉm cười đáp: "Sang năm thì Lục muội cũng đã mười sáu, cũng nên lo liệu chuyện này thôi. Con gái thì không nên xuất đầu lộ diện ở bên ngoài suốt. Lục muội không có người lớn ở bên cạnh, ta thì lại không quá thích hợp, mong đại phu nhân thương tình lo liệu giúp muội ấy."
Cố Thanh Chỉ vừa nói lời này ra, trong lòng trong miệng của Nguyệt nương đều thấy cay đắng, bà không nhịn được hướng ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thất gia ở ngoài cửa.
Thất gia, ngài phải có cách gì đi, đại phu nhân đã thương lượng đến chuyện thành thân luôn rồi.
Tưởng Hoằng Văn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Nguyệt nương, mà chỉ lén nhìn về phía cô gái mặc áo đỏ đang cúi đầu không nói một lời, trong lòng hắn ta rối bời.
Chuyện này bảo hắn ta phải nói sao cho phải đây, bây giờ đúng là tiến không được, mà lui cũng chẳng xong. Những chuyện khác thì hắn ta không sợ, chỉ sợ Sử Tùng Âm suy nghĩ nhiều, thật là khiến đầu óc hắn ta rối bời.
Lúc này hắn ta đâu biết rằng, trong lòng Sử Tùng Âm chẳng những không buồn bực, trái lại còn lo lắng cho hắn ta và Cố Thanh Hoàn. Chu thị vừa cẩn thận lắng nghe mẹ chồng nói chuyện vừa đưa mắt nhìn lão Thất, thuận theo ánh mắt của hắn ta mà nhìn về phía cô gái mặc áo đỏ đang ngồi. Gương mặt cô gái sáng sủa, vóc dáng mảnh mai, dáng dấp yểu điệu đúng chuẩn con gái Giang Nam chính gốc.
Trong lòng Chu thị chợt hẫng một nhịp, thầm nghĩ sao ánh mắt lão Thất nhìn cô gái này lại có vẻ khác thường đến vậy.
"Đại thiếu nãi nãi… Đại thiếu nãi nãi!"
Nghe thấy tiếng gọi, Chu thị vội hoàn hồn: "Phu nhân có gì căn dặn?"
Trương thị tức cười hỏi: "Con nghĩ cái gì mà đờ người ra vậy?"
Chu thị chỉ tay, cười đáp: "Lâu rồi con không gặp Tùng Âm muội muội, muội ấy trổ mã đúng là ngày một xinh đẹp hơn."
Sử Tùng Âm đỏ mặt, vội đứng dậy hành lễ.
Ngày trước Thanh Hoàn dưỡng thương ở Tưởng gia, cô ấy và chị dâu có đến thăm bệnh, vì vậy cũng tương đối quen thuộc với người của Tưởng gia. Vừa rồi cô ấy chỉ mải quan tâm đến Thanh Hoàn, đã quên chưa hành lễ.
Vừa thấy ánh mắt chăm chú của Chu Thị nhìn vào Sử Tùng Âm, Tưởng Hoằng Văn suy nghĩ liên hồi trong lòng, nói: "Không còn sớm nữa, để con tiễn mẫu thân và Đại tẩu về." Trương Thị đang trò chuyện vui vẻ với Cố Thanh Chỉ, nghe thấy vậy, không muốn làm mất mặt con trai nên cũng chỉ cười nói thêm mấy câu, sau đó lập tức rời đi cùng với Chu Thị.
Vì trong phủ còn có việc, Cố Thanh Chỉ dặn dò Nguyệt nương mấy câu, sau đó cũng rời đi luôn.
Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Tưởng Hoằng Văn và Sử Tùng Âm nhìn nhau, trong lòng cả hai đều rung động, hồi lâu vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Nguyệt nương xua tay, ra hiệu cho đám nha hoàn rời đi, còn mình thì quay người đi vào trong phòng, ghé tai thì thầm với tiểu như mấy câu.
Cố Thanh Hoàn đang buồn ngủ, nghe thấy vậy thì không dám tin mở choàng đôi mắt: "Hai người họ… là thật sao?"
Nguyệt nương thở dài đáp: "Không thể thật hơn được nữa."
Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một lát, khẽ than: "Chuyện này… quả thật hơi phức tạp rồi."
"Đâu chỉ phức tạp, không cẩn thận khéo sẽ loạn cào cào. Tiểu thư, bây giờ phải làm sao mới ổn?" Nguyệt nương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tiểu thư, muốn nói lại thôi.
Cố Thanh Hoàn không nhìn bà mà từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu, sau lại mở mắt ra nói: "Nguyệt nương, trông thì Tùng Âm có vẻ sáng sủa, tùy tính vậy chứ thực tế lại chưa trải sự đời, chuyện này cần phải nói rõ ra mới được. Bà đi gọi cô ấy vào đây."
Sử Tùng Âm ngồi xuống đầu giường của Cố Thanh Hoàn, nhận lấy bát thuốc Xuân Nê bưng tới rồi cười nói: "Lần này đến lượt cô uống thuốc rồi."
Cố Thanh Hoàn không nhúc nhích, cũng không trả lời.
Sử Tùng Âm lại cười bảo: "Nếu cô sợ đắng, ta sẽ bảo bọn họ mang quả mơ đến, để cô đỡ đắng miệng."
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, đáp: "Cô tưởng ta giống cô sao, uống một bát thuốc phải ăn hai quả mơ. Đúng rồi, chuyến này ta đi xa nhà, cô ở nhà có khỏe không?"
Cánh môi Sử Tùng Âm mấp máy, trong lòng đau khổ đấu tranh, cuối cùng không khống chế được, ánh mắt của cô ấy trở nên ảm đạm: "Thanh Hoàn, huynh ấy… huynh ấy nói muốn chăm sóc cho ta."
"Đây là chuyện tốt!" Cố Thanh Hoàn mỉm cười, giơ tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sử Tùng Âm, khẽ vuốt ve.
Sử Tùng Âm cầm chặt lấy tay Cố Thanh Hoàn: "Thanh Hoàn, cô thật sự không giận ta sao."
"Thật sự không giận mà. Ta và huynh ấy chỉ là bạn bè, không có tình cảm nam nữ. Cô còn muốn ta nói câu này bao nhiêu lần nữa."
Cố Thanh Hoàn cố ý sầm mặt xuống: "Bây giờ đầu ta đang đau lắm, cô lại đến chọc giận ta, sau này ta sẽ không xía vào mấy chuyện không đâu của cô nữa."
Nghe vậy, Sử Tùng Âm tức cũng không được mà cười cũng chẳng xong. Cô ấy kêu than một tiếng, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, xấu hổ không dám nhìn ai.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười nhìn cô ấy. Đột nhiên cô nhớ lại kiếp trước của mình, sau khi người đàn ông đó bày tỏ với cô, cô cũng như thế này đây, xấu hổ đến mức trốn vào trong chăn, người nóng như một con ếch bị luộc chín, vừa đỏ vừa nóng bừng bừng.
Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Sử Tùng Âm không khỏi mở tay ra, đưa mắt quan sát Cố Thanh Hoàn. Đợi tới lúc thấy cô nhìn mình, cô ấy lại xấu hổ che mặt.
"Cố Thanh Hoàn, cô đang cười nhạo ta?"
"Sử Tùng Âm, con mắt nào của cô nhìn thấy ta đang cười cô thế, cô lại chọc tức ta rồi." Cố Thanh Hoàn đau đầu, không thể nói chuyện quá lâu nên lại bổ sung một câu: "Ta đang lo cho cô."
Sử Tùng Âm buông tay, sắc đỏ trên gương mặt dần tản đi. Dù cô ấy không rành thế sự, nhưng cũng biết Cố Thanh Hoàn đang lo lắng điều gì.
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ nói đến thân thể của cô thôi, cô không có khả năng sinh con. Một gia tộc như Tưởng gia sao có thể rước một cô gái không thể sinh con đẻ cái vào nhà. Cô ấy và Tưởng Hoằng Văn đã định sẵn là hữu duyên vô phận.
Nhưng Cố Thanh Hoàn còn suy nghĩ sâu xa hơn.
Không có đối lập thì sẽ không có tổn thương. Đại phu nhân hài lòng về cô, thứ nhất là vì cô khiến lão tổ tông vui vẻ, thứ hai là vì cô là một đại phu, thứ ba là vì cô có thể quản được Tưởng Hoằng Văn.
Nếu đổi thành Tùng Âm, chỉ sợ trong lòng đại phu nhân sẽ có sự chênh lệch. Hơn nữa thân thể của Tùng Âm rất khó mang thai, chuyện lập thiếp là không thể tránh khỏi.
Một tiểu thiếp có thể sinh con đẻ cái, người trong sáng như Sử Tùng Âm đâu phải là đối thủ, trừ phi Tưởng Hoằng Văn vẫn luôn bảo vệ cô ấy, nếu không thì…