Cõi lòng Cố Thanh Hoàn rối bời, không rõ là vui hay buồn, cô khẽ gật đầu.
"Nhớ nàng nên đến thôi!"
Đây là lý do vớ vẩn gì vậy?! Cố Thanh Hoàn giận không chịu nổi bèn siết tay lại đánh hắn. Nhưng chỉ một chốc sau, nước mắt lại yếu đuối tràn ra khỏi khóe mi.
Cố Thanh Hoàn không muốn thừa nhận rằng, đằng sau mỹ nhân kế này còn ẩn giấu một canh bạc mà cô không muốn để người khác biết.
Với tính cách của Tưởng Hoằng Văn, chắc chắn hắn ta sẽ thông báo chuyện này cho Triệu Cảnh Diễm. Nếu hắn cứ để mặc vậy, thế thì tình yêu của hắn dành cho cô cũng chỉ đến thế mà thôi. Giang sơn và ngai vàng đều quan trọng hơn cô. Người đàn ông như thế thì chẳng khác gì Tô Tử Ngữ cả.
Tình cảm như vậy cũng chẳng cần thiết. Nhưng nếu hắn đã đến…
Cố Thanh Hoàn khẽ cắn môi, chầm chậm vùi mặt vào lòng hắn.
Nếu hắn đã đến rồi, vậy cô còn phải tìm lý do gì, lấy cớ gì để từ chối nữa đây.
Ý định ban đầu chính là như vậy, thứ cô dùng để cược là cả cuộc đời mình.
Gương mặt nhỏ nhắn áp chặt vào lồng ngực. Triệu Cảnh Diễm run rẩy, đến hít thở cũng thật khó khăn.
Trái tim hắn chưa bao giờ mềm mại như thời khắc này, tựa như sương tuyết tan thành nước, trong nước nở ra hoa, đóa hoa đón gió, còn gió lại lướt qua trái tim hắn.
Mềm mại, ấm áp, ngọt ngào.
"Ha ha…" Hắn bất giác cười thành tiếng.
Cố Thanh Hoàn nghe mấy tiếng cười này thì cắn môi. Cô đơn độc bước đi giữa thế gian này suốt bảy năm, đã nghe vô số tiếng cười của người khác, nhưng chỉ có tiếng cười gượng gạo này lại khiến trái tim cô đập thình thịch.
Người thân của cô đều đã ở trên trời. Cô đi ngang qua thế giới này, luôn cho rằng mình chỉ là khách qua đường, ngắm nhìn trăm vẻ sự đời, trả mối thâm thù huyết hận.
Cổng lớn đã khóa kín, tòa thành cô độc cũng đóng chặt từ lâu. Kiếp này của cô, chỉ có bản thân cô bầu bạn với chính mình, cô độc đến già.
Nào ngờ ông trời thấy cô đáng thương, kéo Thịnh Phương đến trước mặt cô. Vì vậy, cô đã có một mối ràng buộc.
Còn hiện tại, người này lại dùng hành động đầy mạnh mẽ để ôm cô vào lòng. Đối với cô, cuộc đời này lại có thêm một mối ràng buộc khác.
Cố Thanh Hoàn không kiềm được mà khẽ mắng một câu: "Ngốc thật."
Triệu Cảnh Diễm không đáp lời, chỉ siết tay chặt hơn.
Ngốc thì ngốc thôi. Dù sao thì xưa giờ hắn cũng chưa từng thông minh trước mặt cô mà. Bày mưu tính kế tới lui, kết quả còn lỗ mất cả trái tim của mình.
Không ai nói gì nữa, cứ thế mà lặng yên ôm nhau. Trán hắn đặt trên tóc cô, tóc cô xõa trong lòng hắn, tựa như muốn triền miên quấn quít cho đến tận thiên hoang địa lão.
Hồi lâu sau, Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, nhỏ nhẹ nói: "Sao Hoàng thượng đồng ý bỏ qua cho huynh?"
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, chóp mũi khẽ cọ vào cô: "Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Không được, huynh trả lời trước." Giọng điệu của Cố Thanh Hoàn ương bướng.
Một cô gái lạnh nhạt, thi thoảng lại tỏ ra ương bướng, thực sự vô cùng động lòng người.
Mắt Triệu Cảnh Diễm sáng lên, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cố Thanh Hoàn, quan hệ của chúng ta xem như đã xác định rồi phải không?" Bờ môi Cố Thanh Hoàn khẽ hiện ra một nụ cười, cô thẳng thắn gật đầu.
Đã thành thế này rồi, còn không xác định thì tính là gì đây?
Trước giờ cô không phải là người lằng nhằng. Hận là hận, yêu là yêu, không giấu giếm, không xoắn xuýt, không do dự.
Cuộc đời ngắn ngủi, chuyện cần làm thì quá nhiều, cần gì phải lòng vòng tới lui vì một chữ tình kia chứ. Mệt người lại mệt mình.
Triệu Cảnh Diễm thôi cười, nghiêm túc nói: "Được. Vậy nàng nhất định phải nghe cho rõ những lời tiếp sau đây. Chuyến này ta vốn dĩ không được lệnh mà trở về, tuy chỉ mang theo năm trăm người, nhưng tính chất sự việc lại hệt như Thịnh Thanh năm đó."
Hai chữ Thịnh Thanh vừa phun ra, nụ cười trên môi Cố Thanh Hoàn lập tức biến mất.
"Phụ hoàng không muốn làm lớn chuyện này, cố ý nói với bên ngoài là ta đến núi Thái Sơn cầu phúc cho phụ hoàng. Nhưng có một điều kiện."
"Là ta sao?" Cố Thanh Hoàn bật thốt.
Triệu Cảnh Diễm cười khổ: "Hoàn Hoàn, nàng có thể đừng thông minh như thế không? Không sai, chính là nàng. Ba tháng sau, khi về Kinh, phụ hoàng sẽ lại ban hôn cho ta."
Vừa đấm vừa xoa chính là bản sắc của đế vương.
Cố Thanh Hoàn khẽ vuốt ve đôi mắt đẹp của hắn, không những không giận mà còn cười nói: "Tự vác đá đập chân mình. Huynh tự thu dọn mớ bòng bong này đi."
Triệu Cảnh Diễm cười giận hờn: "Ta có thể nói là ta hối hận rồi không?"
"Không thể!"
Cố Thanh Hoàn nhíu đôi chân mày thanh tú: "Trên thế gian này không có thuốc hối hận. Nếu huynh không thu dọn được, vậy đến ngày xuất cung, ta sẽ để Hoằng Văn mang kiệu lớn tám người khiêng đến đón ta về phủ, làm một Thất thiếu nãi nãi thư thái của Tưởng gia. Dù sao lão tổ tông và mọi người đều rất thích ta."
Triệu Cảnh Diễm nhìn môi cô mấp máy, cảm thấy bất cứ lời nào cũng đều chỉ là vô nghĩa.
Chẳng bằng dùng hành động để kháng nghị, để nói rằng, cô gái này vô tình biết bao.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn chỉ có thể dựa vào lòng hắn mà thở hổn hển thôi.
"Không có kiệu lớn tám người khiêng, không có Thất thiếu nãi nãi. Nàng đừng hòng nghĩ nữa, cũng đừng nói lời hờn dỗi, chú ý thân thể, mọi chuyện cứ đợi ba tháng sau ta quay lại."
Giọng Triệu Cảnh Diễm trầm thấp, thoáng ẩn chứa sự uy hiếp lẫn không cam tâm.
Hắn là đàn ông, lại phải làm hòa thượng lâu như thế, giờ mỹ nhân đang ở trong lòng, dù sao cũng sẽ có phản ứng. Nhưng cô mới mười lăm tuổi, còn nhỏ như thế, sao hắn nỡ.
Huống hồ cô là thê tử mà hắn muốn chung sống cả đời, làm sao có thể không danh phận mà…
Nghĩ đến đấy, hắn cắn răng nói: "Còn nữa, tránh xa lão Tam một chút. Lúc ra vào cung thì kéo Hoằng Văn theo. Hắn có thể bảo vệ nàng."
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lộ rõ sự vui vẻ.
"Huynh ở trong quân doanh cũng phải cẩn thận."
Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt này của cô. Hắn khẽ ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: "Nàng đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, thiên hạ này ta sẽ tự giành lấy, không cần nàng phải hy sinh bản thân. So với nàng thì hoàng quyền bá nghiệp cũng chẳng có gì quan trọng."
Trong lòng Cố Thanh Hoàn ngập tràn niềm vui. Một vương gia giơ tay lên là có thể chạm đến bầu trời lại nói thế với cô.
Cô cố kiềm nước mắt, vươn tay vỗ về khuôn mặt hắn. Râu trên mặt hắn chọt vào ngón tay cô, cảm giác hơi ngứa.
Cõi lòng Triệu Cảnh Diễm rung động. Hắn giữ chặt tay cô, cúi đầu xuống, không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ thấy hàng mi dày run rẩy, cực kì động lòng người.
Hắn không kiềm chế được mà hôn lên mi cô, khàn giọng nói: "Còn chưa chia ly, đã thấy tương tư. Ba tháng sắp tới thật là khó khăn."
Cố Thanh Hoàn là người hành y, làm sao không hiểu những lời hắn nói lúc này. Vừa nãy khi hai người động tình, phản ứng nửa người dưới của hắn khiến cô có một khoảnh khắc sợ hãi.Mặt cô nhuốm đỏ. Nếu lúc này Tưởng Hoằng Văn có mặt, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm. Đây có còn là cô gái đã lạnh nhạt nói câu "Mạng quan trọng hơn của quý" không?
Triệu Cảnh Diễm không biết suy nghĩ trong lòng cô, sau khi kìm nén dục vọng của mình, hắn cười nói: "Hoàn Hoàn, nàng vẫn chưa nói vì sao lại nôn ra máu."
Cố Thanh Hoàn lặng lẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp: "Ta hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ rồi. Đợi ta tỉnh dậy rồi nói được không?"
Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm chỉ còn sự bất lực, ánh mắt lại mang theo vẻ cưng chiều: "Ừ, nàng ngủ đi, ta đợi nàng ngủ rồi sẽ đi."
Cố Thanh Hoàn cười, cực kì to gan mà vươn tay ôm lấy hông hắn, thậm chí đầu còn dụi vào lồng ngực hắn.
Đóa hoa nơi đáy lòng lại nở, cơn gió dịu dàng lại thổi qua. Triệu Cảnh Diễm lặng lẽ ngắm nhìn cô, muốn khắc sâu vào tim dáng vẻ xinh đẹp, yếu đuối, lưu luyến của cô lúc này.
Thời khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, vì sao đáy lòng hắn lại gợn sóng ngay lần đầu gặp mặt.
Trong thế gian này không còn có một cô gái nào lại có thể lúc lạnh nhạt thì cực kì lạnh nhạt, lúc dịu dàng lại cực kì ấm áp như thế này nữa.
Cũng sẽ chẳng có một cô gái nào dám ngang ngược ôm lấy hông hắn, khẽ khàng nói ra tình yêu của cô dành cho hắn như thế nữa.
Hồi lâu sau, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn.
Triệu Cảnh Diễm chầm chậm cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, lại nhè nhàng nhấc tay cô ra, thì thầm nói: "Hoàn Hoàn, đợi ta trở lại."
Nói xong, lại dường không cam lòng cách xa nên ngẩn ngơ nhìn một hồi nữa rồi mới lặng lẽ rời đi.
Đôi mi của cô gái trên giường khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng lại chẳng hề mở ra.
Bởi cô tin rồi sẽ có một ngày, vòng tay đó sẽ lại ôm lấy cô, đẩy lùi lạnh lẽo trong đêm giá cho cô.
Triệu Cảnh Diễm, ta đợi huynh về!
…
"Cái gì? Hoàng thượng lệnh cho Thọ Vương về quân doanh ngay trong đêm, còn lệnh cho tất cả mọi người ngậm chặt miệng?"Ân Quý phi buồn bực.
Minh Xuân kính cẩn nói: "Vâng, thưa nương nương. Lý công công đích thân mang theo người đi dặn dò đám nô tài. Dù người đó có là ai, nếu để lộ tin tức thì đều đánh chết!"
Ân Quý phi cười gằn, cơn giận trong lòng cuồn cuộn như sóng trào.
Người ta nói lòng người luôn thiên vị, nhưng Hoàng thượng thiên vị cũng hơi quá rồi. Đây rõ ràng là muốn bảo vệ lão Bát.
"Minh Xuân à, bản cung không nuốt nổi cơn giận này."
Minh Xuân vội nói nhỏ: "Nương nương, có một số thứ có muốn chặn cũng không chặn được. Biết bao nhiêu người đã thấy chuyện đêm đó."
Ân Quý phi hít một hơi thật sâu: "Quả thật Hiền vương nói đúng rồi, Hoàng thượng muốn truyền lại giang sơn cho lão Bát."
Minh Xuân không dám nhiều lời, chỉ nói nhỏ: "Nương nương, cuộc sống trong lãnh cung thê lương không gì sánh nổi."
Ân Quý phi bật dậy, chắp hai tay lại với nhau, vái ba vái về phía bầu trời, âm u xoay người lại nói: "Bản cung muốn xem xem, ông ta có chặn nổi không. Ngươi âm thầm phái người loan truyền chuyện tối hôm đó ra ngoài, càng ầm ĩ càng tốt."
"Vâng, thưa nương nương!"
Hoàng đế hôn mê, sau khi tỉnh lại đã hạ lệnh về Kinh. Vốn dĩ theo lịch trình còn phải nán lại vài ngày, nhưng giờ đều hủy bỏ.
Trong lòng bách quan đều có phần kinh ngạc, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức chỉnh đốn đội ngũ, khởi hành về Kinh. Quan viên Sơn Đông tiễn giá hơn trăm dặm. Điều khiến người ta thấy lạ là trên đường về Kinh, Quý phi cáo bệnh không ra mặt, Hiền vương cáo bệnh không lộ diện. Hoàng đế lệnh cho Lưu Triệu Ngọc theo hầu bắt mạch, còn Cố nữ y được ngài tín nhiệm nhất mọi khi lại không thấy bóng dáng đâu.
Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Tuy Lý công công đã hạ lệnh cấm, nhưng vẫn có lời đồn truyền ra từ đám cung nữ và nội thị.
Lời đồn lan truyền với đủ mọi phiên bản. Hiền Vương có ý đồ bất chính với Cố nữ y… Cố nữ y và Thọ vương lén lút hẹn hò trong đêm, Thọ vương vì cô mà không quản đường xa ngàn dặm đến gặp mặt…
Chỉ là trong thời điểm này, ai cũng không dám nhiều lời, cũng không thể nhiều lời. Hoàng thất nhơ nhớp, dù cho trong lòng biết rõ đến thế nào cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.
Nếu không sẽ thành chuyện bêu đầu.