Hành cung không lớn, diện tích ước chừng chỉ bằng một phần tư hoàng cung, nhưng được xây dựng lộng lẫy xa hoa, rường cột chạm trổ tinh xảo.
Lần này xuất hành, hậu cung ba nghìn giai lệ của Bảo Khánh đế chỉ có Ân Quý phi được may mắn theo cùng, vì vậy gian phòng của Cố Thanh Hoàn được sắp xếp trong căn viện của Ân Quý phi.
Quý phi xuất hành, nghi trượng có thể sánh ngang quy cách của Hoàng hậu, mười hai cung nữ, mười hai nội thị theo hầu, trừ việc không đội mũ phượng ra, còn lại đều không thua kém chút nào.
Cố Thanh Hoàn đối với Quý phi chỉ có mong tránh được càng xa càng tốt, suốt hai ngày nghỉ ngơi cô đều không ra ngoài. Trừ buổi sáng buổi tối đi chẩn mạch cho Hoàng đế ra, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng mình.
Chỉ có mấy lần cô trùng hợp gặp phải Hiền vương đến thỉnh an Quý phi, ánh mắt Hiền vương trắng trợn, không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào người cô.
Cố Thanh Hoàn vờ như không biết, nhưng thật ra Diệp Thanh, Diệp Tử thấy rất rõ ràng, cũng âm thầm đề phòng.
Hoàng đế tế trời, tất cả quan viên phải dâng hương, tắm rửa, cấm dục, bày tỏ sự kính sợ với trời đất. Tuy là vậy, chuyến đi này, Hiền vương vẫn dẫn theo bốn tỳ nữ xinh đẹp.
Nhưng chẳng phải có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được đó sao.
Cố Thanh Hoàn như hoa như ngọc, không được mười phần thì cũng được bảy tám phần khuynh quốc khuynh thành, nhất là nửa tháng qua đi đường mệt mỏi rã rời, vẻ yếu ớt và yêu kiều càng tăng thêm gấp bội trên khuôn mặt non nớt.
Gã âm thầm tìm cơ hội.
Ngày Chín tháng Chín, trùng dương.
Trời trong nắng ấm, cuối Thu quang đãng.
Bảo Khánh đế dẫn theo bách quan bắt đầu lễ tế trời ở đàn tế lễ dưới chân núi đã được xây dựng từ trước.
Lần tế lễ này mất trọn một canh giờ.
Nghi thức phức tạp, quy củ nặng nề, Cố Thanh Hoàn ở một bên nhìn mà nhức đầu.
Cô và Lưu Triệu Ngọc nhìn nhau, trong lòng đều biết xong đợt tế tự này, Hoàng đế ắt phải bệnh thêm hai tháng nữa mới khỏi hẳn.
Sau khi tế tự, Bảo Khánh đế và Hiền vương cùng các quan viên đi bộ lên đỉnh núi Thái Sơn làm lễ tế thiên.
Đứng trên đỉnh núi Thái Sơn có thể chạm đến mây trời.
Bảo Khánh đế mới leo được thời gian nửa chung trà mà đã thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Quan hành lễ vội vàng mang kiệu đã chuẩn bị sẵn đến, Bảo Khánh đế được đỡ vào kiệu, các quan viên còn lại tiếp tục leo núi.
Cố Thanh Hoàn sức yếu, chắc chắn không thể một thân một mình leo đến đỉnh núi được, cũng may Diệp Thanh, Diệp Tử khoẻ mạnh, hai tỷ muội một trái một phải đỡ cô, nửa ôm nửa dìu mới giúp cô cầm cự được cả chặng đường.
Tuy vậy, lúc lên đến đỉnh núi, sắc mặt Cố Thanh Hoàn đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, chỉ đang cố gắng đứng thẳng.
Diệp Tử giận tái mặt mà không thể phát tác, chỉ biết giương mắt nhìn tiểu thư.
Cố Thanh Hoàn khẽ lắc đầu, ý bảo Diệp Tử không cần để tâm.
Sau một hồi sửa sang, lễ tế trời chính thức bắt đầu.
Bảo Khánh đế đi đến trước đàn tế trên đỉnh núi, vái lạy trời, vái lạy đất, vái lạy chư thần...
Cố Thanh Hoàn không dám lơ là, chăm chú nhìn sắc mặt Hoàng đế để phán đoán tình trạng sức khỏe của ngài.
Bỗng nhiên có một luồng ánh mắt khác lạ nhìn qua, Cố Thanh Hoàn hơi rũ mắt, khuôn mặt ửng đỏ giống như đang thẹn thùng.
Quan phục đơn giản bao bọc lấy dáng người như ngọc, cần cổ trắng như sứ hơi cong lên, tựa như tơ liễu mảnh mai không thể siết chặt. Xuống chút nữa là một vùng cao ngất khiến lòng người mê hoặc.
Đang ở buổi lễ tế tự trang nghiêm nhất trên đời, bụng dưới Triệu Cảnh Vĩ lại dâng lên hơi nóng, tụ ở chỗ nào đó trên cơ thể, nhất thời khó kiềm chế nổi.
Có lẽ là ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, Lưu Triệu Ngọc bên cạnh bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng ánh mắt kia, trong lòng sợ run lên.
Hồi lâu sau, hắn ta quay đầu sang nói: "Thanh Hoàn, cô cẩn thận Hiền vương."
Cố Thanh Hoàn mờ mịt nhìn hắn ta: "Vì sao?"
Lưu Triệu Ngọc cắn răng, cô gái này thật là quá đơn thuần, ánh mắt Hiền vương nhìn cô rõ ràng là... rõ ràng là...
"Cô đừng hỏi, nói chung cứ tránh xa là được!"
"Ừm!" Cố Thanh Hoàn nghe lời gật đầu, đôi hàng mi dài khẽ run rẩy.
Nghi thức vừa dài vừa nặng nề cuối cùng cũng kết thúc.
Giờ Thân một khắc, Hoàng đế vái một vái cuối cùng, trán ngài đã mướt mồ hôi. Sau đó Hoàng đế lên kiệu, được khiêng xuống chân núi trong sự tiền hô hậu ủng của mọi người. Nghi giá đế vương đi theo sau kiệu.
Chiều tà, xa giá về đến hành cung.
Bởi ngày hôm sau còn phải đến "đàn Giáng Thiền" ở núi Xã Thủ tế địa thần, Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc đợi Bảo Khánh đế thay triều phục xong liền bước lên đồng thời chẩn mạch.
Mạch tương có chút vấn đề, rõ ràng là do mệt nhọc quá độ.Cố Thanh Hoàn nghĩ phương thuốc rồi tự mình bốc thuốc, giao cho Lý công công đi sắc thuốc; tiếp đó Lưu Triệu Ngọc đấm bóp, giảm bớt mệt mỏi cho Hoàng đế.
Sau khi mọi việc thỏa đáng, Cố Thanh Hoàn xin lui trước, trở về phòng ngủ sớm.
Ngày hôm sau, Bảo Khánh đế tế địa thần, sau khi hành lễ xong, lại trở về hành cung nghỉ ngơi, tối hôm sau nữa chiêu đãi quần thần.
Màn đêm buông xuống, trong phòng sáng rỡ như ban ngày.
Mấy trăm bàn tiệc ở hoa viên lộ thiên trong hành cung đều ngồi kín người.
Hoàng đế, Quý phi ngồi trên chủ vị, nâng chén với quần thần.
Mỹ nữ ca múa, âm nhạc dập dìu, tiếng nói cười sang sảng. Chung vàng chén bạc rót đầy rượu ngon, khiến người ta không uống đã say.
Yến tiệc mà bách quan đều mong ngóng lại chỉ khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy chán ngán. Cô đá chân Lưu Triệu Ngọc bên cạnh, thì thầm: "Hai ngày nay ta đi ra đi vào đều gặp phải Hiền vương."
Lưu Triệu Ngọc nghe mà tim đập thình thịch, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Hiền vương.
Vừa đúng lúc ánh mắt Hiền vương đang nhìn về phía hắn ta, Lưu Triệu Ngọc sợ hãi, vội cúi đầu nhìn xuống. Hắn ta thầm nghĩ, lá gan Hiền vương này cũng to thật, người của Tưởng Thất gia mà cũng dám tơ tưởng?
Không được, hắn ta cần để tâm chuyện này!
Mục đích của Cố Thanh Hoàn đã đạt được, sau khi cố nhịn không ngáp, cô đưa mắt ra hiệu với Lưu Triệu Ngọc, lặng lẽ rời khỏi hoa viên.
Diệp Thanh, Diệp Tử chờ bên cạnh, thấy tiểu thư đi ra thì vội bước đến đón, ba chủ tớ dìu nhau về phòng.
Trở về thì an toàn rồi.
Lưu Triệu Ngọc đang định thở phào một hơi, bỗng khóe mắt liếc thấy Hiền vương cũng đứng dậy đi ra ngoài theo, da đầu hắn ta lập tức tê rần, lồng ngực phập phồng liên tục, hắn ta lặng lẽ nhấc chân.
Chủ tớ Cố Thanh Hoàn vừa nói vừa cười đi đến bên cạnh hòn giả sơn.
Bỗng nhiên, mấy bóng đen xông ra từ bóng tối tĩnh mịch, bao vây chủ tớ ba người. Người đến ra tay nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt, tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử đã bị bổ một chưởng sau gáy, ngất xỉu ngã trên đất.
Mắt Cố Thanh Hoàn lóe qua một tia sáng, cô quát: "Ngươi... các ngươi... to gan."
Dưới ánh trăng, một khuôn mặt khôi ngô tà mị thong dong bước ra, mỉm cười nhìn cô.
Cô gái trước mặt mặc áo màu xanh nhạt, tôn lên da thịt trắng như tuyết. Vòng eo mảnh mai, yếu ớt, lại có vẻ uyển chuyển nhu mì của con gái Giang Nam, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Triệu Cảnh Vĩ nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt đầy dâm đãng: "Cố Thanh Hoàn, bản vương đã nói, cô chạy không thoát khỏi lòng bàn tay bản vương đâu."
Cố Thanh Hoàn sợ đến môi trắng bệch, kinh hoảng dùng tay che miệng, một viên thuốc màu đen giữa ngón tay lặng lẽ lọt vào miệng.
Sau một khắc, sau gáy bị bổ mạnh một cái, thân thể cô mềm nhũn, mất đi ý thức.
Triệu Cảnh Vĩ nhìn cô gái đã bị đánh ngất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý: "Người đâu, mang cô ta đến phòng của cô ta."
"Vâng, vương gia!"
Một lát sau, đám người rời đi, một đôi mắt ló ra từ sau đại thụ, trong mắt toàn là sợ hãi.
Đêm đã khuya, hành cung dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Bảo Khánh đế được thị nữ hầu hạ cởi bỏ áo gấm bên ngoài, hành trình mấy ngày liên tiếp làm ngài vô cùng uể oải.
Ánh mắt Ân Quý phi đầy đau xót, bà ta cầm tay ngài, dìu ngài nằm lên giường.
"Sắc mặt Hoàng thượng không tốt, nô tì học được một bài đấm bóp của Cố nữ y, xin được xoa bóp cho Hoàng thượng."
Bảo Khánh đế khép hờ mắt, khẽ gật đầu.
Ân Quý phi ngồi bên cạnh ngài, tay ngọc chạm lên đầu Hoàng đế, không nhẹ không nặng ấn bóp.
Bấy giờ Lý công công bưng thuốc đến, lại dùng ngân châm thử thuốc rồi tự mình nếm thử như mọi khi, xong xuôi mới khẽ gọi.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... thuốc xong rồi."
Hô vài tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Ân Quý phi ra hiệu đừng lên tiếng: "Hoàng thượng mệt mỏi, để thuốc bên cạnh đi, đợi Hoàng thượng nghỉ ngơi rồi lại uống cũng không muộn."
"Vâng, nương nương. Đêm đã khuya, nương nương nên trở về nghỉ ngơi thôi."
Ân Quý phi lắc đầu, "Ta lại xoa bóp cho Hoàng thượng một lúc. Chuyến này quá mệt nhọc, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
"Nương nương vất vả rồi!"
Lý công công thổi phồng một câu rồi cúi đầu đứng đợi một bên.
Một lát sau, có nội thị tiến đến xin chỉ thị, Lý công công sợ làm ồn đến Hoàng đế, bèn cùng nội thị ra gian ngoài nói chuyện.
Trong chốc lát, tẩm cung yên lặng như tờ, chỉ còn làn hương khói lượn lờ.
Ánh mắt Ân Quý phi rơi vào chén thuốc nóng hổi đang bốc khói, tim đập rộn lên.
Bà ta cúi đầu nhìn Hoàng đế đã say ngủ, cắn mạnh môi, giả vờ đứng dậy đi bưng trà uống.
Tay áo rộng khẽ phất qua, một viên thuốc to như hạt gạo rơi vào chén thuốc, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Ân Quý phi nhấc chung trà lên khẽ nhấp môi, lặng lẽ nở nụ cười.
Sau khi Hoàng đế tỉnh lại uống chén thuốc này, không quá nửa canh giờ sẽ ngủ mê man, dù là ai cũng không thể khiến ngài tỉnh lại.
Như vậy chuyện tiếp theo... "Trẫm mới vừa ngủ?" Bảo Khánh đế chẳng hiểu sao rùng mình, đột ngột tỉnh dậy.
Ân Quý phi hoảng hốt đến cả người run rẩy, trái tim đập thình thịch, bà ta hít sâu mấy hơi, quay đầu lại cười gượng rồi đỡ ngài dậy, "Hoàng thượng quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Cũng vừa lúc thuốc không còn nóng lắm, để nô tì bưng đến cho Hoàng thượng."
Mà đúng ngay lúc này, Lý công công đã trở lại, nghe Quý phi nói vậy bèn vội thưa: "Nương nương, để lão nô làm cho!"
Ân Quý phi điềm tĩnh cười, "Lý công công, khó có dịp bản cung hầu hạ Hoàng thượng, ngươi cứ đứng một bên nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi quá rồi."
Bảo Khánh đế khoát tay, ánh mắt lại nhìn về phía Lý công công, thấy ông ta khẽ gật đầu thì biết thuốc đã được thử độc, ngài mới cười nói: "Để Quý phi hầu hạ Trẫm đi."
Lý công công mỉm cười nói: "Lão nô tạ ơn nương nương quan tâm."
Ân Quý phi mỉm cười, yểu điệu đứng dậy bưng chén thuốc lên, tay ngọc cầm muỗng khuấy mấy cái, thấy độ nóng vừa phải mới dâng đến tay Hoàng đế.
Bảo Khánh đế bưng chén ngọc, đang định uống một hớp thì cửa gỗ bỗng bị đẩy mở, Lưu Triệu Ngọc hồn bay phách lạc xông vào.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng..."
Trái tim Ân Quý phi đập như trống đánh, chẳng lẽ hắn ta phát hiện vấn đề trong chén thuốc này.
Không được truyền mà tự tiện xông vào tẩm điện, sắc mặt Bảo Khánh đế liền trầm xuống.
Lý công công nhanh mắt, thấy vậy lập tức quát lớn: "Lưu thái y, hốt ha hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì nữa."
Lưu Triệu Ngọc bị quát, sợ đến chân như nhũn ra, quỳ sụp xuống đất thưa, "Hoàng... Hoàng thượng... Vương gia... Vương gia... bắt Cố nữ y đi rồi!"