Trời đêm tối đen như mực.
Trong Hành cung đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Cảnh Vĩ nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm. Vị đại phu này đúng là có bản lĩnh, vừa bôi thuốc được một lần thì cơn đau ngứa của gã đã giảm đi rất nhiều.
"Tam ca, quái nhân đó muốn huynh làm gì thế?" Triệu Cảnh Diễm thử thăm dò.
Triệu Cảnh Vĩ cười tà, nói với vẻ không cho là đúng: "Cô ta muốn ta hỏi về việc của phường dệt."
"Phường dệt?"
Triệu Cảnh Diễm thì thầm, phe phẩy quạt mấy cái, sau rồi chau mày nói: "Sử gia?"
"Ta mặc kệ là Sử gia hay Thạch gia, chỉ là đi hỏi mà thôi, cũng không bị mất miếng thịt nào, cũng coi như không phá vỡ quy tắc của vị đại phu đó."
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên gập quạt lại, cười nói: "Tam ca, Hoằng Văn đang đợi đệ cùng hắn đi tham quan Giang Nam, Tam ca nghỉ ngơi cho tốt, Bát đệ xin cáo lui."
"Đợi đã!"
Triệu Cảnh Vĩ gọi hắn đứng lại: "Đệ chơi bời mãi ở Giang Nam này cũng không phải cách hay, đệ tính chừng nào trở lại Kinh thành?"
Triệu Cảnh Diễm bật dậy, giọng the thé: "Gấp gì chứ, bệnh của đệ vẫn chưa chữa khỏi mà?"
Tầm mắt của Triệu Cảnh Vĩ liếc xuống đũng quần của hắn: "Bát đệ, có một số việc cần phải biết tiết chế. Đệ làm không biết đêm ngày như vậy, cho dù là thần y lợi hại cỡ nào cũng không trị nổi đâu. Đệ đừng quên phụ hoàng đặt kỳ vọng rất lớn ở đệ đấy."
Triệu Cảnh Diễm nắm chặt cây quạt giấy trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người đàn ông đang ngồi trên giường, lạnh lẽo nói: "Không cần huynh lo."
Nói xong, hắn tức tối đi ra ngoài, vừa đi còn vừa gào lên: "Xương cốt gia đây vẫn cứng lắm, đao thương bất nhập, một đêm làm bảy lần. M* nó, kẻ nào còn dám đề cập đến việc này, vậy đừng trách gia trở mặt vô tình."
Khóe mắt Triệu Cảnh Vĩ giật giật, cười nói: "Lão Bát này, không ngờ lại giận thật, Từ Siêu."
Lúc này, một người trông như là một mưu sĩ đi từ trong phòng ra, nói nhỏ: "Hồi bẩm vương gia, đã có tin tức từ Di Hồng Viện. Thứ ấy của Thọ vương đích thực là lên không nổi, không dùng được nữa rồi."
Khóe miệng Triệu Cảnh Vĩ cong cong: "Ồ... quả nhiên là thật. Nếu phụ hoàng biết được chắc sẽ rất đau lòng đây."
Từ Siêu cười nói: "Chúc mừng vương gia, Thọ vương không thể có con thì tuyệt đối không thể kế thừa đại nghiệp, vương gia chỉ cần tập trung đối phó với Thụy vương là được rồi."
"Ta vốn dĩ không hề xem trọng hắn, một tên công tử bột, một tên đần độn, vô dụng đệ nhất thiên hạ, ngay cả vương phủ của mình còn không quản được, làm sao có thể trị thiên hạ. Cũng chỉ có phụ hoàng mới sủng ái hắn."
Từ Siêu ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng mà, chuyến đi Giang Nam này của Thọ vương cũng mang lại lợi ích cho vương gia. Chí ít vương gia có thể xử lý mấy cái gai trong đám quan lại ở Giang Nam, cài cắm người của chúng ta vào đó."
Mi mắt Triệu Cảnh Vĩ giật giật, gã đột nhiên ngồi bật dậy: "Hiện nay phủ dệt Tô Châu do ai quản lý?"
Từ Siêu đáp: "Cố Tùng Đào."
"Là hắn?" Sắc mặt Triệu Cảnh Vĩ có chút khó đoán.
"Hắn là con chó giữ cửa ở Giang Nam của Thụy vương, chỉ riêng khoản tiền từ phủ dệt này thôi thì thu nhập mỗi năm Thụy vương ít nhất là con số này." Từ Siêu chìa một bàn tay ra.
Triệu Cảnh Vĩ đứng dậy, đi lại trong phòng một hồi rồi đột nhiên cười lớn.
"Người đâu, đi điều tra việc ở phường dệt cho ta."
"Ý của vương gia là…"
"Bản vương thích nhất là đánh chó, đặc biệt là chó giữ cửa."
…
Triệu Cảnh Diễm đi vào trong phòng, đập nhẹ lên vai Tưởng Hoằng Văn, dáng vẻ thần bí hỏi: "Ngươi có biết Lục tiểu thư yêu cầu Tam ca của ta làm gì không?"
Tưởng Hoằng Văn nghi hoặc hỏi lại: "Làm cái gì?"
Triệu Cảnh Diễm giơ quạt lên, gõ vào trán của Tưởng Hoằng Văn, hắn bật cười nói: "Dù ngươi có nghĩ nát óc cũng sẽ không đoán ra được đâu. Cô ta muốn chặt đứt đường làm quan của cha mình, tức Cố Nhị gia đấy."
Tưởng Hoằng Văn quả thật rất kinh ngạc: "Trừ phi cô ta và Cố phủ có huyết hải thâm thù nên mới độc ác đến như vậy?"
Triệu Cảnh Diễm đi vòng qua hắn ta rồi ngồi xuống bên cạnh, cười như không cười nói: "Hoằng Văn à, càng ngày ta càng cảm thấy hứng thú với cô gái này rồi, hay là chúng ta đi thăm dò thử?"
Lời vừa nói ra, A Ly đã đi vào, nói với vẻ mặt vô cảm: "Gia, trong kinh truyền tin tới, Tào lão thái y đã bệnh chết trong đại lao rồi ạ."
Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm thoắt cái đã thay đổi, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, một lúc lâu sau hắn mới ai oán nói: "Tiền, Tào đều đã mất. Bây giờ trong Thái Y Viện không còn người mà bản vương có thể tín nhiệm nữa rồi. Tào gia ở Kim Lăng như thế nào?"
"Bẩm vương gia, có lẽ Tào gia vẫn chưa nhận được tin tức. Nhưng mà bên Kim Lăng có truyền tin đến, báo là có người âm thầm giúp đỡ Tào gia đông sơn tái khởi."
Triệu Cảnh Diễm từ từ nhắm mắt lại, "Tào lão thái y y thuật cao siêu, làm người ngay thẳng chính trực, cứu người vô số, chẳng trách có người âm thầm giúp đỡ."
Tưởng Hoằng Văn nói rất bình thản: "Hiện tại ngươi vẫn chưa có đủ thực lực để làm cái gì, phải tránh càng xa càng tốt, nếu tới gần có thể sẽ chết chìm luôn đấy."
Triệu Cảnh Diễm không giận mà cười mỉm: "Cả ngươi cũng bị người ta cười là Tưởng bất lực rồi, bản vương còn có cái gì để cho chìm nốt nữa đây."
Hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy hàm ý sâu xa, Tường Hoằng Văn cười nói: "Hôm nay ta không đi điền trang nữa. Đi thôi, nhân lúc ta khôi phục sức khỏe, chúng ta đi Di Hồng Viện dạo một vòng, cũng để cho người nào đó yên tâm."
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy chiếc quạt giấy, cố ý đau khổ than thở: "Đi cũng như không đi, cô nương ở Di Hồng Viện đối với gia yêu ghét lẫn lộn. Uổng cho dung nhan xinh đẹp của ta, nhìn được nhưng không ăn được, đáng than, đáng thương biết bao."
A Ly nhìn hai người kẻ xướng người họa, nói y như thật, không khỏi trợn mắt trắng, quay người rời đi.
…
Sau khi khám bệnh xong, Thanh Hoàn trở về điền trang thì trời đã tờ mờ sáng.
Nhân lúc người khác không phát hiện, Trần Bình cõng cô nhảy vọt qua tường. Thanh Hoàn thấy y có thể nhẹ nhàng đã vượt nóc băng tường, trong lòng đột nhiên nhớ đến phụ thân Thịnh Trì của cô.
Phụ thân xuất thân con nhà võ tướng, là con thứ chín trong dòng tộc, người trong nhà thường gọi là Thịnh Cửu. Từ nhỏ người đã luyện một thân công phu. Người thích phẩm rượu, cứ uống được chừng năm chén là sẽ nhảy ra sân múa một bài côn.
Múa côn xong, người sẽ cõng cô trên lưng, nhún người nhảy lên nóc nhà, sau đó cha con hai người sẽ nằm trên mái ngói ngắm cả bầu trời đầy sao.
Phụ thân nói, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chính là Tiền Tử Kỳ cô. Người ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô, dù đi đến đâu cũng có thể tìm được đường về nhà.
Về sau có em trai, phụ thân tay phải ôm một đứa, tay trái ôm một đứa nhảy lên nóc nhà. Mỗi lúc như vậy, mẫu thân đều đứng trong sân viện, giận dữ nhìn phụ thân, mắng người chiều cô và em trai đến mức không còn biết trời trăng gì nữa.
Phụ thân không bao giờ nói lại nửa lời, mà chỉ cười ngốc nghếch nhìn mẫu thân, mẫu thân tức đến nỗi, quay người đi thẳng, còn nói về sau không để ý đến cha con ba người nữa.
Sau đó chừng nửa chén trà, mẫu thân lại tự tay hầm canh giải rượu đặt trên bàn, phụ thân chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đó thôi là đã nhanh chóng ôm hai chị em cô nhảy xuống, giao cho nha hoàn, sau đó lắc lư cái mông đi vào phòng dỗ dành mẫu thân.
Người cao lớn thô kệch như phụ thân, vậy mà khi nói chuyện với mẫu thân lại luôn rất ngoan ngoãn, nghe lời vô cùng, điều này làm cho cô và em trai rất khinh thường.
Về sau, cô gặp được hắn... mới hiểu được, thì ra một người có thể bỏ qua lòng tự tôn đàn ông của mình để dỗ dành ngươi, là bởi vì trong lòng người ta có ngươi.
Đáng tiếc là...
Thanh Hoàn đứng trong đình viện, ngước đầu lên nhìn trăng, khóe mắt đỏ hoe. Không dám nhớ lại phần sau của chuyện cũ, cô cắn răng, định đi vào phòng.
"Tiểu thư!" Trần Bình lên tiếng.
"Tào lão thái y... đã bệnh chết trong ngục rồi."
Cơ thể Thanh Hoàn thoáng động, nhẹ giọng đáp: "Đi rồi cũng tốt, sống ở nơi đó cũng như chịu tội. Vừa hay có thể dùi mài y thuật với tổ phụ, cả hai người sẽ không cô đơn nữa."
"Tiểu thư, bên phía Tào gia…"
"Phái người đi thông báo cho họ, để Phúc bá, Tào Tử Ngang nhanh chóng vào Kinh, nếu Tử Ngang muốn đưa quan tài hồi hương thì ta cho phép, nhưng chỉ được đi trong ba tháng."
Lời đã nói hết, Thanh Hoàn không muốn nói nhiều nữa, bước nhanh về phòng vùi đầu vào chăn, quần áo cũng không thay đã chìm vào ngủ say.
Khi Thanh Hoàn tỉnh dậy thì trời đã trưa, Xuân Nê hầu hạ cô súc miệng rửa mặt.
Rèm cửa vừa vén lên, Nguyệt nương đi vào phòng: "Tiểu thư, mới sáng sớm mà gã họ Điền kia đã đến khấu đầu với tiểu thư hai lần rồi, giờ lại đến tiếp."
Thanh Hoàn không có đủ tính nhẫn nại để đối phó với cả hạng người này, chỉ dặn: "Nguyệt nương nói với lão, theo quy củ của Cố phủ, tiểu thư khuê các, không thể gặp đàn ông bên ngoài, những lễ nghi này có thể bỏ qua."
Xuân Nê cười lạnh nói: "Khấu đầu là giả, thăm dò tình hình mới là thật. Nguyệt nương, đuổi lão đó ra ngoài luôn đi, đỡ phải nhìn rồi thấy ghê tởm."
Thanh Hoàn thấy câu nói này có vẻ kỳ lạ, hỏi ngay: "Lão làm gì ngươi sao?"
Xuân Nê mắng chửi: "Tiểu thư, người đừng nhắc nữa. Sáng sớm nô tì vừa mở cửa ra đã nhìn thấy lão thập thò ngoài viện của chúng ta. Vừa nhìn thấy nô tì, lão còn mặt dày bước tới, cười cợt nhả rồi sờ mó tay của nô tì."
Sắc mặt Thanh Hoàn trầm xuống: "Quả nhiên là một tên nô tài xấu xa. Đi nói với Trần Bình tìm hai con chó dữ đến đây cho ta, khi chúng ta đi ngủ thì thả ra."
Ánh mắt Nguyệt nương vụt sáng: "Ý kiến hay, nô tì đi ngay ạ."
Chỉ mới qua hai ngày, Trần Bình đã đưa tới hai con chó đen và cả một người phụ nữ ngoài bốn mươi.
"Tiểu thư, đây là mẹ của người anh em Lý Phi của tôi, chúng tôi gọi bà là Lưu đại nương. Tuy món ăn của Lưu đại nương nấu không bắt mắt nhưng hương vị rất ngon. Ngày kia Lý Phi phải vào Kinh thành rồi, chỉ còn lại một mình Lưu đại nương vì vậy tôi đưa bà ấy đến cho tiểu thư."
Thanh Hoàn nhìn Lưu đại nương, tuy bà mặc áo quần vải thô nhưng lại rất sạch sẽ, cô thấy rất hài lòng.
"Về sau phải làm phiền Lưu đại nương nhọc lòng chuyện cơm canh rồi, một tháng hai lượng, đại nương có chê ít không."
Lưu đại nương kinh ngạc đến mức quỳ xuống khấu đầu nói: "Không được đâu tiểu thư, với hai lượng thì người nghèo đã có thể sống trong nửa năm đấy ạ."
Thanh Hoàn không biết làm thế nào đành nhìn dùng ánh mắt nhìn Trần Bình.
"Lưu đại nương mau đứng lên, tiểu thư cho thì ngươi cứ nhận. Nếu như ngươi thấy tiểu thư cho nhiều thì sau này hầu hạ tiểu thư tận tâm hơn nữa là được."
Lưu đại nương ngàn vạn lần cảm tạ, sau đó Nguyệt nương đưa người đi ra ngoài.
Lúc này Thanh Hoàn mới nói với Xuân Nê: "Ngươi đi nói với tên họ Điền một tiếng, kêu lão phái người dựng cho ta một cái bếp lò ở phía sau, mỗi ngày đem nguyên liệu tươi mới đến là được."
"Dạ tiểu thư." Xuân Nê vén rèm đi ra ngoài.
Trần Bình thấy tiểu thư cho mọi người ra ngoài hết thì biết cô có chuyện muốn nói.
Thanh Hoàn mở miệng: "Trần Bình, ta nghĩ lui nghĩ tới mấy ngày nay, cứ cảm thấy bên cạnh mình thiếu một trợ thủ."
Trần Bình hiểu được thâm ý trong lời nói của tiểu thư. Ngày đó bị cướp xe ngựa, dù bản thân y lợi hại nhưng cũng phải bó tay chịu thua, bởi vì không có đủ người.
"Tiểu thư nói phải."
Thanh Hoàn khẽ thở dài: "Tuy rằng Nguyệt nương, Xuân Nê rất đắc lực, nhưng chỉ ở mặt ăn ở đi lại. Còn Phúc bá, Ngân Đăng thì bận chuyện ở bên ngoài không thể phân thân được. Bên cạnh ta đang thiếu mất một người để bàn bạc công việc."
Những ngày gần đây, việc phải đấu trí đấu dũng với hai tên vương gia và Cố phủ đã khiến cô hao phí không biết bao nhiêu tinh thần và sức lực. Nếu như có một người ở bên cạnh để cùng suy nghĩ kế sách thì mọi việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô cũng có nhiều thời gian để nghiên cứu y thuật hơn.