Cố Thanh Hoàn nói: "Đương nhiên có thể cứu chữa, nếu ta kê thuốc, vết mẩn đỏ trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ rút đi, chỉ là quy tắc của bản đại phu, không biết Tưởng công tử..."
"Nói, muốn ta làm cái gì?"
Tưởng Hoằng Văn nói rất sảng khoái, những chấm đỏ trên người tuy không đau không ngứa, nhưng lại lít nha lít nhít khiến người ta thấy mà sợ.
Cố Thanh Hoàn liếc mắt nhìn lướt qua Triệu Cảnh Diễm, nói nhỏ: "Nghe nói người Cố phủ muốn tặng Lục tiểu thư cho Hiền vương?"
Trong lòng Tưởng Hoằng Văn căng thẳng, đang muốn nói, một bàn tay đã đặt lên vai hắn ta, chủ nhân của bàn tay nói với vẻ mặt như cười như không: "Quả thật là có chuyện này, chuyện Kim đại phu yêu cầu, không lẽ có liên quan đến Lục tiểu thư?"
Cố Thanh Hoàn cũng không biết hai người trước mắt đã đoán ra thân phận của bản thân, bởi vậy nói nhỏ: "Lục tiểu thư là một kẻ đần độn, trong lòng bản đại phu hơi không nỡ."
Triệu Cảnh Diễm cố nén ý cười trong lòng, giả vờ cảm thán: "Kim đại phu đại nhân đại đức, phải chăng là muốn cứu Lục tiểu thư khỏi khốn cảnh?"
Cố Thanh Hoàn hơi dừng lại, vẻ đau thương hiện lên trong mắt: "Chuyện cứu người khỏi khốn cảnh này, ta chưa bao giờ làm, lần này có lẽ là vận mệnh của cô gái ấy."
Lời vừa nói ra, Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn lại nhìn nhau, Lục tiểu thư này rốt cuộc có ý gì đây?
Tưởng Hoằng Văn cũng không nhịn được hỏi ra: "Rốt cuộc Kim đại phu muốn ta làm gì đây?"
Bàn tay ngọc chậm rãi xoa nhẹ lên trán, Cố Thanh Hoàn cắn răng, ánh mắt đối diện với Triệu Cảnh Diễm: "Chuyện Vương gia đáp ứng ta liệu còn nhớ chăng?"
Triệu Cảnh Diễm gật đầu: "Chưa từng dám quên."
"Tốt lắm, ta chỉ muốn Vương gia nói mấy câu trước mặt Hiền vương." Đôi mắt Cố Thanh Hoàn cong cong.
Triệu Cảnh Diễm dùng tay chỉ chính mình, khó hiểu hỏi: "Tại sao muốn ta nói, đây không phải là việc của biểu ca ta sao?"
Cố Thanh Hoàn lườm hắn, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì Vương gia ngươi bước vào căn phòng này, thế nên ta đổi ý rồi."
…
Canh ba đã qua.
Toàn bộ Cố phủ rộng lớn tĩnh lặng như tờ.
Cố Tùng Đào trở mình, đẩy người phụ nữ bên cạnh một cái: "Mọi việc đều bố trí xong xuôi cả rồi?"
"Yên tâm, tất cả đều đã đâu vào đấy. Chiều mai sẽ tiến hành, Hiền vương vô cùng hài lòng với nó."
Trong lòng Cố Tùng Đào là cảm xúc phức tạp, tiếng nói của ông ta hơi run rẩy: "Nhất định phải đưa nó đi sao?"
Hoa Dương ngồi dậy, lặng lẽ nhìn ông ta một hồi.
Cố Tùng Đào bị Hoa Dương nhìn đến thiếu nước muốn độn thổ, lấp liếm: "Ngủ, ngủ thôi!"
Hoa Dương nhìn dáng vẻ của ông ta, có phần không yên tâm, không khỏi xốc chăn dậy, khoác áo đi ra gian ngoài, gọi nha hoàn đến nói nhỏ: "Phái thêm người canh gác bên ngoài, một con ruồi cũng không được bay lọt."
Trời sáng dần.
Sau trận mưa, không khí đã mát mẻ hơn.
Cố phủ dần dần náo nhiệt lên, chỗ bất đồng duy nhất là cảnh tượng vội vã của đám nha hoàn ma ma, bọn họ không còn tụ tập nói chuyện phiếm như trước đây nữa.
Các chủ tử của mỗi viện tựa như đã giao hẹn sẵn, mỗi người đều trốn trong viện của mình, không bước ra ngoài.
Lúc trời nhá nhem, Quận chúa Hoa Dương mang theo bảy tám người đàn bà vóc dáng to khỏe đi đến trước cửa viện của Lục tiểu thư.
"Đã cho uống thuốc an thần cả rồi chứ?"
Đàm ma ma cười nói: "Bẩm Quận chúa, lượng thuốc hôm nay gấp đôi thường ngày, người trong viện này hẳn đã không còn tri giác."
"Tốt, chuyện về sau giao cả cho ngươi."
Vẻ mặt Đàm ma ma nghiêm nghị hẳn lên, vội đáp: "Quận chúa yên tâm."
Sắc trời dần tối, vào lúc nhập nhoạng, giống như đã hẹn trước, sau vài tiếng sấm rền, trời mưa xối xả.
Chính trong cơn mưa lớn này, một cái kiệu nhỏ được khiêng vào viện tử của Lục tiểu thư, chỉ chốc lát sau, Đàm ma ma mở ô giấy dầu, theo kiệu đi ra.
Cỗ kiệu không đi ra cửa trước, mà đi theo cửa sau.
Ở cửa sau đã có xe ngựa đợi sẵn, thấy cỗ kiệu được đưa ra tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
Chỉ trong chốc lát, người trong kiệu đã được đưa lên xe ngựa, Đàm ma ma xếp ô lại, cùng lên xe ngựa.
Người điều khiển xe ngựa nhấc roi lên, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Giọt mưa rơi lên tảng đá trên mặt đường, tất cả tĩnh lặng trở lại.
"Hồi gia, bọn họ đã mang Lục tiểu thư ra khỏi phủ, chúng ta có cần..." Toàn thân A Ly ướt đẫm, nước trên tóc vẫn đang chảy xuống.
Triệu Cảnh Diễm ngồi trên giường, ngón tay thon dài đặt một quân cờ trắng xuống, lặng lẽ nhíu mày, một lát sau, hắn đứng dậy đi đến tịnh phòng.
Bên trong tịnh phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y.
Tưởng Hoằng Văn ngâm mình trong làn nước, đầu không ngoảnh lại nói: "Thật đúng lúc, giúp ta xem nốt mẩn đỏ đã tiêu tan chưa?"
Triệu Cảnh Diễm bất động.
"Đình Lâm?"
Triệu Cảnh Diễm khẽ than thở, bước lại gần phía trước thùng gỗ, ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng Tưởng Hoằng Văn.
"Vì sao ta luôn cảm thấy đây là một nước cờ hiểm?"
"Ngược lại, ta không cảm thấy vậy. Ta chỉ thấy khó hiểu, nếu như đệ không theo ta, vậy cô ta sẽ muốn ta làm gì đây?"
…
"Lục tiểu thư, cô cũng đừng trách ta, có trách thì trách số mệnh cô không tốt, rõ ràng là một kẻ ngốc lại xinh đẹp đến thế làm gì, cô nói không tìm cô thì tìm ai đây?"
Không biết là Đàm ma ma chột dạ hay cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, lẩm bẩm một mình.
"Quận chúa nhà ta cũng không phải là kẻ ác độc, mặc dù việc này là chủ ý của Quận chúa, nhưng người quyết định vẫn là lão gia và Nhị gia. Lục tiểu thư à, đàn ông của nhà họ Cố này đều là lũ lòng lang dạ sói. Nếu không phải Quận chúa nhà ta có chỗ dựa, sớm muộn gì cũng có ngày đoản mệnh giống mẹ của cô thôi."
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt lại, lặng lẽ nghe lời Đàm ma ma nói, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng. Bất kể là tổ sói hay là hang hổ, qua hôm nay, chỉ sợ Cố phủ khó lòng đặt chân ở Giang Nam nữa rồi.
Xe rẽ mấy khúc ngoặt rồi đi vào một con hẻm nhỏ, tốc độ xe chậm lại rõ rệt, nếu như cô không đoán sai, đây hẳn là cửa sau của Hành cung.
Ngay lúc xe ngựa dừng lại, Đàm ma ma nhảy xuống khỏi xe.
"Đến rồi sao?"
"Đến rồi."
"Người đâu?"
"Vị tiểu ca này, người đang ở trên xe, đã cho uống thuốc, hiệu lực của thuốc còn khoảng hai canh giờ nữa."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau rời khỏi đi."
"Tiểu ca xin tạm dừng bước, tiểu thư nhà ta từ trong bụng mẹ đã yếu ớt, đây là thuốc uống mỗi ngày của tiểu thư nhà ta, ngày nào cũng phải uống, xin tiểu ca cất kĩ."
Cố Thanh Hoàn giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cũng làm khó bọn họ suy nghĩ chu đáo như thế, ngay cả thuốc an thần cũng mang đến. Mỗi ngày một thang, thần không biết quỷ không hay, khiến cho cô giống như con rối gỗ mặc người đùa bỡn.
Ngay lúc này, Cố Thanh Hoàn nghe được tiếng bước chân, còn chưa đợi cô phân biệt ra là nam hay nữ, màn xe đã bị xốc lên.
Một đôi tay to lớn vươn đến, bế Cố Thanh Hoàn lên, đặt lên lưng một người khác.
"Cẩn thận một chút, đưa thẳng đến phòng Vương gia."
"Vâng!"
Cánh cửa đóng lại, vang lên tiếng kẽo kẹt, trong lòng Cố Thanh Hoàn run lên.
Hành cung không lớn, chẳng bao lâu, Cố Thanh Hoàn đã cảm giác được mình bị đặt lên một cái giường lớn.
"Trong những cô nương được đưa đến, nhan sắc người này là đẹp nhất, Vương gia nhất định sẽ thích."
"Đi nhanh lên thôi, những lời này không phải là lời chúng ta nên nói."
Tiếng bước chân dần xa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Cô tập trung tinh thần, lắng nghe động tĩnh xung quanh một hồi, khi đã xác nhận trong phòng không có người, cô mới từ từ mở mắt ra.
Đây là một cái giường cực lớn, ước chừng có thể nằm được năm sáu người. Bốn góc phòng đặt bốn chậu băng, hai bên góc giường là hai chiếc đỉnh đã đốt sẵn hương, trong hương có thêm vài thứ, chắc hẳn dùng để kích tình.
…
Trong phòng khách của Hành cung.
Dạ yến vừa mới bắt đầu.
Hiền vương, Thọ vương chia ra ngồi ở hai vị trí chủ tọa trái phải, quan viên phủ Tô Châu nơm nớp lo sợ ngồi bên dưới.
Hai vị Vương gia đồng thời đến Giang Nam, đây là chuyện trước đó chưa từng có. Huống chi lần này, Hiền vương đến là để điều tra vụ án Thọ vương bị ám sát. Làm sao tra vụ án này, tra đến mức độ nào, trong lòng các quan viên ở đây đều không đoán ra được, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến chuyển.
Triệu Cảnh Diễm nhấc chung rượu, hướng về phía huynh trưởng tỏ ý rồi uống một hơi cạn sạch.
Triệu Cảnh Vĩ cười nhạt, hỏi thăm một câu: "Hoằng Văn đâu? Chắc không phải lại đi lêu lổng chứ?"
Triệu Cảnh Diễm thở dài, lắc đầu nói: "Huynh ấy hả, mắc phải bệnh lạ, toàn thân mọc đầy mẩn đỏ, đang ở trong phòng ngâm nước thảo dược rồi."
Vừa dứt lời, một gã thị vệ thân hình thấp bé vội vã tiến đến, nói nhỏ bên tai Hiền vương, Hiền vương khẽ vuốt cằm, khóe miệng cong lên.
Triệu Cảnh Diễm làm như không thấy, chỉ có ánh mắt khẽ liếc sang A Ly đang đứng chếch một bên phía sau. Chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt rồi đều rũ mắt xuống.
Rượu qua ba tuần, đồ ăn cũng dâng lên hòm hòm rồi, hai vị Vương gia đã hơi có men say trong người, mỗi người được thị vệ của mình đỡ về nghỉ ngơi.
Triệu Cảnh Vĩ vừa vào bên trong, dáng vẻ say ngà ngà liền biến mất, hắn ho nhẹ một tiếng, thị vệ theo đó mà bước lên bẩm báo: "Hồi Vương gia, người đã đưa đến phòng Vương gia, hiệu quả của thuốc vẫn chưa hết."
Sắc mặt Triệu Cảnh Vĩ vui vẻ, chắp tay sau lưng đi vào phòng.
Một cô gái yêu kiều nằm trên giường gỗ khắc hình hoa lê cổ kính.
Đến rồi!
Lông mi Cố Thanh Hoàn khẽ run vài cái.
Triệu Cảnh Vĩ vén màn lên, ánh mắt lướt trên mặt cô gái. Nước da nõn nà, nhẵn nhụi như loại ngọc thượng hạng. Bên dưới lớp áo quần, dáng vóc đã có phần lồi lõm lên xuống. Tốt lắm, là một mĩ nhân đúng chuẩn.
Đúng rồi, cô gái này là tiểu thư thứ mấy của Cố phủ vậy? Triệu Cảnh Vĩ vỗ trán, dường như không nhớ ra được.
Ngón tay thon dài của Triệu Cảnh Vĩ khẽ khều vạt áo trước của thiếu nữ, gần một nửa khuôn ngực như bạch ngọc lộ ra trước mắt gã. Triệu Cảnh Vĩ cười híp mắt, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng như chó sói bắt được con mồi.
Gã hơi dùng sức xé áo quần của cô gái ra, ánh sáng trong mắt lại chói lóa thêm mấy phần. Tuyệt sắc mà, quả nhiên là tuyệt sắc.
Triệu Cảnh Vĩ nhanh chóng cởi áo quần ra, cả người đè lên trên thân thể cô gái. Ngay lúc gã đang định hôn lên đôi môi anh đào kia thì bỗng cảm thấy phần cổ đau nhức, cái miệng nhỏ kia đã cắn chặt gáy gã, móng tay nhọn hoắc cắm lên người gã, vô cùng đau rát.
Triệu Cảnh Vĩ hoảng sợ, đang muốn tung chưởng thì cô gái kia đã buông lỏng hàm răng đang cắn chặt ra, lanh lẹ chui ra từ dưới người hắn, đứng trên giường nhún nhảy.
"Cắn chết ngươi... Độc chết ngươi... Ha ha ha ha... Độc chết ngươi... Cắn chết ngươi... Vui quá, vui quá!"
Triệu Cảnh Vĩ bị dọa đến biến sắc mặt, ngay lập tức lăn xuống giường, hô lớn: "Người đâu, bắt thích khách, bắt thích khách."
Cố Thanh Hoàn không chút sợ hãi, cô nhảy từ trên giường xuống, vừa vỗ tay, vừa chạy đuổi theo Hiền vương, không đầu không đuôi kêu lên: "Chúng ta cùng chơi đi... Ta đến cho ngươi uống thuốc độc này... uống ngon lắm đấy..."
…
Triệu Cảnh Diễm dựa nửa người trên đệm gấm, vẻ ngà say trên mặt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng.
"A Ly à, gia vẫn luôn cảm thấy lo lắng không yên, chúng ta có nên lên vũ đài sớm một chút không?"