Cố Nghiễn Khải ngẩng đầu, run rẩy nhìn cô gái đứng trước mặt, không sai, ánh mắt đó giống y hệt mẫu thân của nó.
"Ngươi… ngươi… sao ngươi lại biết?"
Cố Thanh Hoàn cười mà như không, nói: "Nếu ngay cả những chuyện này mà ta cũng không biết thì sao diệt trừ Cố gia tận gốc được."
Đôi mắt đục ngầu của Cố Nghiễn Khải nhìn chằm chằm Cố Thanh Hoàn, ánh nhìn sắc bén, ông ta cao giọng nói: "Ngươi… thì ra là ngươi!"
Cố Thanh Hoàn vẫn rất bìn người bị tra xét. À đúng rồi, ta quên không nói cho ông biết, phủ lão Tề vương đã không còn nữa, Thụy vương cũng bị giam lỏng, những người Cố gia có thể dựa vào đều mất cả rồi. Cố lão gia, ông có hài lòng với món quà ta tặng ông không?"
Mặt Cố Nghiễn Khải trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn như mũi tên sắc nhọn, "Ta sẽ không để Cố lão gia chết, nhất định ta sẽ để ông sống lâu trăm tuổi, ông sẽ phải trơ mắt nhìn Cố gia từng bước lụn bại."
Chết, chính là giải thoát; sống, mới là nỗi đau khổ vô cùng vô tận. Nỗi đau đó đục khoét vào tim gan xương tủy, giày vò từng phút từng giây. Cô sẽ để ông ta sống mà chịu đựng, mãi cho đến khi chết già!
Ma quỷ, cô gái này nhất định là ma quỷ, là oan hồn của Tiền thị.
Cố Nghiễn Khải đau đớn, một khi đau đến cùng cực thì sẽ biến thành nỗi oán hận.
"Ai dạy ngươi ngỗ nghịch với trưởng bối như vậy? Ai dạy ngươi ăn cây táo rào cây sung như vậy? Ta đánh chết cái đồ nghiệt súc bất trung bất hiếu nhà ngươi… ta phải lột da ngươi, rút gân ngươi, cho vào trong chảo dầu nấu chín."
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn vô cùng sắc bén, cô nhìn vẻ mặt dữ tợn của Cố lão gia, bỗng nhoẻn miệng cười, rồi chậm rãi lui lại một bước.
"Cố lão gia hà tất phải nói lời ác độc như vậy, chẳng lẽ ông tình nguyện ở trong ngục đến chết sao?"
Cố Nghiễn Khải uất nghẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi… còn dám uy hiếp ta?"
"Đương nhiên là dám!"
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng liếc nhìn ông ta, cười nói: "Ông nhất định phải nghe lời, hai ngày nữa ta sẽ cho người thả ông ra. Đúng rồi, tuyệt đối không được tìm đường chết, nếu không, ta sẽ cho mấy chục mạng người Cố gia chôn theo ông."
"Ngươi… ngươi…"
Gương mặt già nua của Cố Nghiễn Khải chuyển từ đỏ sang tím, rồi lại từ tím sang xanh, lại từ xanh sang trắng, ánh mắt khiếp sợ, cả người xiêu vẹo rồi ngã gục xuống.
"Phụ thân… phụ thân…" Hai gã con trai liền nhào đến.
Khóe miệng Cố Thanh Hoàn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai: "Hai vị gia phải trông chừng cho kỹ, nếu ông ta xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên phải chôn cùng chính là hai vị đấy."
Cố Nhị gia ngẩng đầu lên, phẫn nộ mắng: "Đồ súc sinh vô tình vô nghĩa nhà ngươi, ngươi cút đi cho ta… cút! Cố Tùng Đào ta không có thứ con gái như ngươi!"
"So với hành vi bán đứng ân sư, vong ân phụ nghĩa của Cố Nhị gia, ta vẫn còn có chút tình người đấy."
Cố Nhị gia bị nói trúng tim đen liền đứng phắt dậy, lảo đảo xông về phía Cố Thanh Hoàn.
Diệp Thanh không hề suy nghĩ, tung một cước khiến Cố Nhị gia lăn liền mấy vòng rồi ngã nhào xuống đất như con chó
chết.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn băng giá, cô lạnh lùng nói: "Ông đâu xứng làm cha ta, ông cùng lắm chỉ là một tên súc sinh, đến con chó cũng không bằng. Giẫm lên thân thể phụ nữ để trèo lên cao hơn, nửa đêm mộng tỉnh, cẩn thận mẫu thân ta quay về đòi mạng ông đó!"
"Phản rồi… phản rồi… a!"
Cố Nhị gia điên cuồng gào lên: "Nghiệt súc… nghiệt súc!"
Cố Thanh Hoàn dịu dàng nhìn ông ta: "Nhị gia, ông nhìn xem người này là ai?"
Cố Nhị gia nén đau ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông đứng bên ngoài nhà tù. Người kia tóc hoa râm, mày kiếm mắt to, gương mặt sạch sẽ, không có lấy một sợi râu.
Người này rất quen mặt.
Cố Nhị gia dụi mắt, bỗng nhiên dựng hết tóc gáy lên, "Ngươi… ngươi… ngươi là…"
Tiền Phúc lãnh đạm lên tiếng, "Nhị cô gia, đã lâu không gặp!"
Một câu chào hỏi khiến da đầu Cố Nhị gia rợn cả lên, hồn tiêu phách tán, trên đời này còn ai có thể gọi ông ta là Nhị cô gia nữa?
Giọng nói này… giọng nói này… không thể thế được, người của Tiền gia đáng lẽ phải chết hết rồi chứ!
"Ngươi… là người hay là ma?"
Tiền Phúc mỉm cười, "Nhị cô gia thật mau quên, nhớ khi xưa Nhị cô gia vào Kinh thi cử lấy công danh, bị bệnh thoi thóp, chính lão nô đã kê thuốc cho Nhị cô gia mà."
Cố Nhị gia không dám tin vào mắt mình, điên cuồng xua tay, xua mấy cái rồi lại ngưng.
"Nếu biết Cố Nhị gia là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc đó lão nô phải cho ngươi uống một chén thuốc độc mới phải, vậy thì Nhị tiểu thư nhà ta đã không phải chết oan uổng rồi."
Cố Nhị gia rụt người lùi lại, ông ta nhìn thấy sự lạnh lẽo, thù hằn, cay độc trong mắt Tiền Phúc.
Rất đáng sợ!
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên, cô nói khẽ: "Cố Nhị gia nhớ phải bảo trọng, đừng phát điên đấy. Nợ nần giữa chúng ta còn chưa hết đâu!"
Nói rồi, cô chẳng thèm liếc nhìn ba người dưới đất mà mở cửa nhà lao rời đi.
Tiếng chửi rủa đằng sau càng lúc càng lớn, Cố Thanh Hoàn ưỡn ngực thẳng lưng. Bầu không khí tươi mới ập tới, cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với trời cao.
Di mẫu, biểu muội, hai người trên trời linh thiêng có thể an nghỉ được rồi, cuối cùng ta cũng đã báo được thù.
Đã sáu năm, để hai người phải đợi lâu rồi!
…
Đèn đóm thưa thớt, đường đêm không một bóng người.
Trong góc viện rách nát của Tiền gia, cành lá khô cằn phủ đầy mặt đất, khó có thể tưởng tượng được nơi đây đã từng cây lá tốt tươi.
Dưới cây ngô đồng, Tiền Phúc, Nguyệt nương bày hương nến, hoa quả bánh trái trên án.
Cố Thanh Hoàn mặc đồ trắng, đứng trong đình viện Tiền phủ, đón lấy hương nến Nguyệt nương đưa đến, vái ba vái với trời cao.
Hôm nay là ngày giỗ thứ sáu của người Tiền phủ sau trận hỏa hoạn năm ấy. Vận mệnh sao mà kì diệu đến thế, dường như trong bóng tối có thứ gì ngầm thao túng, sáu năm sau, nỗi oan khuất của tổ phụ cuối cùng cũng được rửa sạch.
Nỗi đau dâng lên trong lòng, Cố Thanh Hoàn ép nước mắt trở lại. Còn chưa đến lúc rơi lệ, cô còn chưa điều tra được lưỡi đao đoạt mạng kia là từ tay kẻ nào.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, cô không vội!
"Cho ta ba nén hương!"
Không biết Triệu Cảnh Diễm đã đứng sau lưng Cố Thanh Hoàn từ lúc nào, nét mặt u ám khó nhìn thấu.
Nguyệt nương vội vàng lấy hương, Triệu Cảnh Diễm cầm lấy, châm lửa, vái ba vái rồi im lặng cắm vào lư hương, ngồi xổm
xuống bên cạnh Cố Thanh Hoàn, ném giấy tiền vàng vào trong chậu lửa.
Ánh lửa hắt lên gương mặt tuấn tú của hắn, khi sáng khi tối.
Cố Thanh Hoàn hơi kinh ngạc. Lúc này hắn hẳn phải ở trong cung bận rộn đến mức chân không chạm đất mới đúng, sao lại đến đây?
"Họ ở trên trời linh thiêng liệu có nhìn thấy không?" Triệu Cảnh Diễm đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Hoàn nhìn lên bầu trời đêm vô tận, thản nhiên mỉm cười, "Có lẽ là có."
"Hoàn Hoàn, có chuyện này ta muốn nói với cô."
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn một hồi rồi nói: "Ừm, huynh nói đi!"
Triệu Cảnh Diễm bị cô nhìn như vậy lại có phần không được tự nhiên, cô thông minh như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu được giờ phút này, hắn đến đây là có ý gì.
Phải mở lời thế nào đây?
Triệu Cảnh Diễm híp mắt: "Chuyện của Tiền gia có khả năng phải tạm thời phải dừng ở đây."
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn hơi tối đi, song vẻ mặt cô lại vô cùng bình tĩnh.
Đại Chu trăm năm nay chưa từng có tiền lệ phế hậu, vụ án Tần Hoàng hậu hạ độc không thể phô trương, nhiều khả năng là lấy Trương Hoa làm kẻ gánh tội thay.
Triệu Cảnh Diễm nhìn ánh sáng vỡ vụn nơi khóe mắt cô, ánh mắt hắn càng sâu thẳm hơn, "Nhưng phụ hoàng đã lệnh cho Lục Phiến Môn âm thầm điều tra vụ án này."
Trong lòng Cố Thanh Hoàn khẽ rung động.
Điều tra lại án cũ, khó khăn chồng chất khó khăn, làm tổn hại đến bộ mặt của đế vương và triều đình, nếu không phải hắn ở bên trong giật dây bắc cầu, chuyện này chỉ e khó mà thành.
"Đa tạ!"
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, "Giữa ta và cô đâu cần cảm ơn, chuyện nên làm thôi, ta không thích cô khách sáo như vậy."
Gương mặt tươi cười xưa giờ bỗng trở nên nghiêm túc khiến Cố Thanh Hoàn không quá thích ứng. Cô rủ mắt xuống, lấy một tờ tiền giấy bỏ vào chậu lửa, nhìn nó hóa thành tro chỉ trong nháy mắt.
"Còn có chuyện này ta muốn nói với cô."
Triệu Cảnh Diễm nhìn hết mọi biểu cảm trên mặt cô, "Con trai trưởng của Bình Dương trưởng công chúa là Thượng thư Lý Tông Trạch hồi triều, phụ hoàng bảo ta đến Trấn Tây rèn luyện một năm, năm ngày sau lên đường."
Cố Thanh Hoàn chợt ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.
Thụy vương rớt đài, chỉ có Hiền vương mới đủ thực lực để đăng vị. Hiền vương lớn tuổi nhất, lại quản lí vùng trọng địa kinh kỳ, thế lực lớn nhất trong chư vương.
Giờ Hoàng hậu sụp đổ, trong cung không ai chủ trì, Quý phi tái xuất là việc tất yếu, do đó, triều đình, hậu cung đều trở thành trợ lực của Hiền vương.
Nhưng lần này Hoàng đế lại sai Triệu Cảnh Diễm gia nhập quân đội Trấn Tây, đương nhiên ý nghĩa không hề tầm thường.
Trấn Tây quân có hai mươi vạn người, trấn giữ phía Tây Bắc Đại Chu, Triệu Cảnh Diễm nhậm chức, nói trắng ra chính là Hoàng đế giao Trấn Tây quân vào tay hắn. Thời gian một năm đủ để Triệu Cảnh Diễm nuôi dưỡng được thế lực của mình trong quân đội.
Bỗng nhiên bàn tay mình bị một bàn tay to lớn cầm trọn lấy, Cố Thanh Hoàn hoàn hồn lại.
"Còn không thả ra là bị lửa bén vào đó."
Triệu Cảnh Diễm kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô lại, đặt lên bên môi khẽ thổi. Không biết cô đang nghĩ gì, sao lại ngẩn người như vậy.
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới cảm nhận được cảm giác nóng rát trên tay, người run lên, định hất tay ra.
Nhưng Triệu Cảnh Diễm lại càng siết chặt hơn, "Đừng động đậy, cẩn thận kẻo nổi bọng nước, để ta thổi cho cô thêm chút nữa."
Ấu trĩ! Bị bỏng phải ngâm nước lạnh mới khỏi, thổi thì có tác dụng gì chứ.
Lời đã lên đến miệng nhưng chẳng hiểu sao không thể thốt ra thành lời. Hắn thổi rất nghiêm túc, con ngươi đen láy không hề nháy, vẻ mặt vô cùng tập trung.
Cố Thanh Hoàn cứ nhìn hắn như thế, vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt dần phai đi.
Nụ cười bên môi Triệu Cảnh Diễm càng rõ ràng hơn, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại phai nhạt đi, hắn nói: "Năm ngày sau ta phải xuất phát, còn phải đón Tết trên đường, Hoàn Hoàn có gì muốn nói không."
Cố Thanh Hoàn chớp mắt, "Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, thời hạn một năm này phải dốc hết toàn bộ bản lĩnh, thu phục Trấn Tây Quân. Nếu không thì khó mà chiếm được ngôi đế vương."
Triệu Cảnh Diễm lại cười.
Phụ hoàng sai hắn vào quân đội rèn luyện, nhưng thời hạn chỉ có một năm, xem ra đã có cân nhắc trong lòng.
Là quân vương, phải lấy giang sơn làm trọng, cho dù mình có độc chiếm được ân sủng của phụ hoàng, nhưng nếu thật sự chẳng có tài cán gì thì sau khi hết thời hạn một năm, Hiền vương chắc chắn sẽ bước lên ngôi vị Thái tử.
"Nhưng huynh cũng không cần lo lắng, có hai mươi vạn quân Trấn Tây ở trong tay, muốn phát động binh biến, tranh đoạt thiên hạ cũng đã đủ rồi."
Triệu Cảnh Diễm kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn cô.
Lời… lời này mà cô cũng dám nói, lá gan của cô quả là to đấy!
Cố Thanh Hoàn không nhanh không chậm rút tay ra, đè thấp giọng nói: "Cho nên vì sự bình yên của bách tính, huynh phải siêng năng trong một năm này đấy."
Bàn tay Triệu Cảnh Diễm trống không, trong lòng trào lên cảm giác trống trải, một lát sau, hắn cười nhạt: "Yên tâm, dù chỉ vì Hoàn Hoàn, ta cũng sẽ siêng năng."
"Sao lại nói vậy?"
Cố Thanh Hoàn hơi không cam lòng. Sao lại bảo vì cô, tương lai người quân lâm thiên hạ, nắm giữ hậu cung ba nghìn giai lệ, chính là Triệu Cảnh Diễm hắn.
Triệu Cảnh Diễm như cười như không nhìn cô, "Năm ngày sau bày tiệc rượu ở noãn các tiễn ta, ta có lời muốn nói. Trong cung còn có chuyện, ta phải về trước, cô về phủ sớm đi."