"Phụ thân, xem ra nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của Thụy vương."
Lão Tề vương căm phẫn nói: "Tra, điều tra toàn bộ cho ta, rốt cuộc là kẻ nào ăn trong chén, nhìn trong nồi."
Triệu Cảnh Bạng ngẩng đầu, "Việc này về sau điều tra cũng không muộn, giờ quan trọng là chúng ta nên ứng đối như thế nào?"
Không cần con trai nhắc nhở, trong lòng lão Tề vương cũng hiểu rõ, ông ta tuyệt đối không cho phép thức ăn đến miệng còn phải nhả ra.
Huống hồ đối với ông ta, số bạc này có tác dụng rất lớn, bằng không, sao ông ta phải lao tâm khổ tứ mưu đồ suốt sáu năm.
Ông ta cười lạnh, "Ba vị kia của nhà họ Cố, xem ra là không giữ được rồi."
Ban đầu ông ta còn định cho bọn chúng một con đường sống, ai ngờ cành mẹ đẻ cành con. Không phải lòng dạ ông ta ác độc, mà chỉ có người chết mới kín miệng được.
Đây là một miếng thịt quá thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng. Người khác không có bằng chứng rõ ràng, ông ta có thể chối đây đẩy, thế nhưng ba người họ Cố kia lại biết rõ.
Chỉ cần để lộ một tiếng gió thôi, phủ lão Tề vương sẽ trở thành mục tiêu công kích, đến lúc đó sẽ chính là đại họa lâm đầu.
Triệu Cảnh Bạng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng gã hiểu rõ sự sâu xa trong chuyện này, cũng tán thành với phụ thân của mình: "Phụ thân, không độc không phải trượng phu, việc này người cứ giao cho con trai làm."
"Phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, đừng khiến người khác nghi ngờ."
"Phụ thân yên tâm."
…
Đêm tối, trời không trăng không sao.
Xung quanh chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù, Trần Bình mặc đồ đen, phủ phục trên mái nhà.
Trên lưng y có một người đang nằm sấp, bọc kín trong một chiếc áo bào đen, chỉ để lộ hai con mắt sáng như sao.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm tĩnh lặng truyền đến một tiếng động, ánh mắt Trần Bình sáng rực, y nói nhỏ: "Tiểu thư, bọn họ tới rồi."
"Ừm!" Cố Thanh Hoàn khẽ đáp một tiếng.
Vừa dứt lời, bốn bóng đen đồng loạt nhảy lên mái nhà, ánh mắt kẻ cầm đầu sáng lên, hắn tung người một cái liền rơi xuống bên cạnh hai bóng người trên mái ngói.
"Sớm vậy?"
Cố Thanh Hoàn trừng mắt nhìn kẻ mới đến, hơi hốt hoảng, giờ mà còn dám nói chuyện, không muốn sống nữa à.
Người vừa đến lười biếng cười, tiếng cười truyền theo gió đêm.
Hắn đưa tay ra hiệu với người đằng sau, sau đó cánh tay vươn ra, kéo luôn Cố Thanh Hoàn vào lòng, tiếp đó tung người mấy cái, cả hai đã đứng trên đỉnh một cây đại thụ.
Động tác liền mạch lưu loát, lại còn nhanh như chớp, Trần Bình kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn.
Mẹ ơi, hóa ra vị Thọ vương này là một cao thủ.
Trần Bình hơi hoảng loạn, đang định đuổi theo thì một bàn tay đã đè vai y lại.
"Đừng đi, hắn sẽ bảo vệ cô ấy!"
Đùa sao, Đình Lâm chẳng dễ dàng gì mới tìm được một cơ hội thân mật với Lục tiểu thư, sao có thể để cái tên này phá đám.
Tưởng Hoằng Văn dùng sức giữ chặt Trần Bình lại.
"Huynh làm gì vậy?"
"Mái nhà không an toàn, lại còn lạnh, chỗ này ấm áp." Cố Thanh Hoàn liếc nhìn bên dưới, khẽ cắn môi, thấy chết không sờn mà nhắm hai mắt lại.
Tất nhiên ấm áp rồi, cả người đều nằm trọn trong lòng hắn, lưng dán vào ngực hắn. Cách lớp áo quần dày dặn rồi mà cô vẫn cảm nhận được độ ấm truyền đến từ đằng sau.
Càng đáng chết hơn nữa là một cánh tay của hắn đang ôm lấy eo cô.
Nửa đêm nửa hôm, cái tên này trúng gió chắc? Cố Thanh Hoàn cảm nhận trái tim mình đang đập dồn dập, gương mặt cũng đỏ ửng lên vì quá hồi hộp.
Cơ thể cô gái mềm mại thơm tho, siết chặt vào lòng, mùi hương của thuốc xông vào mũi, Triệu Cảnh Diễm hài lòng.
"Đừng sợ, ta bảo vệ cô."
Hơi thở nóng hổi truyền đến bên tai, người Cố Thanh Hoàn run lên, cắn chặt răng.
Đủ lắm rồi! Nhất định là cố ý.
"Cô sợ ta?"
Triệu Cảnh Diễm cảm giác được cơ thể của cô gái trong lòng đang căng cứng như một tảng đá, ánh mắt hắn u ám, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, bờ môi gần như chạm vào cổ cô.
Một dòng điện xoẹt qua cổ, chỉ trong tích tắc, truyền khắp toàn thân.
"Triệu Cảnh Diễm!"
Khuôn mặt ngượng ngùng của Cố Thanh Hoàn đã đỏ đến sắp rỉ máu, cô không chịu nổi quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.
Đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thăm thảm, tựa như không thấy đáy, không có vẻ cười cợt như trong tưởng tượng, chỉ có sự phức tạp mà cô không nhìn thấu.
Ông trời thật bất công, không chỉ cho kẻ này quyền lợi vô thượng, còn ban cho hắn bề ngoài hoàn mỹ tuyệt trần."Nhìn đủ rồi chứ?"
Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, giọng điệu mang theo mấy phần mập mờ, "Có phải cảm thấy gia rất đẹp trai không?"
"Ừm, da mặt rất dày!" Cố Thanh Hoàn có loại xúc động muốn chôn sống hắn.
Triệu Cảnh Diễm làm như không nghe thấy lời này, chỉ dịu dàng cười, xáp mặt đến gần thêm.
Lần này, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Cố Thanh Hoàn cảm thấy tự chôn mình vẫn thực tế hơn. Cô bất an giãy giụa, đồng thời quay mặt đi.
Nơi đáy mắt Triệu Cảnh Diễm có một ngọn lửa bốc lên, giọng nói dịu dàng, "Đừng nhúc nhích, tốt xấu gì gia cũng là đàn ông, cẩn thận bốc lửa."
Lời này khiến người ta kinh hồn tán đảm, hơi thở Cố Thanh Hoàn rối loạn.
"Chẳng phải huynh không được sao?"
"Ta có được hay không, chẳng phải Hoàn Hoàn rõ ràng nhất sao?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm càng mờ ám hơn. Dáng người cô mảnh khảnh, gầy đến nỗi, một vòng tay cũng đủ bao trọn.
Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, giơ kim châm trong tay lên, "Vạn sự vạn vật rồi sẽ thay đổi, vương gia nhỉ?"
Cô gái này thật là hung dữ!
Triệu Cảnh Diễm gật đầu mỉm cười, đang định nói gì thì bỗng dưng biến sắc.
"Suỵt, có người tới, cô ở yên trên đây, không được động đậy."
Cố Thanh Hoàn lập tức căng thẳng, xoay người nhìn người đằng sau, nói nhỏ: "Đưa ta vào."
"Không được, quá nguy hiểm." Triệu Cảnh Diễm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Đình Lâm."
Cố Thanh Hoàn quá nôn nóng, cho nên cũng quên luôn để ý nam nữ khác biệt, vội vàng siết chặt lấy tay hắn, song bàn tay lại hơi run rẩy.
Cô tốn công bày ra ván cờ này lâu như vậy, chính là vì lúc này đây. Và bây giờ là cơ hội tốt nhất, cô nhất định phải tự mình hỏi ra. Bị bàn tay nhỏ bé lạnh như băng quấn lấy, trước đôi mắt ướt long lanh nôn nóng kia, Triệu Cảnh Diễm bỗng cảm thấy bất lực.
Hắn hoàn toàn đầu hàng trước đôi mắt này, nếu có thể, hắn hận không thể dâng những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian tới trước mặt cô.
"Có hai mươi ám vệ đến, đao kiếm không có mắt."
Cố Thanh Hoàn gật đầu, "Ta không sợ!"
Ta sợ!
Triệu Cảnh Diễm thầm bồi một câu.
Hắn nhìn cô một hồi, cuối cùng rút tay ra khỏi bàn tay cô, vòng đến sau đầu cô, cẩn thận buộc khăn che mặt màu đen lại cho cô.
Sau đó, hắn tựa như mệt mỏi xoa bóp ấn đường, rồi mím môi cười, ánh mắt long lanh, lại có vẻ quyến rũ, "Giúp ta buộc khăn che mặt lại, ta đưa cô đi."
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn sáng lên, lập tức giơ tay lên, thế nhưng chẳng hiểu tại sao, sức lực cả người cô tựa như mất hết, đến đầu ngón tay cũng đang run rẩy. Cô luôn hiểu rõ nguy hiểm sắp đến là như thế nào. Hắn đường đường là vương gia, vậy mà lại để mặc cô làm bừa, không hỏi nguyên nhân, sẵn lòng dấn thân vào nguy hiểm, tại sao vậy?
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, thì thào: "Đình Lâm..."
Triệu Cảnh Diễm nháy mắt, chỉ nói hai chữ: "Có ta!"
Hai khuôn mặt ẩn sau lớp vải đen, chỉ để lộ ra bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì thêm.
Bỗng Triệu Cảnh Diễm xoay nhẹ người, đặt Cố Thanh Hoàn lên lưng.
"A... bụng ta đau quá!"
"Ta cũng đau bụng... đau quá... cứu mạng!"
"Người đâu, thả bọn ta ra... đau bụng quá."
Giờ khắc này trong ngục đã rối loạn hết cả, có mấy người sức khỏe yếu đã đau đến ngất xỉu.
Quản ngục cũng sợ chết khiếp. Nơi đây toàn nhốt trọng phạm chưa được định tội của triều đình. Nếu có sơ sót nào, đừng nói đến mũ quan của gã khó giữ, không chừng còn liên lụy đến cả tính mạng của người trong gia tộc.
Quản ngục vừa ra lệnh cho thuộc hạ đi mời thái y, vừa báo cáo lên quan viên Hình bộ.
Chính vào lúc này, không biết một cây đuốc từ đâu bay đến, rơi xuống đụn cỏ khô, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cao tới cả trượng.
"Cháy rồi, cháy rồi!"
Tiếng kêu vừa vang lên ở gian bên này, gian bên kia đã có người gào, "Không xong, bên này cũng cháy rồi!"
"Ở đây cũng cháy rồi!"
Chẳng mấy chốc, cả đại lao đã biến thành chảo lửa, người người chạy tán loạn khắp nơi.
"Mau, mau, mở cửa ngục, thả bọn họ ra, dập lửa, dập lửa!" Quản ngục rống lên.
Vài tên lính tốt luống cuống tay chân lấy chìa khoá trên người ra, đi mở một lượt cửa các phòng.
Cố Đại gia, Cố Nhị gia cố nhẫn nhịn cơn đau bụng, một trái một phải nâng phụ thân, vất vả di chuyển về phía trước.
Bỗng vài bóng đen từ xung quanh xông đến, tay cầm đao sáng choang, gặp người liền chém.
Lí nào lại thế này, có kẻ to gan dám xông vào đại lao Hình bộ giết người? Quản ngục trợn trừng hai mắt, lập tức hôn mê.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới hiểu nguy hiểm mà Triệu Cảnh Diễm nói là nguy hiểm đến thế nào.
Lửa cháy ngất trời, khói sặc vào mũi miệng, phạm nhân chạy loạn khắp nơi, ám vệ gặp người liền chém...
Ánh đao xẹt qua như ảnh, mỗi chiêu đều đoạt mạng!
Vậy mà trong khoảnh khắc này, cô lại không hề sợ hãi, càng không hối hận, bình tĩnh nói một câu bên tai Triệu Cảnh Diễm.
"Huynh cẩn thận!" Triệu Cảnh Diễm khàn giọng cười, né bên trái tránh bên phải, xông thẳng về trước.
Khoảnh khắc A Ly thấy gia nhà mình, tròng mắt thiếu chút nữa thì văng ra ngoài.
Vương... Vương gia... gia... gia... sao lại đến đây... không phải đã nói... đợi ở ngoài kia sao?
Mẹ ơi, chết mất thôi, vương gia mà có bất trắc gì... Trời đất ạ... Vương gia còn cõng thêm cả Lục tiểu thư nữa chứ!
A Ly thoáng lảo đảo, cảm thấy những gì trước mắt đều là ảo giác. Cậu lập tức huýt một tiếng.
Có vài người vây lại, bao bọc Triệu Cảnh Diễm vào trung tâm.
Triệu Cảnh Diễm nhìn xung quanh, trầm giọng hô lên, "Mặc kệ ta, các ngươi đi cứu người trước!"
Dứt lời, hắn xông ra, đứng trước một cửa ngục, vừa lúc thấy ba người họ Cố định đi ra. Hắn giơ chân khẽ móc, trong nháy mắt cửa ngục khép lại.
Ba người nhà họ Cố không ngờ cánh cửa dẫn đến đường sống chỉ trong nháy mắt đã bị đóng lại, cả ba sợ chết khiếp, liều mạng kêu cứu, cố hết sức kéo cửa phòng giam.
Thế nhưng mọi người trong ngục đều lo chạy trối chết, nào có người để ý bọn họ.
Đúng lúc này, một kẻ bịt mặt xuất hiện trước mặt ba người, tiếng nói trầm thấp, lại còn khàn khàn.
"Muốn sống không khó, nói, rốt cuộc Nhị nãi nãi quá cố của Cố phủ vì sao mà chết?"
Cố Nghiễn Khải bắt đầu run bần bật, lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi... là ai?"
Kẻ bịt mặt không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Mà ngay lúc này, ngọn lửa lan rộng với tốc độ kinh người, thiêu đốt hừng hực, tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng gần.
Cố Đại gia sợ đến hồn phi phách tán, ra sức lay giật cánh cửa ngục.