Tần Hoàng hậu đã tái mét mặt mày, lửa giận bừng lên trong mắt.
"Con chó già này càng lúc càng không còn thể thống gì cả, không có bản lĩnh chữa bệnh, nhưng lại rất có bản lĩnh làm bản cung tức giận. Sớm muộn gì cũng có một ngày, bản cung…"
"Nương nương phải đề phòng chó cắn ngược lại chủ."
Tần Hoàng hậu khẽ rùng mình, nghĩ đến chuyện kia lại cười khẩy, nói: "Cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám, trừ phi ông ta không muốn sống nữa."
Tình Tuyết mím môi không nói gì.
Tần Hoàng hậu mệt mỏi ngả xuống giường, thở hắt ra một hơi: "Biết vậy đã chẳng làm. Nếu bản cung không ngăn cản Tăng thị, nói không chừng vị trí Thái tử đã rơi vào tay Thụy vương. Lần này thì hay rồi, tình cảm phu thê bao nhiêu năm nay cũng tan thành mây khói."
Tình Tuyết khẽ phất tay một cái, ra lệnh cho người hầu lui ra, sau đó bưng trà sâm đặt vào tay Hoàng hậu.
"Nương nương, chúng ta không tốt, Quý phi lại càng không tốt. So ra, Hoàng thượng vẫn còn chút tình nghĩa với nương nương. Nô tỳ nghe nói, đến bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa thèm nhìn Quý phi lần nào nữa là."
Tần Hoàng hậu cười khẩy: "Ngươi đấy, vẫn còn quá thiển cận. Trước đây Thịnh gia chưa được triệu đã tự ý vào Kinh thành, cuối cùng có kết cục gì. Còn Tô phủ hôm nay lại là có kết cục gì. Không phải Tô Thanh còn đang ngồi yên trên cái ghế Thượng thư của mình đó sao."
"Chuyện này…" Tình Tuyết nghẹn lời, có tiền lệ của Thịnh gia, lẽ ra Tô gia phải bị chém đầu cả nhà mới đúng.
Tần Hoàng hậu cắn răng: "Suy cho cùng vẫn là Quý phi biết đối nhân xử thế, ăn chay niệm Phật ba tháng, một chiêu lấy lùi làm tiến đã khiến Hoàng thượng không nỡ trừng trị. Mấy năm nay, ả ta có thể đứng ngang hàng với ta cũng không phải là không có đạo lý."
Tình Tuyết nói nhỏ: "Nương nương, dù sao đi nữa thì bà ta là thiếp, Hiền vương cũng là thứ xuất."
Tần Hoàng hậu lắc đầu, nói với hàm ý sâu xa: "Vì vậy bản cung mới càng phải lôi kéo Thọ vương và Tưởng gia. Chỉ cần bọn họ đứng về phía chúng ta, ả đàn bà kia cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì nổi nữa."
"Nương nương nói rất đúng."
"Bên phía Trần Quốc công đã đồng ý chưa?"
"Bẩm nương nương, chính miệng Tần tiểu thư đã đồng ý, bằng lòng gả cho Thọ vương làm phi."
"Thiệt thòi cho nó rồi."
Tần Hoàng hậu thở dài: "Đợi sau này làm thái hậu, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi nó."
Trương Hoa xuất cung, tên hầu Nghê Nhị vội vàng bước lên phía trước vén rèm xe.
"Lão gia, sao rồi?"
Trương Hoa nhìn gã với vẻ âm hiểm, căm giận nói: "Còn có thể sao nữa, bị mắng cho một trận."
"Lão gia."
Trương Hoa đưa mắt ra hiệu cho gã. Hai người lên xe, rèm xe rũ xuống, ngăn chặn ánh sáng mặt trời ở bên ngoài. "Lão gia, Cố nữ y đó lợi hại đến vậy sao, ngay cả Hoàng hậu cũng che chở cô ta."
Ánh mắt Trương Hoa thâm hiểm, ông ta cười mỉa mai, nói: "Hoàng hậu muốn lôi kéo Thọ vương và Tưởng gia, đương nhiên phải che chở cho cô ta rồi."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Cố nữ y đã trèo lên đầu lão gia tác oai tác quái rồi, lẽ nào chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao."
"Đương nhiên không thể bỏ qua được."
Trương Hoa tức đến xanh mặt.
Từ sau khi Cố Thanh Hoàn cứu Hoàng thượng, địa vị của ông ta trong Thái Y Viện ngày càng sa sút. Mặc dù Hoàng thượng vẫn cho gọi ông ta bắt mạch, thế nhưng ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình đã mang theo hoài nghi.
Tuy Cố Thanh Hoàn chỉ ở trong Thái Y Viện vỏn vẹn ba năm, nhưng trong ba năm này có quá nhiều biến số. Huống chi máu chảy trong người cô gái này có một nửa là của Tiền gia, ông ta không thể mạo hiểm được.
"Nghê Nhị à, chúng ta phải nghĩ cách gì đó, đuổi ả ta khỏi Thái Y Viện mới được."
Trương Hoa nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng khẽ nói một câu như vậy.
Cố Thanh Hoàn ngủ một mạch đến lúc về tới Thanh phủ. Đến cửa phủ, vừa bước xuống xe thì cô đã thấy Tô Tử Ngữ mặc y phục màu xanh đứng dưới bóng cây.
Chân tay nhanh thật.
Cố Thanh Hoàn nghiêm mặt, chỉnh trang lại y phục, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước.
Trong mắt Tô Tử Ngữ lại chan chứa ý cười. Hắn ta tiến lên nghênh đón, sau đó lấy mấy tờ ngân phiếu ra từ trong lồng ngực.
"Lục tiểu thư, đây là tiền khám bệnh một tháng. Vất vả cho cô rồi."
Cố Thanh Hoàn nhướng mày không nói gì.
Ngân Châm nhận lấy ngân phiếu, đếm một lượt rồi rút ba tờ trong đó ra, nhét lại vào tay của Tô Tử Ngữ.
"Tô đại nhân, thừa rồi, xin gửi lại đại nhân."
Tô Tử Ngữ nhíu mày: "Đây là tiền bồi dưỡng, Cố nữ y vất vả rồi."
Ngân Châm cười nhạt: "Tô đại nhân, tiểu thư nhà ta nói rồi, tiền nên nhận không được thiếu một xu, tiền không nên nhận, thừa một lượng cũng sẽ không cầm."
Cố Thanh Hoàn gật đầu khen ngợi, đi vòng qua Tô Tử Ngữ.
"Lục tiểu thư." Tô Tử Ngữ đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Hoàn dừng lại, quay đầu, hỏi rất thản nhiên: "Tô thị vệ còn có điều gì muốn dặn dò?"
Tô Tử Ngữ hơi giật mình, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng rồi chỉ nói bốn chữ: "Xin hãy yên tâm."Cố Thanh Hoàn không đáp lời, chỉ xoay người rời đi.
"Bại lộ thì đã sao, lẽ nào với thân phận hiện tại của ta còn không bảo vệ được một người như Tiền Phúc?"
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Tô Tử Ngữ lại nghe rất rõ, trong mắt hắn ta thoáng qua một chút dị thường. Một lúc sau, hắn ta nhảy lên ngựa rời khỏi đây.
Về đến phòng, Nguyệt Nương bưng trà lên, Cố Thanh Hoàn sai bà ra ngoài.
"Đi gọi Phúc bá tới đây."
Đúng lúc Xuân Nê vén mành bước vào, nghe thấy vậy thì vội nói: "Tiểu thư, để nô tỳ đi cho."
"Nguyệt Nương, bà đi làm chút đồ ăn đi, ta và Phúc bá muốn uống với nhau vài ly." Nguyệt Nương phát hiện sắc mặt của tiểu thư hôm nay hơi khác lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người đi làm.
Sau khi cô rửa mặt, thay y phục xong, rượu và thức ăn cũng đã được đặt lên bàn, Tiền Phúc cũng đã vào phòng. Cố Thanh Hoàn liếc nhìn bốn phía, đám nha hoàn đều lui xuống.
"Nguyệt Nương, bà ở lại."
Nguyệt Nương đang do dự không biết mình có cần ra ngoài hay không, nghe thấy tiểu thư gọi bèn đứng ra sau cô.
"Phúc bá, hôm nay ta đã đến Tô phủ."
Chẳng trách sắc mặt của tiểu thư không đúng lắm, hóa ra là vì Tô gia, Nguyệt Nương lập tức yên tâm.
Tiền Phúc biết tiểu thư gọi mình đến đây nhất định là có chuyện, nhưng không ngờ lại là chuyện của Tô phủ. Ông ngồi vào chỗ của mình, hỏi: "Tiểu thư đến Tô phủ là có việc gì sao?"
Cố Thanh Hoàn đưa ly rượu qua: "Khám bệnh cho Diệp phu nhân."
Tiền Phúc hơi run tay, bảo: "Lần trước nghe Trần Bình đi hỏi thăm về nói rằng, bây giờ Diệp phu nhân đang ăn chay niệm phật, cũng không gặp người ngoài, song cũng không nghe nói bà ấy có bệnh gì."
"Đúng là không có bệnh, có điều thân thể đã hoàn toàn suy kiệt, mắt bà ấy suýt nữa thì mù. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thật ta cũng không dám tin."
Tiền Phúc chấn động, lẩm bẩm nói: "Đến mức đó rồi sao?"
Cố Thanh Hoàn gật đầu: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ qua phủ châm cứu cho bà ấy."
"Tiểu thư, người định cứu bà ta, nhưng người như bà ta…"
"Nguyệt Nương!"
Tiền Phúc lớn tiếng cắt ngang. Nguyệt Nương ở Giang Nam xa xôi không biết, nhưng ông lại biết rất rõ, trước kia Diệp phu nhân hoàn toàn thật lòng đối tốt với tiểu thư, thương yêu cô như con gái ruột.
Hơn nữa, sau biến cố sáu năm trước, Diệp phu nhân đã không màng thế sự, có thể thấy được trong lòng bà ấy đã thật sự oán hận Tô gia.
Cố Thanh Hoàn nhìn về phía Tiền Phúc, ánh mắt u buồn.
"Phúc bá, bà ấy vẫn nhớ ta thích uống trà thêm mật ong, còn giữ hai cái ly sứ màu trắng vẽ hoa hải đường. Ta không muốn cứu bà ấy, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn."
Tiền Phúc hiền từ nhìn Cố Thanh Hoàn, nói: "Tiểu thư không cần phải khó xử. Chúng ta là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là chuyên phải làm, người chỉ cần xem bà ấy như một bệnh nhân thông thường là được."
Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Phúc bá, chỉ là ta thấy hơi buồn thôi, sao bà ấy lại trở nên tiều tụy như vậy."Tiền Phúc không biết phải trả lời thế nào, lát sau mới nói: "Tiểu thư, Diệp phu nhân, bà ấy… cũng khổ!"
Đương nhiên là khổ rồi.
Một bên là đứa con trai mình cưng chiều nhất, một bên là cô con gái của người mình thầm mến, trái tim như bị đặt trong chảo dầu, sao có thể không khổ được!
Cố Thanh Hoàn chau mày. Trong phút chốc, ba người ở trong phòng đều im lặng.
"Tiểu thư, trong quân có tin báo về." Ngoài phòng, tiếng của Trần Bình vang lên.
Vẻ mặt của Cố Thanh Hoàn trở nên vui mừng: "Mau, mau mang vào đây."
Trần Bình cầm thư chạy vào, Cố Thanh Hoàn nhận lấy.
Là bức thư riêng, trên phong thư viết bốn chữ: "Gửi riêng Hoàn muội". Cố Thanh Hoàn không chờ được nữa mà mở ra ngay. Chữ trong thư viết ngoáy nhưng lại tràn ngập khí khái, là chữ của Thịnh Phương.
"Hoàn muội, một tháng trước huynh đã vào quân. Tuy trên đường có trắc trở nhưng lại không có nguy hiểm gì. Hai mươi mốt huynh đệ, mười người theo ta vào Trấn Tây, mười người vào Trấn Bắc."
Sau khi vào quân, mỗi ngày đều luyện tập từ lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi vào lúc mặt trời đã lặn, tuy khổ cực nhưng lại rất vui. Mười ngày trước, quân Trấn Tây và Đột Quyết từng giao phong một lần, huynh lập được quân công nho nhỏ.
Mọi thứ đều tốt, muội đừng mong nhớ quá.
Việc muội dặn, huynh ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ không quên sự phó thác của muội.
Áo bông mà Nguyệt Nương đích thân may giờ huynh đang mặc, rất ấm, muội hãy cảm ơn bà ấy thay ta.
Chuyện nhiều vô kể, khó nói hết được, đêm dài dần trôi, nghĩ đến muội huynh lại thấy đau lòng.
Mong muội bảo trọng nhiều hơn, đợi huynh trở về chúng ta lại cùng nhau vui vầy!"
Bức thư rất ngắn gọn, vẻn vẹn vài câu, chỉ báo chuyện tốt, không báo chuyện xấu.
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn dừng lại ở câu "nghĩ đến muội huynh lại đau lòng", đáy mắt lấp lánh ánh nước. Phảng phất như cô thấy được trên một vùng đất mênh mông, những lều trại với đèn đuốc sáng trưng tựa những ngôi sao trên bầu trời, đường ca đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía Đông Nam xa xôi.
Đợi khi đèn đuốc tắt hẳn, mọi vật đều chìm vào tĩnh lặng, trong lều, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu leo lắt, hắn cầm bút viết vội mấy chữ báo bình an.
Cố Thanh Hoàn khẽ cười, giao thư cho Tiền Phúc, còn mình thì lấy miếng ngọc bích ở cổ ra, đặt vào lòng bàn tay, lắc lư một lúc lâu.
Trần Bình ở bên cạnh nói nhỏ: "Tiểu thư, thư là do A Ly đưa tới."
Cố Thanh Hoàn nhíu mày.
Trần Bình vội nói: "Thư nhà của binh lính trong quân, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm mới đến."
Cố Thanh Hoàn hiểu ra. Đường ca mới vào quân được ba tháng mà cô đã nhận được thư, nhất định là do Triệu Cảnh Diễm đã hỗ trợ.
"Không ngờ tay của huynh ấy lại dài như vậy. A Ly đâu, thay ta cảm ơn cậu ta tử tế."
"Bẩm tiểu thư, A Ly đưa thư xong thì đi ngay, bảo là có chuyện, lúc về sẽ thỉnh an tiểu thư sau."
Tâm trí của Cố Thanh Hoàn đều dồn vào bức thư của Thịnh Phương, bởi vậy cũng không quá để ý. Một lúc lâu sau, cô mở miệng hỏi: "Thạch sư gia đang ở đâu?"
Thạch Dân Uy vào trong phòng khách, Tiền Phúc bèn giao bức thư của Thịnh Phương cho ông ấy.
Nhìn thoáng qua lá thư, Thạch Dân Uy chắp tay cười nói: "Chúc mừng tiểu thư, mọi việc của Thập bát gia đều ổn thỏa."
Cố Thanh Hoàn đưa mắt ra hiệu cho Nguyệt Nương, bà ấy lập tức hiểu ý, đi pha cho mấy người một ấm trà mới. Sau khi đặt trà bên cạnh ba người, bà ấy mới khom người lui ra rồi đóng cửa lại.
Thạch Dân Uy vừa thấy tình hình này, biết ngay là tiểu thư muốn bàn chuyện quan trọng. Trà còn chưa cầm lên, hắn ta đã nói luôn: "Mời tiểu thư nói."
Cố Thanh Hoàn gật đầu nói: "Sư gia, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một khắc, chúng ta phải hành động thôi."
Thạch Dân Uy không kinh sợ mà còn cười: "Nói vậy, hẳn là Thọ vương đã nhất trí với Hiền vương."
"Đúng vậy." "Tiểu thư định xử lý ai trước?"
"Cố phủ?" Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày.
"Sau đó thì sao?"
"Phủ lão Tề vương, phủ Trấn Quốc công."
Giọng Cố Thanh Hoàn nhẹ như không, giống như đang nói một chuyện bình thường. Nhưng Tiền Phúc lại cảm thấy tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong mấy chuyện này, có chuyện nào mà không khiến Kinh thành chấn động?
Thạch Dân Uy gật đầu. Ra tay từ kẻ dễ xử trước, rút dây để động rừng là một cách làm không tệ, có điều…
Mắt của Cố Thanh Hoàn chợt lóe sáng, cô hỏi: "Sư gia có cách hay hơn?"
Thạch Dân Uy uống một hớp trà rồi nói: "Tiểu thư làm như vậy, không mất ba đến năm năm thì e là khó mà làm được. Sức khỏe Hoàng thượng không tốt, như vậy quá tốn thời gian."