Cố Thanh Hoàn không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai tới. Cô quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy.
"Lục tiểu thư muốn tại hạ chết thì ra tay đi. Sau khi tại hạ chết rồi, xin tiểu thư hãy cứu chữa cho gia mẫu."
Cố Thanh Hoàn nhìn con dao găm được đưa tới, thầm cắn chặt răng. Cô ngước mắt lên, trong mắt chứa đầy thù hận.
"Tô Tử Ngữ, ngươi cho rằng ta không dám đâm sao?"
Tô Tử Ngữ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, giọng nói như một con quỷ đang dụ dỗ người ta sa đọa.
"Lục tiểu thư, cô cứ việc đâm thẳng vào tim ta. Ta đã giao phó mọi chuyện rồi, cô cứ yên tâm."
Cố Thanh Hoàn giật lấy dao găm, lồng ngực phập phồng.
Đâm?
Hay không đâm?
Một dao đâm xuống, tất cả những ân oán tình thù đều được xóa bỏ, trả lại mũi tên năm đó. Nhưng cô không cam lòng, chết như vậy thì quá lời cho hắn ta rồi.
Tô Tử Ngữ thấy cô bất động, lông mi khẽ chớp: "Nếu những thứ này vẫn chưa đủ, vậy cộng thêm Tiền Phúc, ta nghĩ như vậy chắc đã đủ rồi."
"Leng keng".
Dao găm rơi xuống, lửa giận lóe lên trong mắt Cố Thanh Hoàn lập tức biến mất sau hai chữ "Tiền Phúc".
Hóa ra đây mới thật đúng là có chỗ dựa nên không sợ hãi!
"Tô thị vệ nói vậy là có ý gì?"
Tô Tử Ngữ nhìn cô, không che giấu ý đồ của mình: "Lục tiểu thư, Tử Ngữ không có ý gì cả, chỉ muốn khẩn cầu Lục tiểu thư chữa trị cho gia mẫu."
"Nếu ta nói không thì sao?"
Ánh mắt của Tô Tử Ngữ tối sầm lại: "Vậy thì xin lỗi. Sau ngày mai, nhất định mọi người đều sẽ biết thân phận của Tiền Phúc."
Lúc này, Cố Thanh Hoàn cảm thấy tay chân tê dại.
Cô hối hận rồi.
Trước đây, khi Tiền Phúc từ Kinh thành xuống Giang Nam, không chỉ một đêm bạc đầu, ngã gãy một chân mà cả người cũng trở nên vô cùng già nua. Gương mặt ông đầy nếp nhăn, lại thêm chòm râu dày, ngay cả Cố Nhị gia cũng không nhận ra được ông già lưng gù này đã từng là người rất được lòng Tiền Tông Phương.
Sau này có Kim phủ rồi, Tiền Phúc tự xưng mình họ Kim với người bên ngoài. Mà các cô thì luôn gọi ông là Phúc bá, thế nên cũng chưa từng để ý. Không ngờ… lại bị hắn ta nhận ra.
Tô Tử Ngữ vẫn quan sát phản ứng của cô, từ sự căm hận lúc đầu chuyển thành khiếp sợ rồi sau lại là bình tĩnh. Thậm chí ngay cả sự ngạc nhiên chợt lóe lên trong mắt cô, hắn ta cũng nhìn thấy hết.
Nếu cô để ý Tiền Phúc, vậy thì nước cờ này của hắn ta đã đi đúng rồi.
Cố Thanh Hoàn cười tự giễu, nhưng cũng rất lạnh lùng: "Tô Tử Ngữ, ngược lại là ta cũng không biết được, rốt cuộc Tiền Phúc có thân phận gì đấy?" Tô Tử Ngữ thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, không khỏi sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Một người không nên còn sống trên thế giới này, Lục tiểu thư cho rằng ông ta có thân phận gì?"
Cố Thanh Hoàn nhìn thẳng vào hắn ta, vẻ trào phúng trong mắt lại càng rõ ràng hơn: "Xem ra sáu năm rồi mà bản tính của Tô thị vệ vẫn không thay đổi, luôn thích bán đứng người khác để đổi lấy ích lợi cho mình."
Cô vừa nói ra câu này, ánh mắt của Tô Tử Ngữ đột nhiên trở nên ảm đạm, nỗi đau đớn không tên lan ra từ xương cốt.
"Lục tiểu thư. Xin cô hãy tin ta, nếu không phải vì gia mẫu, ta tuyệt đối sẽ không…"
"Tuyệt đối sẽ không bán đứng biểu tỷ của ta sao?" Cố Thanh Hoàn cười lạnh.
Cánh môi mỏng của Tô Tử Ngữ khẽ run. Hắn ta tùy ý để nỗi đau của mình lan ra ngoài, nhưng lại cắn răng không nói thêm gì.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, cười khẩy nói: "Làm ơn đi, đừng ra vẻ uất ức như vậy nữa. Người ta nhìn thấy còn tưởng rằng bản nữ y đang uy hiếp Tô thị vệ. Đi thôi!"
Sắc mặt Tô Tử Ngữ trở nên nhẹ nhõm hẳn ra, hắn ta vui vẻ nói: "Lục tiểu thư, ta nhất định không để thân thế của Tiền Phúc…"
"Tô thị vệ."
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng ngắt lời, thật sự không muốn nghe thấy những lời dối trá của hắn ta nữa: "Lời thề nói ra từ miệng ngươi, ta thấy tởm đến mức muốn nôn."
Đáy mắt của Cố Thanh Hoàn như giấu cả ánh đao, cô chẳng muốn nhìn hắn ta thêm lần nào nữa nên xoay người bước đi. Gió nổi lên, khẽ hất lên vạt váy của cô, trông xa hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Trong ánh mắt của Tô Tử Ngữ chợt lóe qua một tia sáng, hắn ta theo sát phía sau.
Từ Tô phủ đến Tiền phủ đi mất khoảng thời gian một chén trà.
Xe ngựa dừng lại ở cửa sau, Cố Thanh Hoàn không thèm nhìn ngắm, chỉ lẳng lặng bước theo Tô Tử Ngữ qua cổng.
Đáy lòng cô dần trào dâng cảm giác khó chịu.
Không phải lúc nào trở về chốn cũ cũng khiến người ta thổn thức cảm thán, sinh lòng quyến luyến, đôi lúc cũng sẽ khiến người ta đau tận tâm can, căm hận khôn cùng.
Hai người họ băng qua mấy lối đi nhỏ, lại đi vào đường hoa, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên đìu hiu. Nếu cô không nhớ sai thì đây chắc là góc Tây Bắc, nơi hẻo lánh, vắng vẻ nhất của Tô phủ.Bọn họ dừng bước trước một tiểu viện, Tô Tử Ngữ đẩy cửa bước vào, Cố Thanh Hoàn theo kịp, có mùi đàn hương bay vào chóp mũi.
Cô nhíu chặt mày, chỉ thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Viện rất lớn nhưng hoàn toàn không có cây cối hoa cỏ gì, một người giống nha hoàn đi tới.
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn sáng lên, cô nhìn nha hoàn thêm mấy lần.
Ỷ Tố thấy có người đến bèn tiến lên cúi chào: "Tam gia tới rồi."
"Mẫu thân đâu?"
Ỷ Tố nhíu mày, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn, sau đó trả lời: "Phu nhân ở Phật đường, không muốn gặp ai cả."
Tô Tử Ngữ xị mặt, lớn tiếng nói: "Đây là Cố nữ y được ta mời đến, giỏi y thuật, học y từ Tiền gia, ngươi hãy mau đi vào bẩm với mẫu thân."
Ỷ Tố rất có quy củ cúi chào, sau đó nói với Cố Thanh Hoàn: "Nữ y xin chờ một lát, để nô tỳ vào bẩm báo với phu nhân."
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, ra hiệu cho cô ấy cứ tự nhiên. Ỷ Tố vào phòng, trong viện chỉ còn hai người. Cố Thanh Hoàn lùi ra sau ba bước rồi xoay người lại, giữ khoảng cách với Tô Tử Ngữ.
Tô Tử Ngữ đứng dưới hiên, ánh mắt hơi lạnh lùng. Cô gái này đúng là người có cá tính, ngay cả sự căm ghét của bản thân cũng không thèm che giấu.
Hắn ta đâu biết rằng, không phải Cố Thanh Hoàn không thèm che giấu, mà là không thể che giấu nổi.
Nỗi đau của mũi tên đó khiến cô hận thấu xương. Nếu đã không thể che giấu, chẳng bằng thoải mái thể hiện. Dù sao thân phận của cô bây giờ là biểu muội của Tiền Tử Kỳ, bất bình thay cho biểu tỷ của mình cũng hợp tình hợp lý.
Ỷ Tố quay lại: "Tam thiếu gia, phu nhân nói sống chết có số, không cần chữa trị. Tam thiếu gia và Cố nữ y hãy về đi."
Tô Tử Ngữ như đã đoán được trước, lập tức nói: "Ngươi chỉ cần nói với mẫu thân một câu, biểu tỷ của Cố nữ y là Tiền Tử Kỳ."
Ỷ Tố rùng mình, nhìn Cố Thanh Hoàn một thoáng rồi lại bước nhanh đi vào.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, giơ ngón tay tính thử. Ỷ Tố cũng đã tầm hai mươi lăm tuổi, khó trách bước chân đã chậm hơn rất nhiều so với vẻ hấp tấp vào sáu năm trước.
"Tính tình của mẫu thân ta có hơi quái gở. Nếu lát nữa có chỗ nào đắc tội, xin Lục tiểu thư hãy nể tình mẫu thân ta là bậc trưởng bối mà rộng lượng bỏ qua."
Giọng nói của Tô Tử Ngữ hơi run, giống như tất cả những người con hiếu thảo trên đời này vậy. Song Cố Thanh Hoàn không hề cảm động, chỉ im lặng nghe xong, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
Lần này rõ ràng là tốc độ quay lại của Ỷ Tố đã nhanh hơn rất nhiều.
"Tam gia, phu nhân cho mời."
Tô Tử Ngữ vừa mừng vừa sợ, giọng nói cũng có hơi kích động: "Lục tiểu thư, mau, mẫu thân mời chúng ta rồi."
Cố Thanh Hoàn không bước đi ngay mà nhìn quanh viện một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới chân mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tô Tử Ngữ và Ỷ Tố nghi ngờ nhìn cô.Sao còn đứng đó?
Nhưng hai người cũng không thể thúc giục.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Hoàn nhướng mày, cất bước vào phòng.
Gian phòng rất rộng lớn nhưng lại rất tối tăm. Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến trắng, đồ đạc thì chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế. Trên chiếc giường lớn cũ kỹ có một người phụ nữ đang ngồi dựa đầu giường, vẻ mặt giấu trong bóng tối, khiến người ta không thể thấy rõ.
Cố Thanh Hoàn bước tới, vừa nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường, lồng ngực đã đột nhiên thắt lại, vô cùng đau đớn.
Cô đột nhiên nhớ đến trước kia, khi mình đến Tô gia, Diệp thị vẫn còn là đương gia chủ mẫu, trên người mặc những bộ xiêm y đẹp đẽ, quý giá, nha hoàn người hầu nườm nượp theo sau như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.
"Tử Kỳ, mau tới đây. Cho bá mẫu nhìn xem con có cao lên không?"
Cô không hề thấy xấu hổ, cũng không hành lễ, chỉ nhào vào lòng Diệp thị, khẽ cọ mặt mình vào ngực bà, một mùi thơm vô cùng dễ chịu phả vào mặt.
Diệp thị thân thiết dắt tay cô bước đi, khí chất ung dung đó, không ai có thể sánh bằng.
Cố Thanh Hoàn không thể tin nổi người phụ nữ gầy gò, mặt đầy nếp nhăn trước mắt lại là Diệp thị đầy đặn, như châu như ngọc của năm đó.
Đôi mắt cô đã ầng ậng nước, thế nhưng lại chỉ có thể cố nén vào trong. Cố Thanh Hoàn siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn. Diệp thị từ từ mở mắt ra, song ánh mắt lại không có tiêu cự. Cánh tay gầy guộc của bà vươn ra, khua khoắng loạn xạ, Tô Tử Ngữ vội bước lên giữ lấy.
"Mẫu thân, đừng nóng vội. Cô ấy ở đây."
Cố Thanh Hoàn mềm chân, không kìm được mà hỏi: "Mắt bà ấy sao vậy?"
Diệp thị đẩy bàn tay của Tô Tử Ngữ ra, Cố Thanh Hoàn không nhịn được bước lên đỡ lấy, giọng run run mà hỏi: "Diệp phu nhân, mắt bà bị sao vậy?"
Diệp thị bắt được tay của Cố Thanh Hoàn thì dần bình tĩnh lại, trả lời: "Mắt hơi mờ. Già rồi nên nhìn không rõ lắm."
Nước mắt trong mắt Cố Thanh Hoàn suýt thì tràn ra, cũng may trong phòng rất tối, người khác cũng không nhìn rõ nên không cần che giấu thêm.
"Không giống… Giống… Đôi mắt giống… những thứ khác không giống." Có lẽ bởi vì quá kích động, cho nên Diệp thị nói năng cũng lộn xộn hết cả.
Cố Thanh Hoàn sợ bà ấy nhìn ra nhiều hơn, hít sâu một hơi rồi đưa tay giữ chặt lấy cổ tay Diệp thị, bắt đầu bắt mạch cho bà.
"Đừng nói gì, đừng cử động."
Diệp thị không phản kháng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Thanh Hoàn, cố gắng kề sát vào để quan sát.
Cô bắt mạch một lúc lâu, lâu đến mức Tô Tử Ngữ không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Lục tiểu thư, sao rồi?"
Cố Thanh Hoàn không biết phải nói thế nào, mạch tượng thế này, đáng lẽ không nên xuất hiện ở một người phụ nữ mới chừng bốn mươi mới đúng.
Cô nghĩ tới bốn chữ: dầu hết đèn tắt.
Cố Thanh Hoàn khẽ quay đi, đáp lời: "Không có bệnh gì."
Bốn chữ "không có bệnh gì" này như sấm sét vang lên bên tai Tô Tử Ngữ.
Hắn ta liên tục lùi về phía sau mấy bước. Mẫu thân già yếu, suy nhược thành như vậy, thế mà cô lại nói là không có bệnh gì. Trong lòng hắn ta dâng lên nỗi oán hận, ánh mắt cũng dần lạnh lẽo.
"Cố Thanh Hoàn, Tiền Tử Kỳ là do ta giết, không liên quan gì đến mẫu thân. Cô là thầy thuốc, phải có lòng thương người, trị bệnh cứu người. Mẫu thân ta đã bệnh đến mức nguy kịch, vậy mà cô lại nói là không có bệnh gì, cô có trái tim của thầy thuốc không vậy?"
Cố Thanh Hoàn không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Diệp thị, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời trách mắng của Tô Tử Ngữ.
"Con… ra ngoài!" Diệp thị đột nhiên mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng y hệt như năm đó.
"Mẫu thân!" Tô Tử Ngữ kinh ngạc hô lên.
"Ra ngoài!" Giọng của Diệp thị càng thêm nặng nề.
Tô Tử Ngữ tái mét mặt nhìn Cố Thanh Hoàn, sau đó phất tay áo bước ra.
"Xin Lục tiểu thư thứ lỗi, tính cách nó hơi ương bướng." Diệp thị mỉm cười.
Cố Thanh Hoàn lắc đầu.
Không có bệnh tức là không cần thầy thuốc, không cần thầy thuốc tức là không thể chữa. Bệnh của Diệp thị là tâm bệnh, bệnh ngấm vào xương cốt, chỉ có thể kéo được ngày nào hay ngày đó. Nếu như bà ấy phối hợp, vậy còn có thể kéo dài năm ba năm. Nếu bà ấy không phối hợp, vậy cũng chỉ sống thêm chừng hai năm.
"Ỷ Tố, đi pha cho Lục tiểu thư một chén trà, không được đắng quá, thêm chút mật ong vào."
Diệp thị thốt ra lời này rất tự nhiên, nhưng Ỷ Tố và Cố Thanh Hoàn lại đồng thời run rẩy.