Triệu Cảnh Diễm im lặng một lúc lâu, thở dài, rốt cuộc cũng hơi sáng tỏ: "Đại ca, theo ý huynh, Cố Lục và Hồ Dũng thân thiết như vậy là để cho đệ xem?"
Triệu Cảnh Quỳnh cười lạnh nhạt: "Không phải cho đệ xem, mà là cho Hoằng Văn phía sau đệ xem."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Trong đôi mắt của Triệu Cảnh Quỳnh thoáng qua một chút đau đớn: "Với trí thông minh của cô ta, liệu có thể để cốt nhục Thịnh gia ở nơi nguy hiểm như Kinh thành này được không?"
Triệu Cảnh Diễm xoa trán, che đậy sự thấu hiểu trong mắt.
Cố Lục muốn lật lại bản án, cho nên vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện hai nhà Thịnh, Tiền. Thịnh gia có căn cơ trong quân đội, nếu như mượn tay hắn đặt Hồ Dũng vào quân đội, sau đó thừa cơ tra lại chuyện năm đó, vậy chính là một mũi tên hạ hai con chim.
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt, nhìn người ngồi đối diện cười khổ, quả là một cô gái bình tĩnh, quả quyết đến đáng sợ, tâm tư cũng quá mức kín đáo.
"Cố Lục này, suýt nữa nữa là đệ trúng kế của cô ấy rồi."
Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh lạnh lẽo, trong đầu hiện lên bốn chữ: quan tâm tất loạn.
Với trí tuệ của lão Bát, ít nhiều có thể nhìn ra vài manh mối, nhưng thực tế hắn lại rơi vào tròng, vậy có thể thấy, hắn đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của cô gái đó.
Triệu Cảnh Diễm không biết suy nghĩ trong lòng của Đại ca mình, mở miệng hỏi tiếp: "Đại ca, việc này chúng ta nên làm sao?"
"Thuận theo mà làm."
Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh sắc bén: "Đặt hắn vào quân đội, trồng một hạt giống trong Trấn Tây Quân, sau đó tìm người che chở hạt giống này, chờ đến một ngày lá cây sum suê."
Triệu Cảnh Diễm ngẩn người, lời này của Đại ca là có ý gì?
"Trấn Tây Quân vốn đã nằm trong tay Thịnh gia, nói không chừng, đây chính là số mệnh." Triệu Cảnh Quỳnh khẽ nói.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sáng ngời. Đại ca đã vươn bàn tay vào quân đội, Đại ca muốn hành động rồi.
Triệu Cảnh Quỳnh thấy hắn hiểu rõ, khẽ vuốt cằm.
Mặt trăng đã treo trên đầu ngọn cây liễu.
Trong phủ Thọ vương, người đàn ông đứng thẳng, tay đặt sau lưng, gió tây thổi qua, tay áo phất phơ, mặt đất đã phủ sương mờ.
Tưởng Hoằng Văn và A Ly đi đến, ánh mắt đầy quan tâm.
"Đình Lâm, tốt xấu gì đệ cũng nói một lời đi chứ."
Triệu Cảnh Diễm quay đầu lại, cười nói: "Ta cảm thấy, dù những tên sơn tặc này đã chịu chiêu an, nhưng bản tính sẽ khó mà thay đổi được, giữ lại ở Kinh thành cũng chỉ là một mối họa, chi bằng cho vào quân doanh rèn luyện một phen, nói không chừng còn có thể bảo vệ non sông, kiến công lập nghiệp."
"..." Tưởng Hoằng Văn và A Ly nhìn nhau, đồng thời nhún vai, không nói một chữ.
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, đảo mắt đã hỏi: "A Ly này, đã bao lâu rồi bản vương không đến phủ Trưởng công chúa?"
"Khoảng chừng hai năm." A Ly thuận miệng nói bừa.
"Vậy mà đã hai năm rồi, bản vương đúng là bất hiếu quá. Dù sao cũng là trưởng bối, ngày mai chuẩn bị cho bản vương một xe quà cáp, ta sẽ đi thăm Trưởng công chúa." Tưởng Hoằng Văn lạnh lùng nói chen vào: "Đệ đừng quên là mình còn đang bị cấm túc đấy."
Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng lườm lại: "Vậy đành phải làm phiền Thất gia huynh thay mặt bản vương đi một chuyến vậy. Cần phải giãi bày hết suy nghĩ của bản vương cho Trưởng công chúa nghe. Ôi... Không đúng, suy nghĩ của bản vương chính là suy nghĩ của Thất gia huynh mà."
Cái chuyện xúi quẩy này... Tưởng Hoằng Văn trợn ngược hai mắt, chân mày bỗng nhíu chặt lại.
Vô duyên vô cớ tới phủ Trưởng công chúa làm cái gì? Trưởng công chúa kia cũng không dễ đối phó, Đình Lâm làm vậy là có dụng ý gì?
Triệu Cảnh Diễm thấy hắn tỏ vẻ nghi hoặc, đôi mắt lóe sáng, giọng trầm khàn nói: "Người này là con riêng của lão Đại nhà họ Thịnh, để hắn ở Kinh thành quá nguy hiểm, không bằng đẩy hắn đi xa, may ra còn có đường sống."
Tưởng Hoằng Văn hơi lảo đảo, song hắn ta cũng chỉ sững sờ thoáng chốc, lập tức đã bình tĩnh lại, thế nhưng trái tim vẫn không thể ngừng đập thình thịch.
Hắn ta gắng sức thở ra một hơi: "Ăn nói với Cố Lục thế nào?"
"Cố Lục?"
Triệu Cảnh Diễm nghe rồi cười, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn của miếng ngọc bội Tích Trần đeo bên hông, thong thả nói: "Cô ấy... mong còn không được."
"Lời này có ý gì?" Tưởng Hoằng Văn hoàn toàn mù tịt.
Triệu Cảnh Diễm nhìn lướt qua vầng trăng khuyết, nói nhỏ: "Ghé tai qua đây."
Một chốc sau, Tưởng Hoằng Văn há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Triệu Cảnh Diễm.
"Bây giờ huynh đã hiểu chưa?"
Tưởng Hoằng Văn không động đậy, một lát sau mới lắc đầu nói: "May mà hôn sự của ta và cô ấy chỉ là một vụ giao dịch. Nếu không... chút mánh khóe vặt vãnh này của ta còn chưa đủ cho cô ấy tính kế."
Triệu Cảnh Diễm nghe rồi liền cười xòa, tay bóp trán. Quả thật không đủ cho cô ấy tính kế. Cô gái này còn xảo trá hơn hồ ly cả trăm lần.
Đúng là oan gia của hắn mà.
…
Kỳ thi Xuân năm Bảo Khánh thứ ba mươi tám kết thúc trong tiếng hân hoan rộn rã.
Trong khi các sĩ tử lần đầu nhìn thấy long nhan, hoặc là ngẩn ngơ quên hành lễ, hoặc là ngắc ngứ nói lỡ lời thì Lục gia Tưởng phủ Tưởng Hoằng Ngôn mặc áo trắng, phóng khoáng, tao nhã, khuôn mặt thì tuấn tú, sáng sủa, đã ứng đối trôi chảy, có chừng mực trong buổi diện kiến Hoàng đế trên triều.
Hoàng đế lật bài thi xem, quả nhiên là danh xứng với thực, có tài năng của Trạng nguyên, cho nên vui vẻ phán Tưởng Hoằng Ngôn là người đứng đầu Tam giáp.
Bởi tổ huấn của Tưởng gia là người trong gia tộc không được phép vào triều làm quan, bởi vậy Hoàng đế bổ nhiệm hắn đến giảng dạy ở Quốc Tử Giám, dạy dỗ hiền tài.
Vị trí Bảng nhãn do học trò hàn môn Tề Vi đạt được.
Lương Hi có được sự bảo vệ âm thầm của Trần Bình, phát huy tốt như mọi khi, đạt vị trí thứ tám trong đệ nhị giáp, được Hoàng đế bổ nhiệm vào Hàn Lâm Viện, gây chấn động các danh gia vọng tộc Kinh thành, có thể nói là một bước lên trời.
Tưởng phủ lại có thêm một vị Trạng nguyên, danh tiếng lại gia tăng, người đến chúc mừng nườm nượp không ngớt, từng người đều hận không thể quỳ rạp xuống trước mặt lão tổ tông cầu xin nhận con trai mình làm học trò, mong được dính tý may mắn.
Lão tổ tông theo thường lệ cáo bệnh đóng cửa không ra. Trong Tưởng phủ bày tiệc chiêu đãi khách khứa suốt mười ngày liền, thật sự khiến ba vị phu nhân, một vị thiếu nãi nãi bận rộn đến chân không chạm đất.
Trạng nguyên Tưởng Lục gia trở về phủ, tự mình đến trước viện Cố Thanh Hoàn cảm tạ, cũng mang theo một cuốn sách thuốc cổ được cất giấu đã lâu làm quà tạ lễ. Cố Thanh Hoàn mỉm cười nhận lấy, sau khi tiễn người đi, cô cầm lấy sách thuốc nghiên cứu, dần dần hoàn toàn nhập tâm. Bởi vì chỗ cô ở yên tĩnh, thế nên những tiếng ồn ào ở trước phủ cũng không ảnh hưởng đến, chưa kể lại có sách thuốc trong tay, thế nên cô vừa dưỡng bệnh vừa đọc sách, tháng ngày trôi qua thật thanh nhàn.
Không ai biết, trái tim cô vẫn luôn thấp thỏm vô cùng.
Sau đêm đó, Triệu Cảnh Diễm không có bất cứ động tĩnh gì, Tưởng Hoằng Văn cũng vì việc ở tiền trang mà rất lâu rồi không lộ diện.
Chẳng lẽ chiêu này không có tác dụng với bọn họ? Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn cảm thấy bất lực.
Lúc con người rơi vào hoàn cảnh bất lực không có cách nào, chỉ có thể kiên nhẫn mà đợi chờ. Nhưng việc khiến Cố Thanh Hoàn không ngờ tới chính là, người cô chờ được lại là vợ chồng Cố Nhị gia.
Thì ra, Cố lão gia biết tin cháu rể tương lai được bổ nhiệm vào viện Hàn Lâm nên mừng không kể xiết, cảm thán bà vợ già thật tinh mắt. Đồng thời, ông cụ lại không nhịn được mà cảm thán con cháu trong phủ mình không nên thân, trong lòng lại buồn bực thêm.
Nhưng càng khiến cho ông cụ buồn bực hơn chính là, Tưởng gia lại có một Trạng nguyên, Cố gia làm thông gia, không thể không đến tặng lễ chúc mừng.
Ông cụ nghĩ đến quải trượng đầu rồng của lão tổ tông, da đầu liền thấy tê dại. Ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng ông cụ gọi vợ chồng con trai thứ hai đến, lệnh cho hai người tới Tưởng gia chúc mừng, nhân tiện hỏi thăm tình hình của Lục nha đầu.
Cố Nhị gia vừa nghe nói phải cùng Triệu Hoa Dương đi chúc mừng, yết hầu như bị bóp chặt, không thở nổi. Người khác không biết chuyện mờ ám trong này, nhưng ông ta lại biết rõ mồn một.
Cố Thanh Hoàn gặp nạn, tám chín phần mười là do Triệu Hoa Dương ra tay. Người đàn bà này đúng là độc ác, chuyện gì cũng dám làm. Thế nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là lúc để trở mặt.
Cố Nhị gia vô cùng oán giận, chỉ phái người đi đến viện tử của Quận chúa thông báo một tiếng, còn mình thì đến viện của Thứ di nương tìm kiếm sự ai ủi.
Đúng là Cố Nhị gia cần phải được an ủi một phen, bởi không phải gã đàn ông nào cũng có bản lĩnh dám chung sống với sói. Mà ông ta tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, thật đúng là không dễ dàng.
Hoa Dương hiểu rất rõ tâm tư của Cố Tùng Đào, vì vậy nghe Cố Nhị gia đi đến phòng Thứ di nương thì chỉ cười mỉa mai với Đàm ma ma, sau đó đắc ý nhếch mép lên.
"Cuối cùng thì gã vẫn chỉ lo cho tương lai nhung lụa của mình, nuốt không nuốt được nhưng đau lại không dám kêu!"
Đàm ma ma hiểu ý, cười nói: "Nếu Nhị gia đã lui một bước, sao Quận chúa không rộng lượng một chút."
Triệu Hoa Dương cười khẩy, "Đúng là nên rộng lượng một chút. Lát nữa ngươi vào kho của ta, chọn hai tấm vải gấm thượng hạng tặng cho Thứ di nương."
Đàm ma ma vâng dạ.
Sáng sớm hôm sau, vợ chống Cố Nhị gia, Triệu Hoa Dương gặp mặt, cả hai đều ngầm hiểu, chỉ nói chuyện phiếm với nhau vài câu, sau đó cùng nhau ngồi xe ngựa đến Tưởng gia.
Người gác cổng Tưởng gia vừa thấy người Cố phủ đến vội chạy vào nội viện báo tin. Mẹ chồng nàng dâu hai người Trương thị, Chu thị nhìn nhau, ngay khi cả đang định ra ngoài đón tiếp thì bị lão tổ tông quát lại.
Lão tổ tông cười gằn, nói luôn: "Hôm nay lão bà này muốn đích thân gặp hai kẻ lòng dạ xấu xa kia."
Chu thị ngẫm nghĩ rồi vội bảo: "Lão tổ tông đừng quên lời Thất đệ đã nói, đánh rắn động cỏ, bên phía Thọ vương sẽ không dễ xử lí."
Lão tổ tông nghe vậy, chỉ đành oán giận: "Vậy bỏ đi, con dâu cả không cần ra mặt, cháu dâu cả đi ứng phó được rồi."
Đôi mắt Chu thị hấp háy, lập tức gọi nha hoàn bên người đi báo tin cho Cố Thanh Hoàn.
Da mặt người này phải dày đến chừng nào mới có thể làm chuyện trái lương tâm xong vẫn còn thản nhiên ngồi đối mặt với cô? Cố Thanh Hoàn nhìn Triệu Hoa Dương trước mắt, khóe môi nhướng lên thành một nụ cười đầy hàm ý, khẽ nói: "Đã khiến phụ thân, mẫu thân phải vất vả tìm kiếm con gái."
Cố Nhị gia nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn, trái tim giật thót. Chẳng ai biết, nụ cười này của đứa con gái tựa như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào lồng ngực ông ta.
Nụ cười này không hề khác gì nụ cười trước khi chết của Tiền thị. Ông ta xoa đôi bàn tay, hỏi thăm: "Con... sức khỏe con thế nào rồi?"
Cố Thanh Hoàn thản nhiên đáp: "Vẫn đang dưỡng bệnh ạ."
Cố Nhị gia nghe con gái trả lời thờ ờ, vẻ ân cần trên khuôn mặt cũng rõ thêm: "Con định khi nào trở về, mọi người trong nhà đều đang lo lắng cho con!"
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn ông ta, cười nói: "Là con gái đã khiến phụ thân, trưởng bối phải lo lắng rồi."
Bả vai Cố Nhị gia hơi run rẩy, ông ta nâng chung trà lên, che giấu vẻ chột dạ.
Hoa Dương vừa bước vào căn phòng này, trong lòng đã phức tạp không thôi. Kẻ điên này không chỉ không mất một sợi lông nào, lại còn hưởng thụ đãi ngộ bậc này, đúng là khiến bà ta không thể không ghen ghét.
Hoa Dương thoáng ngẫm nghĩ, sau đó lấy khăn tay ra lau vài giọt nước mắt, vờ nói: "Con của ta ơi, con ngoan ngoãn như vậy mà kẻ nào lại vô lương tâm, muốn hại con chứ?"
Cố Thanh Hoàn nhìn Triệu Hoa Dương giả vờ giả vịt, ung dung đáp lại: "Mẫu thân đừng nôn nóng, Ngũ Thành Binh Mã Tư đã lập án, ngay cả Hình bộ cũng đã tham gia vào. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, sớm muộn gì cũng có ngày tra ra chân tướng thôi."
Cố Thanh Hoàn vừa dứt lời, bàn tay Cố Nhị gia run lên, vài giọt trà nóng tràn ra ngoài. Ông ta âm thầm nhìn về phía Triệu Hoa Dương.
Trong lòng Triệu Hoa Dương lo sợ, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ bình thản như không, "Đúng là phải điều tra cho đến nơi đến chốn, bây giờ trị an trong Kinh thành kém thật mà."
Cố Thanh Hoàn nghe vậy, ngước mắt cười nói: "Mẫu thân cảm thấy là ai muốn hại con gái đây?"