MỘT ĐAO KẾT LIỄU NÓ
Sử Lỗi thở dài: "Muội ở gần Thanh Hoàn thì Đại ca có đi xa cũng mới có thể yên tâm được."
"Đại ca, huynh cứ xem muội như một đứa trẻ vậy, Thanh Hoàn nói bệnh của muội đã khỏi rồi, còn gả cho người ta được nữa cơ."
Sử Lỗi nghiêm mặt nói: "Muội muốn cứng đầu với Đại ca sao?"
"Sao chàng lại nói chuyện hung dữ như vậy, cẩn thận dọa Tùng Âm sợ đấy."
Lục Chỉ Vũ đi qua, trừng chồng mình một cái, cười nói: "Đại ca muội đi ra ngoài, người chàng ấy không yên tâm nhất chính là muội. Lỡ như muội có chuyện gì thì một người phụ nữ như tỷ chạy sao cho kịp, cõng cũng không nổi. Hơn nữa, không phải muội thích nhất là được ở chung với Thanh Hoàn sao?"
Sử Tùng Âm bĩu môi, than ngắn thở dài: "Nếu là ngày thường thì muội đã chân nhanh hơn thỏ rồi. Nhưng bây giờ muội muốn ở lại trong phủ cùng với Đại tẩu."
Lục Chỉ Vũ không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô em chồng này nhìn thì có vẻ hồn nhiên, không hiểu sự đời. Nhưng thật ra tâm tư con bé rất tỉ mỉ. Cô đã tìm cách giấu giếm, tránh né nhắc tới chuyện của phủ Định Quốc công, vậy mà con bé vẫn phát giác được.
Sử Lỗi an ủi: "Nếu đã như vậy thì ở lại trong phủ đi."
Sử Tùng Âm cười tinh nghịch: "Nửa tháng ở Kim phủ, nửa tháng ở với Đại tẩu, hai bên đều ở hết, Đại ca không phải lo lắng nữa."
Sử Lỗi mỉm cười, "Được rồi, mau mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Sử Tùng Âm làm mặt quỷ với Đại ca của mình: "Đại ca chỉ biết hung dữ với muội thôi."
Phu thê Sử Lỗi rửa mặt xong lên giường nằm, bắt đầu nói về chuyện nhà cửa.
Đôi mắt Lục Chỉ Vũ ngấn lệ nhìn chồng mình, cô khẽ nói: "Khi nào chàng xuất phát?"
"Ba ngày sau, chuyện ở nhà đành vất vả cho nàng rồi."
Lục Chỉ Vũ nghĩ tới sắp phải chia xa, cô ngập ngừng, cố gắng nở một nụ cười: "Ở ngoài làm việc gì cũng phải cẩn thận, chàng đừng lo lắng chuyện trong nhà quá."
Sử Lỗi biết thê tử không nỡ để mình đi xa, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hắn nắm lấy tay cô rồi lặng lẽ xoa nhẹ.
"Ở trong Kinh thành nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ đi tìm Thanh Hoàn. Chờ lần này trở về rồi, ta sẽ đưa lão đại đến Tưởng gia bái sư. Tuy không cần phải thi đỗ công danh nhưng học hỏi được nhiều điều cũng không uổng phí."
"Vâng, thiếp nghe chàng." Lục Chỉ Vũ nằm sát qua.
Sử Lỗi liền ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Chuyện bên phủ nàng cũng không cần quá đau lòng. Một tháng sau Thọ vương sẽ đến Công bộ làm việc, ngài ấy và vị kia thủ túc tình thâm, tuyệt đối sẽ âm thầm để ý, giúp đỡ."
"Thật sao?" Đôi mắt Lục Chỉ Vũ sáng rỡ.
"Việc này còn giả được sao, khuya rồi, đi ngủ sớm thôi." Sử Lỗi thổi tắt nến, đè lên người thê tử.
Tây Viện Cố phủ.
Triệu Hoa Dương đặt ly trà lên bàn cái cạch, xanh mặt nói: "Chu thị này không biết tại sao lại chạy tới đây nói một tràng như vậy, thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng."
Đàm ma ma định khuyên nhủ vài câu nhưng lại sợ chuốc họa vào thân nên chỉ biết ngoan ngoãn im miệng.
Từ lúc tiễn Đại nãi nãi Tưởng phủ về xong, từ lúc Quận chúa trở về viện thì sắc mặt đã không được tốt. Cả một buổi chiều cứ trút giận lên ba nô tì, khiến người trong viện sợ hãi không yên, nơm nớp lo sợ mình sẽ trở thành chỗ trút giận.
Triệu Hoa Dương thấy bà ta không mở miệng thì mắng chửi: "Đồ vô dụng, bình thường không phải cái miệng ngươi biết nói dữ lắm sao, sao bây giờ lại im như thóc vậy, rắm cũng không đánh được một cái nữa."
Đàm ma ma căng da đầu, đáp: "Quận chúa, quan phủ muốn phán xét còn phải xem có bằng chứng rõ ràng hay không. Nếu Chu thị kia có chứng cứ xác thực thì đã báo quan từ lâu rồi. Theo nô tì thấy, chẳng qua là do Lục tiểu thư không muốn hồi phủ nên mượn cớ để Chu thị nói năng lung tung vậy thôi."
Sắc mặt Triệu Hoa Dương đã dễ nhìn hơn: "Nói như vậy tức là chỉ phô trương thanh thế thôi?"
"Quận chúa người nghĩ đi, người cũng đã chết rồi, ở đâu ra mà còn bằng chứng xác thực nữa chứ?"
Đôi mắt Triệu Hoa Dương sáng rực.
Lời này nói rất đúng, người đã chết rồi, chẳng phải là chết không đối chứng sao, ai có thể tra được ra ba người đó là do lão thái phi phái đi.
"Ngươi nghĩ tiếp xem, có thể có điểm sơ hở nào nữa không?"
Đàm ma ma biết Quận chúa không yên tâm, quyết tâm ngẫm nghĩ thật kĩ nhưng càng nghĩ lại càng mơ hồ nên đành dứt khoát nói: "Hồi bẩm Quận chúa, lão nô thật sự nghĩ không ra nữa ạ."
Ngô Nhạn Linh ngồi bên cạnh siết chặt chung trà một hồi lâu không nói chuyện đột nhiên lên tiếng: "Còn người trong viện của kẻ điên đó... không biết miệng mồm có kín hay không."
Cây trâm đó!
Trong mắt Triệu Hoa Dương lóe lên sự hung ác, "Đàm ma ma, ngươi đi thăm dò thử xem. Nếu không kín miệng, cứ thẳng tay…"
Đàm ma ma thấy Quận chúa làm động tác tay cứa cổ liền nói: "Quận chúa yên tâm, giết một tì nữ cũng giống như giẫm chết một con kiến mà thôi, lão nô giỏi nhất là làm việc này."
Triệu Hoa Dương phất tay, Đàm ma ma nhanh chóng rời đi.
Ngô Nhạn Linh đặt chung trà xuống, ngồi qua bên cạnh mẫu thân, giọng chua chát: "Mẫu thân, cũng không biết kẻ điên đó gặp được vận may gì nữa, đã tới mức này rồi mà Tưởng gia còn bảo vệ nó."
Triệu Hoa Dương bỗng nghi ngờ.
Theo lí mà nói Tưởng gia là gia tộc xem trọng quy củ nhất, tại sao lại có thể dung thứ cho một đứa con gái như vậy được. Cho dù nó vẫn còn trong sạch, nhưng nằm trong tay bọn sơn tặc suốt một ngày một đêm, hễ là nhà đàng hoàng thì sẽ không thể nào cưới nó vào cửa.
Tưởng gia ngược lại không những không ghét bỏ mà còn sống chết bảo vệ nó, ngay cả người cũng không đưa về phủ. Việc này quả thật nằm ngoài dự tính của bà ta.
Ngô Nhạn Linh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của mẫu thân, tim cô ta chợt run rẩy, hay là Tưởng Hoằng Văn thật sự yêu con bé đó rồi.
Liên tưởng mọi chuyện lại với nhau, Ngô Nhạn Linh lắc đầu nguầy nguậy. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, kẻ điên đó vừa mới khỏi bệnh, lại không biết cầm kì thi họa, cũng không hiểu lễ nghi của một tiểu thư khuê các, sao Tưởng Hoằng Văn có thể yêu nó.
Cô ta cười lạnh, nói: "Vẫn là do lão thái phi quá mềm lòng, cố kị quá nhiều, một đao kết liễu nó cũng đỡ phải phiền phức như bây giờ."
Triệu Hoa Dương bị giật mình bởi sự độc ác trên khuôn mặt của con gái, bà ta liền khuyên: "Đứa trẻ này, giết một người sao có thể dễ dàng như vậy."
Ngô Nhạn Linh nói với giọng điệu khinh thường: "Nếu mẫu thân thật sự muốn làm, đương nhiên sẽ rất dễ dàng, hạ độc, xô người xuống sông, siết dây thừng, phóng hỏa giết chết nó…"
Triệu Hoa Dương sợ hãi tột độ, cả hồn phách cũng bay đi mất, nhảy bổ lên bịt chặt miệng của con gái, gằn giọng: "Lời này mà con cũng dám nói lung tung sao?"
Ngô Nhạn Linh đẩy tay bà ta ra, phẫn nộ nói: "Con không cần biết, nếu kẻ điên đó thật sự được gả vào Tưởng gia thì người đợi mà nhặt xác của con đi."
"Con... con... con…" Triệu Hoa Dương tức tới không nói được một câu.
Ngô Nhạn Linh lạnh nhạt nhìn bà ta, giọng xa xăm: "Nếu mẫu thân không nỡ ra tay thì để con tự làm. Con không tin kẻ điên đó luôn may mắn như vậy."
Trong viện của Thanh Hoàn.
Đèn trong nhĩ phòng Đông viện đang sáng, Đinh Hương đang may vá thêu thùa dưới ánh nến, bên cạnh là Hồng Hoa đang cầm một hộp gấm trong tay, cô ta ngồi bên mép giường đăm chiêu không nói năng gì.
Lưỡng lự một hồi lâu, cô ta đặt chiếc hộp gấm vào tay Đinh Hương, "Đây là tiền riêng mà ta dành dụm được mấy năm nay, người thay ta giữ chúng nhé."
Đinh Hương không hiểu chuyện gì, đặt giỏ kim chỉ xuống, thắc mắc hỏi: "Ngươi làm cái gì thế?"
Nét mặt Hồng Hoa chợt thê lương, rồi lại cười nói: "Ta sợ mình không giữ được tay mình nên nhờ ngươi giữ giúp là thỏa đáng nhất."
Đinh Hương cũng tin là thật bèn nhận lấy hộp gấm nhưng cũng không mở ra nhìn, cô đi qua đi lại mấy vòng trong phòng cười nói: "Ta phải tìm một nơi thỏa đáng để cất giữ tài sản của Hồng Hoa mới được."
Hốc mắt Hồng Hoa nóng lên, vội quay lưng đi lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì nói: "Đinh Hương, chúng ta đến viện này bao lâu rồi?"
"Cũng khá lâu rồi."
"Lục tiểu thư đối xử với chúng ta thế nào?"
Đinh Hương cất hộp gấm đàng hoàng xong mới phủi tay cho sạch bụi nói: "Lục tiểu thư tuy đối xử với chúng ta không thân thiết không xa lánh, nhưng cũng không đánh không mắng, cuộc sống còn tốt hơn lúc đi theo Quận chúa."
Hồng Hoa há hốc miệng không còn gì để nói, chỉ kéo lấy tay Đinh Hương thủ thỉ: "Chúng ta làm phận nô tì, từ trước đến nay thân bất do kỉ. Nhưng tại sao muốn theo đuổi một tương lai tốt đẹp lại khó đến như vậy?"
"Đang yên đang lành nói những lời này để làm gì?" Đinh Hương thở dài.
Hồng Hoa gượng cười, nói: "Không nói, không nói nữa. Sau này nếu có cơ hội thì ngươi xin Lục tiểu thư để cô ấy đòi khế ước bán thân của người về, sau đó một lòng trung thành với cô ấy."
Đinh Hương càng cảm thấy kì lạ, "Có muốn xin thì cũng là chúng ta cùng nhau xin, chỉ không biết Lục tiểu thư có tin chúng ta hay không thôi."
Hồng Hoa chất chứa đầy tâm sự, miễn cưỡng nói: "Đương nhiên là chúng ta sẽ cùng nhau."
Đinh Hương thấy nét mặt cô không vui thì hỏi: "Hôm nay người làm sao vậy, ai lại ức hiếp ngươi nữa hả?"
Hồng Hoa lắc đầu nói: "Không có ai ức hiếp ta cả, muộn rồi, đi ngủ sớm thôi."
Nói xong, cô ta quay lưng qua, bắt đầu trải giường trải chiếu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong phủ Thọ vương, cảnh ca múa thanh bình.
Triệu Cảnh Diễm đang ôm một cô gái tuyệt sắc, trong tay cầm ly rượu, thưởng thức vũ cơ biểu diễn.
Có mặt ở đây đều là những triều thần đã đến tặng lễ vật hôm nay, mỗi người đều ôm một cô gái. Những cô gái này vốn là những cô nương ở Vạn Hoa Lâu, vì Thọ vương bị cấm túc mà được mời tới phủ.
Có lẽ vì đây là nơi riêng tư nên các cô nương ăn mặc càng lộ liễu hơn, vải vóc mỏng tang, bầu ngực cao vút dí sát về phía người đàn ông, lời nói lẫn cử chỉ cũng không còn kiêng nể gì nữa.
Đúng là những cô nương chốn phong lưu!
Triều thần đua nhau kính rượu Thọ vương, lòng thầm nhủ, chẳng trách thế nhân đều nói Thọ vương bất lực. Có mấy cô nương này quấn bên người, đêm đêm làm tân lang, chơi đủ loại tư thế, lâu dần làm sao mà cứng lên được nữa.
Thật là có "phúc"!
Rượu đã quá bảy chầu, bầu không khí cũng càng náo nhiệt hơn. Rượu ngon, mỹ nhân khiến cho đàn ông ở đây bộc lộ hết những trò hề, một hai người lớn gan còn đang động dục.
Cửa vừa được đẩy ra, A Ly bước chân đi vào, nói nhỏ bên tai Triệu Cảnh Diễm mấy câu, ý cười lập tức hiện ra trên khóe miệng của Thọ vương.
Một cửa hiệu một ngày đã thu vào nhiều ngân lượng như vậy, vậy ba mươi hai cửa hiệu sẽ thu được bao nhiêu tiền chứ. Phát tài rồi, phát tài to rồi...
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên tia sáng, hắn cao giọng nói: "Hôm nay bản vương vui vẻ, A Ly, tới Vạn Hoa Lâu mời thêm mấy cô nương xinh đẹp nữa tới đây. Các ngươi nếu có nhìn trúng ai thì cứ việc đưa về nhà, bản vương sẽ trả tiền."
Mắt mọi người đều rực sáng.
"Vương gia thật là hào phóng!"
"Vương gia, hạ quan kính người một ly, về sau vương gia có việc gì cần thì cứ mặc sức sai bảo."
"Vương gia là rồng trong biển người, khí khái có thể so với trời đất, ly này hạ quan kính người."
Triệu Cảnh Diễm không hề từ chối, tiếng cười càng lớn hơn, hơi rượu càng thêm nồng.
Phủ Hiền vương, cửa thư phòng nhẹ nhàng được đẩy ra.
"Hồi bẩm vương gia, đã điều tra rõ về tiền trang Diễm Hoành ạ."
Triệu Cảnh Vĩ đẩy cô gái trong ngực ra, phất tay áo nói: "Mau nói ta nghe xem."
"Tiền trang này là do Thọ vương và Thất gia Tưởng phủ cùng nhau mở ra. Bọn họ lôi kéo được một số thế gia giàu có bỏ tiền vào, sau đó dùng tiền của tiền trang cung ứng tiêu xài."
"Tiêu xài?" Triệu Cảnh Vĩ chau mày.