LỜI ĐỒN KHẮP NƠI
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm khẽ cong lên, ý cười dần dần rõ ràng, mỗi đường nét trên khuôn mặt tuấn lãng đều tràn trề sự vui sướng.
"A Ly à, gia là người không xa được nữ nhân như vậy sao? Một tháng sau, gia đi Công bộ làm chủ quản rồi.
"Hả…"
Miệng A Ly há to đến nỗi có thể nhét được cả một quả trứng gà. Gia giả ngu giả ngốc mấy năm nay, cuối cùng cũng được Hoàng thượng trọng dụng, có thể tham dự vào chuyện triều chính rồi.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng như sao, hắn rẽ quạt ra phe phẩy rồi nói: "Nhân lúc trời chưa sáng, chúng ta đi Tưởng phủ một chuyến. Một tháng sắp tới sẽ khó có thể gặp được cô ấy, gia không biết có nhẫn nại được hay không nữa."
Cô gái trên giường nằm cuộn tròn lại, mái tóc dài như thác nước xõa ra xung quanh, chăn được kéo cao tới cằm, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đôi mắt đen láy nhưng vô hồn, chỉ có bóng dáng của hàng mi dài hắt xuống mới khiến cô trông bình thản vô cùng, cũng làm cho Triệu Cảnh Diễm thấy đau lòng không thôi.
Ngũ quan của cô gái này vô cùng xinh đẹp, điểm thu hút người ta nhất chính là đôi môi nhỏ nhắn. Đôi môi cô rất đẹp, cánh môi hơi hếch lên như hờn dỗi, như quyến rũ, khiến người ta bị thu hút.
Haizz... Triệu Cảnh Diễm bất lực than thở. Đúng là đòi mạng, cô ấy mới có mười bốn tuổi.
"Đình Lâm." Tưởng Hoằng Văn thò nửa cái đầu vào cửa.
Triệu Cảnh Diễm đứng dậy đi ra đình viện bên ngoài.
"Chuyện gì?"
"Ta không ở lại cùng ngươi được nữa rồi. Hôm nay tiền trang khai trương, người làm chủ trên danh nghĩa như ta dù sao cũng phải qua đó xem mới được."
Triệu Cảnh Diễm vỗ trán, không ngờ hắn lại quên khuấy mất việc này, "Sử Lỗi đâu?"
Tưởng Hoằng Văn đáp: "Từ lúc xuống núi đến giờ, hắn vẫn luôn bận rộn chuyện của tiền trang, bây giờ e là chân không chạm đất ấy."
Triệu Cảnh Diễm gật đầu, cười mà như không: "Bản vương bị cấm túc, không đi hóng chuyện được, huynh đi đi."
Tưởng Hoằng Văn thấy hắn giả vờ giả vịt như vậy, không khỏi trợn trắng mắt, vội vã rời đi.
"Đại nãi nãi đã đến Cố phủ chưa?" Triệu Cảnh Diễm gọi với theo bóng lưng hắn.
Tưởng Hoằng Văn không dừng lại, giống như không nghe thấy tiếp tục đi về phía xa.
"Hồi bẩm vương gia, trời vừa sáng Đại nãi nãi đã ra ngoài rồi, có lẽ là đến Cố phủ đấy ạ. Trước khi đi Đại nãi nãi còn đặc biệt đến phòng của lão tổ tông ngồi một lát." Tiểu nha hoàn lanh lợi nói.
Triệu Cảnh Diễm móc ngân lượng ra ném qua, "Thưởng!"
Còn chưa nói xong một tiếng thưởng thì A Ly đã vội vàng từ bên ngoài chạy vào, thấp giọng nói với hắn: "Bên ngoài đồn đại khắp nơi, nói Lục tiểu thư bị kẻ xấu bắt đi, đã mất đi sự trong sạch rồi ạ."
"Ồ?" Mặt Triệu Cảnh Diễm âm trầm, khí thế dọa người.
"Có tra ra được là do ai đứng sau không?"
"Gia, lời đồn từ bốn phương tám hướng, trời vừa sáng thì trong quán rượu, tiệm trà đều đồng loạt đồn ra, không tra ra được bắt nguồn từ đâu."
Ánh nhìn của Triệu Cảnh Diễm trở nên sắc bén, hắn mỉm cười giễu cợt, "Tay chân cũng nhanh nhẹn thật đấy."
"Gia, phải làm thế nào, cứ như vậy thanh danh của Lục tiểu thư... xem như mất sạch rồi." A Ly nói một cách cẩn thận.
Triệu Cảnh Diễm vuốt mi tâm không nói, vừa định nói chuyện thì nghe thấy tiếng thét chói tai khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Triệu Cảnh Diễm thoắt một cái đã xông vào trong phòng.
Ánh lửa ngập trời, một mũi tên nhắm thẳng vào tim, Thanh Hoàn đau đớn mà thất thanh hét lên.
Mí mắt nặng trĩu, cô chậm rãi mở to đôi mắt, hoảng hốt thở gấp.
Giấc mơ vẫn như cũ, chỉ cần nhìn thấy cố nhân thì ác mộng cứ đến hẹn lại đến.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Thanh Hoàn quay đầu qua, đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tiền Phúc, cô kích động, lập tức đưa tay ra định nắm lấy tay ông.
Nhưng tay vừa đưa ra thì lồng ngực liền đau đớn vô cùng. Cô khẽ hừ một tiếng, cắn răng thật chặt.
"Thanh Hoàn, nội thương của cô tái phát, tuyệt đối không được động đậy lung tung."
Thanh Hoàn nhìn về phía người nói, không ngờ lại chính là Triệu Cảnh Diễm, sao tên này lại ở đây, đây là nơi nào?
Triệu Cảnh Diễm như biết được sự hoài nghi của cô, phe phẩy quạt nói ra: "Đây là Tưởng phủ, ta đã nhờ lão tổ tông tìm một tiểu viện yên tĩnh, nằm sát cạnh lối ra bên ngoài để muội dưỡng thương."
Thanh Hoàn ngước mặt lên, hàng mi thanh tú nhăn chặt. Để cô dưỡng thương ở Tưởng phủ mà hắn cũng nghĩ ra được, cô là tiểu thư chốn khuê phòng, không phải là không có nhà, sao lại đưa cô... Đột nhiên, cô nhớ đến việc gì đó, ánh mắt lập tức nhìn về phía người thanh niên trước giường.
Người đó hơi gật đầu, phe phẩy cây quạt nói: "Cô là người thông minh, có một số việc vừa nghĩ là có thể hiểu rồi."
Thanh Hoàn không ngờ tên vương gia ăn chơi trác táng này lại cẩn thận, tỉ mỉ như vậy, cô khẽ cắn môi, chậm rãi rũ mi mắt xuống.
Hàng mi dài khẽ chớp như cánh bướm, khiến cho con tim của Triệu Cảnh Diễm rung động.
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của cô gái, phất tay nói: "Lui xuống hết đi, ta có chuyện cần nói với Lục tiểu thư."
Thanh Hoàn mở to đôi mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía Tiền Phúc.
Tiền Phúc bất giác chau mày lại, "Tiểu thư, lão nô đợi người ở bên ngoài."
Trương thị gấp gáp vén rèm lên đi vào, thấy lão tổ tông đang được nha hoàn đút canh sâm thì kiềm chế lại, ngồi xuống bên cạnh chờ.
Lão tổ tông thấy con dâu mình đến, hơi nhướng mà, đẩy cái chén sứ ra.
"Tới rồi đấy à."
Trương thị tiến lên hành lễ, giọng nói dịu dàng: "Lão tổ tông, bên ngoài đồn rằng…"
Một ánh mắt lạnh thấu xương quét qua, Trương thị ngượng ngùng ngậm miệng lại.
"Con cũng được xem là một phu nhân đã quản lý chuyện nội trạch rồi, không nên nghe gió thì nghĩ thành mưa. Ta đã nói với con rồi, có người không muốn mối hôn sự này thành công nên mới giở trò sau lưng."
"Hả…"
Trương thị giật mình kinh hãi, "Là ai mà dám to gan như vậy?"
Lão tổ tông cười lạnh, khuôn mặt luôn hiền từ mang theo sự lạnh lùng, "Chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ đó mà thôi. Ta đã đón người vào phủ rồi, con là mẹ của lão Thất, việc này ta cũng không giấu con. Có thời gian thì con đi thăm đứa trẻ đó đi, nghe nói con bé bị thương rất nặng."
Trương thị vừa nghe thấy vậy thì không biết phải trả lời như thế nào. Lão tổ tông làm thế này, rõ ràng là muốn bảo vệ đứa trẻ đó.
"Con yên tâm, lão Thất nói với ta rồi, nó vẫn là hoàng hoa khuê nữ, không xảy ra chuyện gì hết, không để con trai con chịu thiệt thòi đâu."
Trương thị ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, một hồi sau mới nói với giọng xa xăm: "Đứa trẻ này quả thật... rất đáng thương."
…
Trong phòng không có người ngoài, hai người nhìn nhau không nói gì.
Triệu Cảnh Diễm cười ôn hòa, gấp quạt lại, nói: "Nghe Tiền Phúc nói, vết thương cũ của cô tái phát, nghĩ lại thì đây cũng là nghiệt mà ta gây ra."
Thanh Hoàn nhếch khóe miệng, nụ cười tà mị như của một người đàn ông, "Biết vậy là tốt."
Nụ cười của Thanh Hoàn khiến Triệu Cảnh Diễm có phần sửng sốt. Từ trước đến nay, vẻ mặt cô lúc nào cũng lạnh lùng, thỉnh thoảng cũng khẽ mỉm cười, nhưng hắn chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ, giống như đóa u lan nở rộ trong sơn cốc hoang vu.
Hắn không hề biết rằng, nụ cười này của Thanh Hoàn không phải vì hắn mà là vì Thịnh Phương, người thân duy nhất trên đời này của cô.
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi để đầu óc bình tĩnh lại, sau đó nói: "Thanh Hoàn, xin lỗi."
"Cũng là do ta tính kế ngươi trước." Thanh Hoàn thành thật trả lời.
Đến lúc này rồi, nếu còn không nói thật thì rõ ràng có phần không thành ý. Vì cứu cô mà dám điều động cả Cấm Vệ Quân, trên đời này cũng chỉ có Triệu Cảnh Diễm mới có bản lĩnh đó.
Triệu Cảnh Diễm cười ngả ngớn, "Kể lại tất cả mọi chuyện đi, ta cũng dễ tìm ra được manh mối mà trả thù cho cô."
Thanh Hoàn kể lại đại khái sự tình, chỉ giấu đi những chuyện có liên quan đến Thịnh Phương.
Triệu Cảnh Diễm nghe xong, chau mày thật chặt: "Cô có đoán được ai là người hại cô không?"
Thanh Hoàn do dự trong chốc lát, lắc đầu nói: "Có một vài người, nhưng không thể xác định được."
"Vậy câu mà cô nói với ta…"
"Chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi."
"Tại sao lại nói như vậy?"
Tuy Thanh Hoàn không thích hắn hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ trước đến nay ta chỉ trị bệnh cứu người, không gây thù kết oán với người khác. Vì vậy có thể loại trừ khả năng bị kẻ thù hãm hại."
"Có khi nào chuyện này có liên quan đến Tiền gia không?" Triệu Cảnh Diễm nói ra sự hoài nghi trong lòng mình.
Thanh Hoàn cắn răng nói: "Ý của ngươi là việc chúng ta âm thầm điều tra vụ án của Tiền gia đã gây nên sự chú ý của người khác."
"Có khả năng này."
Thanh Hoàn lắc đầu, "Nếu là như vậy, một đao kết liễu ta há chẳng phải càng gọn lẹ hơn sao, cần gì đến tên thư sinh đó."
Triệu Cảnh Diễm bây giờ mới hiểu ra.
Một thư sinh tuấn lãng, một thiên kim tiểu thư xinh đẹp... Trong chuyện này có quá nhiều điều có thể khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
"Vừa nới nhận được tin tức, không tính là quá tốt, cô phải nghĩ thông suốt mới được."
"Huynh nói đi."
"Hôm này trời vừa sáng, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều lời đồn, nói cô rơi vào tay của sơn tặc, mất đi trong sạch. Còn có, ta tìm được thứ này trên người của tên thư sinh kia."
Cây trâm bạch ngọc. Thanh Hoàn híp mắt, không nói gì.
Triệu Cảnh Diễm nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ra chân tướng."
Thanh Hoàn nhẹ giọng đáp: "Không cần tra nữa, ta nghĩ ta đã biết được ai là người tính kế mình rồi." "Ai?"
"Triệu Hoa Dương."
"Là bà ta?" Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc.
"Cây trâm này là vật ta làm mất mấy ngày trước. Trong viện của ta, ngoại trừ Hồng Hoa, Đinh Hương thì những người khác đều là người của ta. Hai người này chính là người mà Quận chúa cài vào." Thanh Hoàn lạnh nhạt phân tích.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sâu như màn đêm, "Tại sao bà ta lại hại cô?"
"Bởi vì phủ lão Tề vương nhìn trúng Lục gia của Tưởng gia cho Ngô Nhạn Linh, một khi ta đính ước với Thất gia, ắt sẽ cản đường của bọn họ."
Thanh Hoàn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi lại chậm rãi mở mắt ra, "Nếu không có những lời đồn đại bên ngoài thì ta vẫn chưa đoán ra được động cơ của bọn họ là gì. Bây giờ xem ra, cái bọn họ muốn là hủy hoại thanh danh của ta, mục đích là để Tưởng gia ghét bỏ ta, rồi để Ngô Nhạn Linh gả vào nhà họ Tưởng."
Lúc này Triệu Cảnh Diễm mới hiểu được.
Trước tiên là động tay với thức ăn của Chu thị, để bà ta tiêu chảy, khiến mọi người không cách nào quay về phủ được, như vậy mới có thể ở lại chùa một cách hợp tình hợp lý.
Sau đó lại sai tên thư sinh kia đi dạo trước cửa viện, cố ý để người khác nhìn thấy, dễ dàng tạo ra tin đồn Thanh Hoàn bỏ trốn theo đàn ông.
Thêm vào đó là trong tay tên thư sinh kia có đồ vật của cô, lúc ấy cho dù cô có mười cái miệng cũng không chứng minh được sự trong sạch của mình.
Giữa đường thì gặp phải sơn tặc rồi đột nhiên vô tình gặp phải một đám sơn tặc khác. Triệu Cảnh Diễm nhớ tới khuôn mặt có phần quen thuộc ấy, nhưng rồi vẫn cố kìm nén sự hiếu kì trong lòng, hỏi: "Cô định như thế nào?"
"Ăn miếng trả miếng."
Ánh mắt Thanh Hoàn nhìn Triệu Cảnh Diễm đầy thâm sâu, cô dò hỏi: "Vương gia có ý kiến gì không?"
Triệu Cảnh Diễm thoáng suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời có lẽ phải nhịn thôi, bởi vì vẫn chưa đến lúc."
Thanh Hoàn là người thông minh cỡ nào. Mẫu thân của Triệu Hoa Dương là người của lão Tề vương, rút giây sẽ động rừng, bọn họ bắt buộc chuẩn bị thật kĩ lưỡng mới có thể tung một kích trí mạng, cho nên cục tức này cô nhất định phải nhịn xuống.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên, khẽ nói: "Ta sẽ không để cô phải nhịn nhục quá lâu đâu, qua một tháng nữa, khi hết thời hạn cấm túc, ta sẽ đảm nhiệm vị trí chủ quản Công bộ."
Thanh Hoàn ngẩn người, sau đó trên mặt mới nở nụ cười khẽ, "Có phải vì chuyện của ta?"