BỎ TRỐN VỚI ĐÀN ÔNG
Trong phòng đã loạn hết cả lên.
Nguyệt nương cắn răng, nhân dịp rối loạn liền bỏ chạy. Lúc ra khỏi viện thì bị vấp, ngã sấp xuống đất, nhưng bà bất chấp đau đớn, tựa như phát điên mà xông ra ngoài.
Tiểu thư, cô đang ở đâu?
Cố Thanh Hoàn cảm thấy người đau đớn như muốn nứt toác ra, cô mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bản thân đã bị trói chặt bằng dây thừng.
Mùi thuốc mê vẫn còn quanh quẩn, kí ức trước khi mất hẳn ý thức như thủy triều dâng lên, cô mím môi, trong lòng cười khổ.
Cô là một tiểu thư chốn khuê phòng, có tài cán gì mà để người ta phải bắt cóc thế này? Tuy nhiên nỗi chua xót cũng chỉ là thoáng qua trong lòng cô.
Dưới chân thiên tử, lanh lảnh càn khôn, ngay chốn cửa Phật thanh tịnh, vậy mà lại có kẻ không sợ chết đi bắt cóc bản thân? Cố Thanh Hoàn tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài, bình tĩnh phán đoán hoàn cảnh xung quanh.
Trong phủ Thọ vương, Triệu Cảnh Diễm đang cùng Sử Lỗi và các đương gia của sáu thế gia thương nghị việc tiền trang.
Ngày mai tiền trang khai trương mà hắn lại bị cấm túc trong phủ, không thể xuất hiện, vì vậy hắn phải sắp xếp kĩ lưỡng từng việc một.
"Vương gia, bên ngoài có một người tự xưng là Nguyệt nương muốn gặp vương gia."
Nguyệt nương, sao bà ta lại đến đây?
Triệu Cảnh Diễm giật thót, vội nói: "Mau cho người vào."
Chỉ trong chốc lát, một người đàn bà tóc tai bù xù, người dính đầy tro bụi khập khiễng chạy vào, ngã nhào xuống đất.
Triệu Cảnh Diễm kinh hãi, "Nguyệt nương, đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt nương chạy một mạch đến đây, đã sức cùng lực kiệt từ lâu, nhưng vẫn gắng gượng, khóc nói: "Vương gia, Lục tiểu thư mất tích, cầu xin vương gia mau cho người đi tìm kiếm giúp nô tỳ."
"Cái gì?"
Sắc mặt của mọi người trong phòng lập thay đổi.
Triệu Cảnh Diễm túm lấy Nguyệt nương, hỏi lại với vẻ mặt lạnh lẽo: "Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Nguyệt nương cố sức nói: "Vương gia, lúc nô tỳ tỉnh dậy thì đã không thấy tăm hơi tiểu thư đâu..."
Dứt lời, Nguyệt nương không cố nổi nữa mà bất tỉnh. Triệu Cảnh Diễm cảm thấy tan nát cõi lòng, trái tim như bị bóp nát, song hắn lại không biểu lộ ra ngoài, vẻ mặt bình thản, vô cảm.
"Vẫn còn có kẻ không biết sống chết dám động đến người của bản vương, được, được lắm!"
Sử Lỗi lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, "Vương gia, phải mau chóng tìm người."
Triệu Cảnh Diễm khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên sự chết chóc, hắn lạnh lùng nói: "A Ly, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, có lật tung gầm trời này lên cũng phải tìm cho ra người."
"Vâng!"
"Vương gia."
Sử Lỗi bước lên một bước nói: "Việc này nhất định có kẻ chủ mưu, vẫn nên báo quan điều tra thì tốt hơn."
Triệu Cảnh Diễm tiêu sái mở quạt ra, phe phẩy mấy cái, nói: "Lần trước ta bẻ gãy một tay của Cừu Đạo Tân, lần này... hừ... người đâu, báo án!"
"Vâng, vương gia."
"Khoan đã, để Tưởng Thất gia đi Cố phủ đòi người." Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ một lát rồi nói khẽ.
Sử Lỗi chấn động.
…
Trong Tưởng gia.
Tưởng Hoằng Văn đánh bạc cả đêm, người mệt rã rời, cứ mặc nguyên quần áo mà lên giường ngủ.
"Thất gia, Lục tiểu thư mất tích ở chùa Diên Cổ, vương gia bảo ngài đi Cố phủ đòi người."
Không ngờ lại có kẻ dám động đến Cố Lục, ai to gan vậy? Tưởng Hoằng Văn lao ra ngoài.
Cùng lúc đó, Cố Nhị gia cũng vừa chui ra khỏi chăn của Thư di nương. Hôm qua cọp cái không về, ông ta nhân cơ hội ăn mặn một bữa, cảm giác đúng là tuyệt.
Nhưng ông ta vừa mới đặt chân xuống đất, bà vú đã vào bẩm báo.
Cố Nhị gia sợ đến lảo đảo, khuôn mặt đang vui vẻ lập tức biến thành trắng bệch. Con gái mất tích nơi cửa Phật, chuyện này... chuyện này... sao lại xảy ra được?
"Mau... mau... chuẩn... chuẩn bị... ngựa!"
…
"Thái thái, Lục muội mất tích rồi, đang yên đang lành sao lại mất tích được?" Cố Thanh Chỉ lo âu.
Ngụy thị cũng đang lo lắng. Chỉ là đi dâng hương mà thôi, nào ngờ con dâu cả bị bệnh, Lục nha đầu mất tích, chẳng lẽ là đáp tội phải thần thánh phương nào?
Cố Thanh Chỉ thấy Ngụy thị không nói gì, bước đến lay hai cánh tay bà cụ, vội vã hét lên: "Thái thái, phải làm sao mới được đây?"
Ngụy thị khoát tay, âu sầu nói: "Chỉ có thể xem số mệnh của nó thôi."
Cố Thanh Chỉ mấp máy môi, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Hôm nay Lưu di nương vừa hết hạn cấm túc, đóng cửa ăn năn ba tháng khiến khuôn mặt trắng như ngọc của bà ta đã không còn tươi tắn. Bà ta nghẹn tức, vội vã đi tìm Hứa di nương trò chuyện, không ngờ giữa đường nghe được chuyện Lục tiểu thư mất tích.
Lưu di nương thầm mừng rỡ như điên. Ông trời có mắt mà, con tiện nhân kia đổi trắng thay đen, cuối cùng cũng đã gặp báo ứng.
Lưu di nương vui vẻ vào phòng Hứa di nương thì thấy Trương di nương đang mang thai đã ngồi đấy, đôi mắt đỏ bừng.
Lưu di nương liếc nhìn, chua ngoa cất giọng: "Trương di nương, muội mang cốt nhục của gia thì phải giữ gìn cho cẩn thận. Chỉ là một nha đầu điên, nào đáng cho muội rơi nước mắt."
Trương thị thấy lời này thật quá đáng, đứt phắt dậy: "Muội về trước, hai vị tỷ tỷ từ từ trò chuyện."
Trương thị vừa đi, Lưu di nương đuổi hạ nhân ra ngoài, nhích lại gần nói: "Đang yên lành sao lại mất thích, muội muội có dò la được gì không?"
Hứa di nương đã có điều muốn nói từ lâu, dùng khăn che miệng, nói nhỏ: "Nghe người về báo là bỏ trốn với người khác."
"Bỏ trốn?" Trong mắt Lưu di nương lóe lên vẻ phấn khích, bà ta hưng phấn đến mức khó mà ngồi yên.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, Cố Thanh Hoàn liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi dựa người lên thành xe.
Lúc này Nguyệt nương chắc là phát điên rồi, nếu bà ấy đủ thông minh, nhất định sẽ nghĩ cách báo cho Triệu Cảnh Diễm. Bằng bản lĩnh của hắn, không quá hai canh giờ là đã có thể tìm ra cô. Việc cô phải làm bây giờ chính là giữ sức, cố gắng không để kẻ bắt cóc nảy sinh ý muốn giết người.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, một lát sau, màn xe bị xốc lên, một khuôn mặt tuấn tú vô song ló vào, cười nói: "Hoàn Nhi, uống nước nào."
Cố Thanh Hoàn hơi kinh ngạc. Dù cô có thông minh thế nào chăng nữa cũng không ngờ tới kẻ bắt cóc mình lại là một người như vậy.
"Ngươi là ai? Vì sao muốn bắt ta?" Cô hít phải thuốc mê nên giọng hơi khàn.
Thư sinh cười nói: "Hoàn Nhi, nàng quên rồi sao, ta là Trần Kiếm. Hôm qua ở trong chùa, ta và nàng vừa gặp đã yêu, nàng còn ném cho ta một cây trâm cài, rõ ràng là có ý muốn bỏ trốn cùng ta, thế nên ta..."
Trần Kiếm đỏ mặt lấy một cái khăn gấm từ trong ngực áo, cẩn thận mở ra.
Cố Thanh Hoàn nhìn kĩ, đấy là cây trâm bằng bạch ngọc mà cô đã bị mất.
Đồ đạc trong nội trạch lại rơi vào tay người ngoài, xem ra là có kẻ cắp ở trong viện rồi, vậy thì việc này chắc chắn có liên quan với người của Cố phủ.
Cố Thanh Hoàn nhìn người thanh niên thật kĩ, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt hơi sợ hãi. Cô lén nhìn ra bên ngoài qua khe hở do tấm rèm xe được vén lên.
Phía trước cây cối rậm rạp, núi rừng trùng trùng điệp điệp, Cố Thanh Hoàn nhanh chóng phán đoán được, xe ngựa hẳn là chạy trên đường mòn trong núi. Bỗng nhiên ánh mắt cô liếc thấy hai người cưỡi ngựa đứng cách xe chừng năm mươi thước, tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn về phía này.
Cố Thanh Hoàn nhanh chóng rũ mắt xuống, xem ra kẻ bắt cóc cô không chỉ có gã thư sinh yếu đuối trước mắt đây.
Trần Kiếm bị cái ngước mắt, rũ mày của Cố Thanh Hoàn khiến cho thất thần, thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn, đến cả ánh mắt nhìn người cũng khác biệt. Nếu thật sự có được một người vợ như vậy, cho dù gã không có một ngàn lượng bạc kia cũng được.
Gã quay đầu nhìn về phía sau, nhẹ nhàng nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta phải tiếp tục lên đường thôi, trước khi trời tối là có thể về đến nhà rồi."
Cố Thanh Hoàn vẫn không nói gì, rụt người về phía sau, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Kiềm nén xúc động muốn đẩy cô ngã nằm xuống, Trần Kiếm bày ra dáng vẻ công tử xuất trần, ôn hoà, đồng thời đặt bình nước xuống: "Nàng đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng."
Rèm xe được buông xuống, vẻ sợ sệt, đáng thương trên mặt Cố Thanh Hoàn lập tức biến mất, thay vào đó là sự tàn khốc, trong đầu cô hiện lên bốn chữ: "Trong ngoài cấu kết."
…
Thời gian chậm chạp trôi qua, trong trai phòng, không gian ngột ngạt, lặng yên như tờ.
Tưởng Hoằng Văn âm trầm nhìn Cố Nhị gia, bỗng nhiên hắn ta phất tay áo, chung trà theo đó mà rơi xuống đất vỡ nát.
Chưa đợi mọi người kịp giật mình, hắn ta đã vọt tới trước mặt lão phương trượng, tóm lấy ngực áo mà gằn giọng nói: "Lão trọc đầu, tốt nhất ngươi hãy cầu xin Phật tổ phù hộ tìm thấy được Lục tiểu thư, bằng không, Thất gia ta đây sẽ đốt trụi cái chùa Diên Cổ này."
Khuôn mặt lão phương trượng đỏ bừng, không nhịn được mà thầm văng tục một câu. M* kiếp, ông đây làm phương trượng bao năm nay, lần đầu tiên gặp phải chuyện kì quặc này.
"A Di Đà Phật, lão nạp đã phái người đi tìm khắp chùa, thí chủ an tâm, đừng nóng vội."
"Đừng nóng vội cái đầu ngươi."
Tưởng Hoằng Văn đẩy lão phương trượng ra, ánh mắt quét xung quanh, sự lạnh lẽo thấu xương trong mắt khiến người ta kinh sợ, hắn ta xoay người, ánh mắt rơi lên người Cừu Đạo Tân.
Cừu Đạo Tân đau đầu nhìn Tưởng Thất gia trước mắt, cảm thấy cánh tay lại đau âm ỉ, gã căng da đầu nói: "Thất gia chớ nóng vội, người này không thể nào biến mất không có tăm hơi, chắc chắc sẽ có manh mối để lần theo."
Sự lạnh lẽo trong mắt Tưởng Hoằng Văn dâng lên mỗi lúc một nhiều.
"Cừu Đạo Tân, tính khí của ta ngươi cũng biết rồi đấy. Đừng nói tiểu gia ta ỷ thế hiếp người, nhưng chốn cửa Phật quan trọng mà còn có kẻ dám tới cướp, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận cái mũ quan trên đầu đi." "Vâng, vâng, vâng!" Vẻ mặt Cừu Đạo Tân rất nghiêm cẩn.
Vừa dứt lời, có nha hoàn đi đến bên cạnh Cố Nhị gia nói nhỏ vài câu, Cố Nhị gia nghe xong, hoảng sợ bật thốt ra một câu, "Cái gì?"
Tưởng Hoằng Văn vốn cũng rất tinh ý, lập tức nhanh trí ứng biến, giơ chân đạp nha hoàn kia ngã xuống đất: "Chuyện gì, nói cho rõ ràng, bằng không ta lột da, rút gân ngươi ra quăng cho sói ăn."
Tiểu nha hoàn bị đá ngã run lẩy bẩy, răng va lập cập, dù là Cố Nhị gia đã trải đời cũng phải giật mình run rẩy.
Tiểu nha hoàn khóc nức nở, nói: "Hôm qua sau giờ Ngọ, có một thư sinh tuấn tú thập thò trước cửa viện, nói là muốn tìm Lục tiểu thư."
Bấy giờ Hoa Dương ngồi yên không lên tiếng đã lâu bỗng mở miệng: "Thối lắm, vả miệng cho ta. Lục nha đầu là người ôn hòa, hiền thục, sao có thể thông đồng với đàn ông ở ngoài."
Lời này vừa nói ra, mặt Tưởng Hoằng Văn xanh như bị cắm sừng, nhìn sắc mặt tựa như giận đến sắp bùng nổ.
Lời này của Triệu Hoa Dương có hàm ý rất sâu xa, bề ngoài là giải vây cho Cố Lục, thật ra lại đang hắt nước bẩn lên người cô ấy.
Tưởng Hoằng Văn nháy mắt đã nảy ra kế, lập tức nắm lấy búi tóc của tiểu nha hoàn, kéo mạnh lại, lạnh lùng nói: "Ngươi tận mắt thấy Lục tiểu thư và gã đàn ông kia dan díu với nhau?"
Tiểu nha hoàn đau đến nước mắt chảy ròng, khóc nói: "Không có... không có."
"M* kiếp, không có mà ngươi dám bịa đặt, có tin ông đây lăng trì ngươi ngay lập tức không?"
Tiểu nha hoàn thấy Lục cô gia hung thần ác sát như vậy, vội vàng chối bỏ trách nhiệm: "Là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư nói, nô tỳ... nô tỳ..."