THÁI TỬ PHI QUA ĐỜI
Cố Nhị gia cứng họng không nói được câu nào, e dè bảo: "Một đứa con gái như nó..."
"Im miệng."
Cố Nghiễn Khải nói rất nghiêm khắc: "Việc trước mắt là cử hành cho xong sáu lễ. Ta và mẫu thân của con đã bàn bạc xong rồi, dòng dõi nhà họ Tưởng không phải những gia tộc bình thường có thể so sánh, mọi việc phải làm cho thỏa đáng. Nhân lúc mẫu thân của con còn nhanh nhẹn, minh mẫn, ta đã giao cho bà ấy xử lí việc này. Chính thất của con ở bên giúp đỡ."
Cố Nhị gia hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám phản bác, vâng vâng dạ dạ rồi hỏi thêm: "Phụ thân, vậy của hồi môn..."
Cố Nghiễn Khải vừa nghe đến ba chữ của hồi môn, trong lòng lại đau đớn như bị khoét mất một mảng thịt, căm tức nói: "Không được thiếu của nó, cứ ấn con số mười vạn lượng để mà lo liệu."
"Vâng, phụ thân."
Cố Nhị gia rời khỏi thư phòng, do dự nơi hai cửa viện trong chốc lát, cuối cùng cũng đi đến phòng Quận chúa.
Trong phòng ngủ, Hoa Dương đang nói nhỏ vào tai con gái, thấy Cố Nhị gia đi vào liền dừng lời, dùng mắt ra hiệu với con gái.
Ngô Nhạn Linh bước đến, hành lễ vạn phúc với Cố Nhị gia rồi được nha hoàn đỡ tay lui ra ngoài.
Hoa Dương cũng không đứng dậy hầu hạ, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Cố Nhị gia, thầm tính toán.
Cố Nhị gia ngồi xuống bên cạnh Hoa Dương, nói rất dịu dàng: "Hôm nay người của Tưởng phủ đến, nàng có biết không?"
Hoa Dương đang đau đầu vì chuyện này, nghe hỏi vậy, ánh mắt bà tay đảo quanh, nói với vẻ mặt tươi cười giả tạo: "Chuyện ồn ào như vậy, muốn giả điếc cũng khó."
Trong giọng nói mang theo sự ghen ghét, cũng có hơi giận dữ, Cố Nhị gia nghe ra được thì lo lắng. Ông ta ho nhẹ một tiếng, kéo tay Hoa Dương qua rồi nói: "Ta biết nàng tức giận, có điều chuyện này ván đã đóng thuyền, nàng cũng đừng quá tức giận quá rồi lại hại thân."
Hoa Dương cười khẩy, giật phắt tay ra: "Ta tức cái gì, nóng cái gì, Nhị gia nên nói cho rõ chứ?"
Cố Nhị gia cười gượng, thầm nghĩ, lời này làm sao mà nói trắng ra được, nói rõ ra rồi thì có khác gì làm bà bẽ mặt?
"Thôi, thôi, dựa vào tính cách với nhan sắc của Linh Nhi, muốn danh gia vọng tộc nào mà chẳng được. Sau này ta tự cầu xin lão vương gia, lão vương phi tìm một mối hôn sự tốt cho Linh Nhi." Hoa Dương thầm phỉ nhổ. Hôn sự của con gái ta còn cần nhờ ngươi đi cầu xin, ngươi là cái thá gì?
Cố Nhị gia thấy Hoa Dương không nói gì liền ôm vai Hoa Dương, bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành.
"Ta và phụ thân đã thương lượng, hôn sự của Lục nha đầu sẽ không để nàng phải bận lòng. Nàng cứ chuyên tâm nghỉ ngơi, tìm một danh y tới xem sao, chúng ta cố gắng sinh thêm một đứa con, để sau này Linh Nhi gả đi rồi, nàng cũng không thấy cô đơn."
Lúc này Hoa Dương đã chửi ầm lên trong lòng, Cố Tùng Đào khốn kiếp, ta nhổ vào mười tám đời tổ tông nhà ngươi.
Ngươi sợ ta không cam lòng, giở trò với hôn sự của kẻ điên kia, khiến Cố gia các ngươi mất mặt nên mới dùng mấy lời này để bịt mắt ta hả? Ngươi nghĩ cô nãi nãi ta mới mười bảy, mười tám tuổi, bị ngươi nói mấy câu liền không phân rõ đông tây nam bắc sao? Cô nãi nãi đây đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi từ lâu rồi.
Tên khốn nhà ngươi nếu muốn sinh con trai với ta thật thì cũng chẳng lăn giường với một tì nữ làm gì. Hoa Dương tức đến nghiến răng, nhưng vẫn phải cố gắng mà nuốt xuống.
Hoa Dương cố nặn ra một nụ cười, đưa tay sờ vào trong đũng quần Cố Nhị gia, nở một nụ cười châm chọc: "Mềm nhũn thế này mà còn muốn sinh con trai? Đều dùng hết cho con tiện tì kia rồi nhỉ, còn cứng nổi không đây?"
Dù Cố Nhị gia là kẻ lão luyện chốn hoa lâu nhưng cùng bị hành vi lớn mật này của Triệu Hoa Dương làm cho điếng người.
Ông ta nuốt nước bọt, ưỡn ngực nói: "Có dùng được hay không, một lát nữa nàng sẽ biết."
Triệu Hoa Dương hừ lạnh, cố ý véo vật kia một cái, híp mắt nói: "Khó có khi Nhị gia lại suy nghĩ cho thiếp. Tâm tư của thiếp thế nào, Nhị gia cũng biết đến, bị người nẫng tay trên vậy, lòng thiếp cũng thể thoải mái."
"Đúng, đúng, đúng."
"Nhưng cũng may người nẫng tay trên là Tưởng Thất gia, ta cũng đành nuốt cơn giận này xuống."
Cố Nhị gia cười nói theo: "Ta biết nàng nhìn trúng Tưởng Lục gia cho Linh Nhi, Thất gia vô dụng kia sao lọt mắt xanh của nàng được."
Triệu Hoa Dương tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng lại đau khổ, nở nụ cười xinh đẹp đáp: "Nếu phu nhân đã ôm đồm hôn sự của Lục nha đầu kia, vậy thiếp đây cũng được vui vẻ nhàn nhã. Có điều, thiếp cũng phải nói trước, của hồi môn của nó, một cắc thiếp cũng không bỏ ra. Không riêng gì nó, cả hai đứa thứ xuất kia ta cũng không bỏ."
Cố Nhị gia thầm oán hận. Thứ đàn bà thối tha chỉ biết có tiền, ngươi có bản lĩnh thì mang tiền vào quan tài luôn đi!
Triệu Hoa Dương vừa quan sát sắc mặt Cố Nhị gia vừa dựa theo lời lão Vương phi mà nói.
"Thật ra cũng không phải ta keo kiệt gì, dù sao ta còn có Linh Nhi cần phải lo. Dù thế nào thì Triệu Hoa Dương ta cũng không thể để Cố phủ bỏ bạc ra làm của hồi môn cho con gái của ta được." Ngực Cố Nhị gia phập phồng, ông ta nặn ra một nụ cười khô khốc: "Nàng nói gì vậy, nó là con gái nàng, cũng là con gái ta, phần nó nên được thì sẽ không thiếu một cắc nào cả."
Lời này nghe có vẻ hùng hồn, nhưng thực tế lại chẳng có một chút sức lực nào. Hoa Dương cũng không chọc thủng, tóm lấy ngực áo Cố Nhị gia kéo đi.
"Đến đây đi, hầu hạ ta thoải mái rồi, ta sẽ cho chàng toại nguyện. Còn không thoải mái ấy hả... Hừ..."
Cố Nhị gia tức muốn nổ phổi, không ngờ người đàn bà này xem mình như nam sủng, lại còn hầu hạ thoải mái?
Chỉ là tức thì tức, nhưng nếu muốn người đàn bà này không giở trò với hôn sự của Lục nha đầu, hôm nay ông ta không thể không dốc sức.
Kiên trì đến cùng vậy!
Ngô Nhạn Linh ra khỏi viện tử thì không về phòng ngay mà đến viện tử của Cố Thanh Hoàn trước.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn đang định nghỉ ngơi, thấy Ngô Nhạn Linh, trong lòng có hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn sai Nguyệt nương dâng trà đến.
Ngô Nhạn Linh khoát tay, cười nói: "Không cần, tỷ qua đây chỉ là để nói lời chúc mừng muội thôi, chúc muội muội và Thất gia đầu bạc răng long, ân ái thắm thiết. Đêm đã khuya, ta cũng đi về luôn đây."
Cố Thanh Hoàn không biết rõ người này đang hát kịch gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Linh tỷ tỷ không ngồi một lát sao?"
"Khôn cần đâu, muội lo dưỡng bệnh cho đi." Ngô Nhạn Linh vừa đi vừa cười khẽ.
"Linh tỷ tỷ đi thong thả." Cố Thanh Hoàn khách sáo.
Ngô Nhạn Linh thoáng dừng lại, mỉm cười quay đầu nhìn lại. Dưới ánh nến, thiếu nữ mặc áo trắng tựa ở đầu giường, đôi mắt đẹp sáng rực, lấp lánh như sao băng.
Ngô Nhạn Linh mỉm cười, trong mắt chợt lóe lên tia tàn độc.
…
Mà lúc này ở Tưởng phủ.
Trương thị và con dâu Chu thị đang ngồi vây quanh lão tổ tông.
Lão tổ tông cười toe toét tựa như phật Di Lặc, vừa lúc ấy nha hoàn bưng thuốc đi vào, bà cũng không kêu đắng như mọi khi, uống một hơi hết sạch.
Trương thị bưng chung trà lên, dâng tới bên miệng bà, lão tổ tông súc miệng rồi vội vàng nói: "Bắt đầu lo liệu đi là vừa. Bên viện tử của lão Thất cũng phải phái người tu sửa lại, cố gắng làm cho thật tốt, đừng để cô nương nhà người ta chịu thiệt thòi."
Chu thị cười giận dỗi: "Lão tổ tông à, cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải làm từ từ, tuyệt đối không thể nôn nóng được. Người có vội đi chăng nữa thì cũng phải chờ thêm hai năm."
Trương thị mừng rỡ: "Ngày mai con dâu sẽ đi chùa Diên Cổ, hợp bát tự cho hai đứa nhỏ, lại chọn mấy ngày lành tháng tốt về để lão tổ tông quyết định." Lão tổ tông cười nói đồng ý, bỗng dưng nhớ ra: "Lão Thất đâu? Nó đã biết tin tốt này chưa?"
Trương thị vội nói: "Nó ở trong phủ của Cảnh Diễm, con đã phái người đi báo tin rồi."
"Tốt, tốt, tốt."
Lão tổ tông vỗ tay cười nói: "Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống rồi, giờ thì chỉ chờ nghênh đón người vào cửa thôi."
Chu thị cố ý ra vẻ ghen tỵ: "Lão tổ tông có người mới liền quên người cũ, cháu dâu không chịu đâu."
Lão tổ tông cười ngã xuống giường.
…
"Cố gia đồng ý, Đình Lâm, vở kịch này xem như đã mở màn, nhưng đệ đã nghĩ đến sẽ kết thúc như thế nào chưa?"
Tưởng Hoằng Văn cạn hết lý rượu, vẻ mặt hơi uể oải. Đình Lâm đã bị cấm túc nhiều ngày, việc trong việc ngoài đều rơi cả vào đầu hắn ta, đúng là mệt mà.
Triệu Cảnh Diễm thong dong ngồi trên ghế, rung chân đắc ý: "Đến lúc nên kết thúc, thì sẽ kết thúc. Ta chỉ đang thắc mắc, nếu biết tin này, liệu tên nhãi Ân Lập Phong kia có tức đến hộc máu không."
Tưởng Hoằng Văn cười khẩy nói: "Nghe nói thằng nhãi kia bị đánh mười gậy, đang ở trong phòng dưỡng thương rồi."
"Dưỡng thương?"
Triệu Cảnh Diễm cười xấu xa: "Phủ Anh Quốc công nhất định là giấu giếm chuyện này rồi. Có điều, gia đây càng muốn làm cho hắn biết, cho tên khốn đó tức chết."
Tưởng Hoằng Văn nhún vai, không tiếp lời.
"Vương gia, Đại gia Sử Lỗi đến, đang chờ ở thư phòng." A Ly đẩy cửa đi vào.
Triệu Cảnh Diễm vẫn không nhúc nhích: "Những người khác đã đến đủ chưa?"
"Bẩm vương gia, sáu thế gia lớn và hai vị mưu sĩ đều đã đến đông đủ, cũng đang chờ vương gia ở thư phòng."
Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười: "Lần này, phải làm cho đến nơi đến chốn."
Vừa dứt lời, một người áo đen phá cửa mà vào, quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Bẩm báo Vương gia, Thái tử phi vừa mới qua đời vì bệnh."
"Choang."
Chung rượu trong tay rơi vỡ nát, Tưởng Hoằng Văn mất hồn mất vía ngồi ngẩn ngơ trên ghế, mặt xám như tro tàn.
Triệu Cảnh Diễm mệt mỏi cúi đầu, muốn nói mấy câu an ủi, lại chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ khẽ thở dài.
"Ai lo liệu hậu sự, tin tức đã truyền đến trong cung chưa?"
Người đến nói: "Vẫn chưa kịp truyền đến." "Huynh ấy... nói như thế nào?"
"Đau đớn muốn chết, đã không thể tự lo được. Cố ý sai tiểu nhân đến mời vương gia quyết định."
Triệu Cảnh Diễm cười khổ.
Quyết định, quyết định cái gì. Phế Thái tử phi, đến cả Hoàng lăng còn không được vào thì làm sao mà an táng dựa theo lễ nghi tổ truyền, cùng lắm chỉ có thể tìm một nơi non xanh nước biếc ở chỗ hoang vu vắng vẻ.
Nghĩ đến những điều tốt của trưởng tẩu ngày trước, Triệu Cảnh Diễm giận tím mặt: "Ta không tin phụ hoàng nhẫn tâm như vậy."
Nhưng rồi hắn bị người kéo lại. Tưởng Hoằng Văn gần như đã bình tĩnh trở lại, "Đừng đi."
"Hoằng Văn, trưởng tẩu đi rồi..." Triệu Cảnh Diễm nghiến răng nghiến lợi.
"Huynh ấy còn sống."
Một câu nói nhẹ tênh, lại khiến lồng ngực Triệu Cảnh Diễm đau xót. Không sai, huynh ấy còn sống, nếu mình lỗ mãng xông vào hoàng cung rồi chất vấn phụ hoàng, nhất định sẽ liên lụy đến huynh ấy, nói không chừng còn liên lụy đến chính mình.
"Hơi ấm về, âm thầm gọi mùa xuân đến. Hoa mai vừa rụng, hoa hạnh bắt đầu nở. Hoa hạnh nửa vườn khoe sắc nửa vườn tàn. Sao lại giống với vinh nhục của đời người trên thế gian này đến thế*... Đi thôi, đừng để bọn họ chờ lâu." Tưởng Hoằng Văn ngửa mặt lên trời, tựa như muốn che giấu thứ gì đó.
(*) Bài thơ "Hạnh hoa" của nhà thơ La Ẩn thời Đường.
"Hoằng Văn." Triệu Cảnh Diễm vô cùng đau đớn.
Tưởng Hoằng Văn thản nhiên mỉm cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc, "Ai mà chẳng chết một lần, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đế vương tướng lĩnh, cuối cùng chẳng phải đều là một đống xương trắng đấy sao, không tránh được."
Dứt lời, hắn ta hất vạt áo bước đi, nhưng bóng lưng đã hơi còng xuống, khiến đôi mắt Triệu Cảnh Diễm chua xót.
Trong khoảnh khắc Tưởng Hoằng Văn xoay người, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, bước chân của hắn ta cũng hơi lảo đảo.
Triệu Cảnh Diễm không nhìn thấy, quay sang nói với người quỳ trên mặt đất: "Báo về, toàn bộ việc tang sự đều xem phụ hoàng định đoạt."
"Vâng, Vương gia."