ĐÂM DAO VÀO NGỰC
Thanh Hoàn thấy cậu ta muốn nói lại thôi, cho nên mở miệng hỏi: "Còn việc gì sao?"
A Ly cắn răng nói: "Lục tiểu thư, vương gia nhà ta hỏi, sữa dê ngon không?"
Câu hỏi này như một cây gậy gõ lên đầu Thanh Hoàn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, hai con dê là do Triệu Cảnh Diễm đưa tới.
Cô bất lực nhìn trời một lúc rồi nói: "A Ly, vì sao vương gia nhà ngươi lại tặng dê cho ta?"
A Ly thầm nghĩ, tốt nhất vẫn không nên che giấu Lục tiểu thư, dù sao với trí thông minh của cô, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của vương gia.
"Vương gia nhà ta nói, sức khỏe Lục tiểu thư quá kém, cần phải tẩm bổ cho béo lên mới được."
Thanh Hoàn siết nắm đấm lại, rít ra một câu: "Nói với vương gia nhà ngươi, heo nuôi trong chuồng rất béo."
"Hả..."
A Ly nhìn cô rời đi mà không hiểu gì cả. Vương gia nhà ta thì liên quan gì với heo?
Thanh Hoàn buông một câu như vậy khiến trong lòng A Ly bối rối. Cậu ta vận khí, sau đó phóng người lên, nhảy qua tường, cuối cùng đáp xuống lưng ngựa.
Con ngựa cấp tốc chạy đi, chỉ khoảng một khắc sau, nó đã vào tới Vạn Hoa Lâu.
"Gia, đồ đã đưa cho Lục tiểu thư rồi, lời nên nói cũng nói cả rồi."
Triệu Cảnh Diễm lắc lư ly rượu trong tay, nói: "Cô ấy có nói gì không?"
Hắn vừa hỏi vậy, A Ly lại thấy xoắn xuýt, có nên nói ra lời của Lục tiểu thư không? Nếu giấu là bất kính với chủ tử, còn nói thật thì đúng là khó thốt thành lời.
Nhìn bộ dạng của A Ly, Triệu Cảnh Diễm biết ngay cậu ta đắn đo điều gì, lập tức nghiêm mặt lại.
"Nói."
Nói thì nói, A Ly nhắm mắt nói: "Lục tiểu thư nói heo nuôi trong chuồng rất béo."
"Phụt!"
Rượu bắn thẳng ra từ mũi của Tưởng Hoằng Văn.
"Khụ, khụ, khụ... Lục... Lục tiểu thư... có ý gì vậy?"
A Ly thấy sắc mặt chủ tử từ trắng biến xanh, từ xanh về trắng, cho nên không dám tiếp tục ở lại, vội nói: "Gia, nô tài canh chừng ở bên ngoài."
Tưởng Hoằng Văn cười ha hả: "Đình Lâm à, thế gian này, đàn ông thường hay tặng phụ nữ trang sức châu báu hoặc là giấy tờ nhà, giấy tờ đất, có ai lại đi tặng hai con dê?"
Triệu Cảnh Diễm thở hắt ra một hơi, nói: "Huynh thì biết gì, cái này cô ấy không ăn, cái kia cũng chẳng ăn, uống sữa dê thì còn mập ra được chút, ta cũng vì muốn tốt cho cô ấy. Người chưa được nổi hai lạng thịt, tương lai làm sao thành thân, làm sao sinh con?"
Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc đến trợn mắt, há hốc miệng, một lúc sau mới nói: "Đình Lâm, cô ấy mới mười bốn tuổi thôi, thật sự là... ngươi nghĩ hơi xa rồi đấy."
"Con người mà không nghĩ xa thì ắt sẽ phải lo gần. Đây không phải ta nghĩ nhiều mà là nghĩ vẫn còn ít đấy." Triệu Cảnh Diễm nói một cách sâu sắc.
Đây mà tính là nghĩ xa gì chứ, đúng là nói bậy. Tưởng Hoằng Văn khinh bỉ.
Triệu Cảnh Diễm trừng hắn ta đến rách mắt, người kia lập tức tắt nụ cười, nhìn đồng hồ cát xong đặt ly rượu xuống, đứng dậy nói: "Đi thôi, thuyền của người ta đã đến bến tàu Thiên Tân rồi, chúng ta cũng nên đi nghênh đón."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sáng lên, gật đầu nói: "A Ly..."
Hai quyển sách mới tinh lẳng lặng đặt trên bàn án giữa Thanh Hoàn và Thạch Dân Uy, hai người chẳng ai chịu động vào trước, chỉ ngồi nhìn.
Tiền Phúc giương mắt lên nhìn vẻ mặt của tiểu thư, tim đập thình thịch.
Thạch Dân Uy trầm giọng nói: "Mời tiểu thư xem trước."
Từ lúc Thanh Hoàn cầm trong tay cho đến tận lúc này, cô vẫn không thể nhìn thẳng vào quyển sách, cảm thấy trên tay như nặng nghìn cân. Sáu năm rồi, mỗi một cái tên trong này cô đều không dám nhắc tới, cũng không giờ phút nào quên được. Thậm chí, cô không cần xem cũng biết được trong đó viết những cái tên nào.
"Thứ ông cần đều ở trong này." Thanh Hoàn đẩy quyển sách về phía đối diện.
Thạch Dân Uy nói: "Tiểu thư không xem sao?"
"Không cần, đều ở trong lòng rồi." Tâm trạng Thanh Hoàn rất tệ, ngón tay trắng bệch siết chặt lại, nước mắt rơi đầy trong lòng.
Thạch Dân Uy nhìn Thanh Hoàn một lúc lâu, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đồ mà Hộ bộ lưu giữ vốn dĩ rất khó chạm tới, càng chưa nói đây là về hai nhà Tiền, Thịnh. Cũng không biết tiểu thư nhờ ai mà lại lấy được, xem ra...
Không đúng, người chống lưng của tiểu thư là Thọ vương, nhất định việc này là do Thọ vương làm, nếu vậy thì năng lực của Thọ vương này đã vượt xa tưởng tượng của hắn ta.
Thạch Dân Uy cảm thấy huyệt thái dương căng cứng, trong lòng nảy sinh một sự kính sợ. Hắn ta ôm chặt quyển sách vào ngực, nói rất trịnh trọng: "Tiểu thư hãy cho ta vài ngày, đồng thời cho ta mượn Tiền Phúc vài hôm, ta muốn đối chiếu những người trong quyển sách này với ông ấy."
Lúc này Tiền Phúc đang cố gắng nén nước mắt vào trong. Tiểu thư không dám xem quyển sổ này, ông cũng không nhìn nổi, vợ con, già trẻ nhà ông đều ở trong đó.
"Ngươi cần quyến sổ này rốt cuộc là muốn làm gì?" Ông nghẹn ngào nói ra nghi hoặc.
Thạch Dân Uy trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Điều tra án."
Thanh Hoàn và Tiền Phúc khựng lại, bọn họ nhìn nhau, đều thấy được hàm ý sâu xa trong mắt đối phương.
Thanh Hoàn rời đi, Thạch Dân Uy lại không động đậy, lệnh cho hạ nhân pha một ấm trà ngon, cũng chưa thấy ông ấy động vào quyển sổ mà lại nâng chung trà lên với Tiền Phúc.
"Phúc bá, ông hãy nói rõ về từng người của Tiền gia, Thịnh gia cho ta nghe?"
Mặc dù Tiền Phúc không rõ hành động này của Thạch Dân Uy có ý nghĩa gì, nhưng ông vẫn nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, mang khí thế của một tráng sĩ đã quyết tâm chết vì chí lớn.
Cho tới bây giờ, nghĩ lại luôn là một việc khó khăn, tiểu thư vẫn không thể đối diện, vậy thì hãy để ông làm việc đó.
Thanh Hoàn quay lại viện cũng không vội về phòng. Hôm nay là một đêm trời trong trăng sáng, cô đứng một lúc trong đình viện.
Sổ đã đến tay, cũng không biết Thạch Dân Uy có thể tìm ra được manh mối gì, chỉ mong có thể tìm ra chút dấu vết gì đó.
Sử Đại ca vào Kinh, cô cũng cần phải tìm cơ hội gặp mặt một lần.
Còn về tiệc ngắm hoa của phủ Anh Quốc công... Thanh Hoàn vừa cất bước đã giật mình. Cách đó một trượng, hai cục bông trắng bóc quỳ rạp trên mặt đất, hóa ra là hai con dê.
Cô chậm rãi bước tới, nhưng rồi lại sợ phá giấc ngủ của chúng, cho nên dừng bước từ xa. Sự lạnh lùng trên khuôn mặt dần biến mất, một nụ cười xuất hiện trên môi.
Từ lúc cô quay lại với thế gian này, ngoài Nguyệt nương và Tiền Phúc ra, chưa có ai chê cô gầy, cho dù là phụ thân trên danh nghĩa thì trong mắt ông ta cũng chỉ có giá trị lợi dụng của cô là bao nhiêu.
Không ngờ cái tên kia lại muốn bồi bổ sức khỏe cho mình. Thanh Hoàn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh.
"Các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ xẻ thịt các ngươi ra để ăn."
Lúc Thanh Hoàn đe dọa hai con dê mập, Hoa Dương đang được nha hoàn dìu vào phòng con gái. Hôm nay ở vương phủ, những biểu hiện thất thường của con gái khiến trong lòng bà ta bất an, bà ta phải hỏi cho rõ.
Ngô Nhạn Linh thấy đêm đã khuya mà mẫu thân còn đến, lập tức đoán được vài phần.
Hôm nay, người trung gian đã tới Tưởng gia rồi lại tới phủ lão Tề vương ngay, vui vẻ nói rằng, Tưởng gia cũng có ý kết thân. Lúc đó, trong tay cô ta đang cầm chung trà, bởi vì giật mình nên chung trà rơi xuống đất vỡ toang, khiến cả phòng kinh sợ.
Tiếp theo đó, cô ta không còn nghe thấy gì nữa, tâm trạng cứ hoảng hốt, mãi cho đến khi quay về phủ. Ngô Nhạn Linh hành lễ xong ngồi một bên, Hoa Dương phất tay một cái, nha hoàn đều rời khỏi.
"Con à, con hãy nói thật với mẫu thân đi, có phải con không muốn kết thân với Tưởng gia không?" Hoa Dương không muốn vòng vo với con gái mình, lập tức nói thẳng.
Ngô Nhạn Linh giật mình, đôi mắt ảm đạm, sau đó cắn răng nói: "Mẫu thân, không phải con gái không muốn."
Hoa Dương vỗ ngực, thở dài một hơi. Chỉ là chưa dứt hơi thì Ngô Nhạn Linh lại nói tiếp.
"Chỉ là Tưởng gia có rất nhiều con trai, không chỉ có một mình Lục gia, con gái không muốn lấy một con mọt sách."
Lời này lọt vào tai Hoa Dương, bà ta chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, không thể tin mà vươn tay ra, giọng run run nói: "Con... con... nhìn trúng lão Thất?"
Ngô Nhạn Linh xấu hổ, hai gò má đỏ bừng lên, nhưng rồi cô ta lại bước tới, quỳ thẳng xuống đất, gằn từng chữ: "Con gái bất hiếu, xin mẫu thân thành toàn."
"Con... con... con... Hắn... hắn... hắn ta thì có gì tốt?" Hoa Dương tức đến mức sắp không nói nên lời.
Thất gia của Tưởng gia trộm gà trộm chó, đánh bạc chơi gái, hội tụ đủ những điều tệ hại nhất của đám công tử nhà giàu, sao bà ta có thể gả con gái cho một người như vậy.
"Mẫu thân, huynh ấy biết đàn, một người như vậy, tuyệt đối phẩm tính sẽ không tệ như thế." Ngô Nhạn Linh vắt óc nghĩ lý do.
Hoa Dương nhảy dựng lên, đập mạnh tay xuống bàn, nói: "Sao con biết phẩm tính nó tốt. Con ta ơi, người đàn ông này... chắc chắn là một bọc mủ, làm sao mẫu thân có thể gả con cho hắn. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
Ngô Nhạn Linh vừa nghe người đàn ông mà mình mến mộ lại bị người ta nói là bọc mủ, lập tức muốn cãi lại, cả giận nói: "Ngoài huynh ấy ra, con không lấy ai hết."
"Con... con... to gan lắm, hôn nhân đại sự là mệnh lệnh của cha mẹ, là lời nói của người mai mối, còn chưa tới phiên con làm chủ."
Ngô Nhạn Linh cười lạnh: "Nếu con có phụ thân, đương nhiên phụ thân sẽ làm chủ cho con. Nếu mẫu thân không đồng ý, con sẽ đi theo phụ thân."
Triệu Hoa Dương căn bản không ngờ tới, đứa con gái mình hết lòng cưng chiều lại vì một người đàn ông mà đòi chết. Bà ta tức đến mức hai mắt trợn ngược lên, ngã ngửa người về phía sau.
Ngô Nhạn Linh sợ đến mất hồn, liên tục sợ hãi kêu lên, đám nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội vàng xông vào.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Hoa Dương yếu ớt tỉnh lại, đang định chửi ầm lên đã thấy con gái quỳ trên mặt đất, nước mắt đọng trên má, khóc đến không thở nổi, trông vô cùng yếu đuối.
Làm sao Hoa Dương còn mở miệng mắng được. Bà ta đau lòng, nhìn đám người hầu trong phòng, lạnh lùng nói: "Nếu ai dám nhiều lời về chuyện hôm nay, ta sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Cút ra ngoài hết cho ta."
Đám nha hoàn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhao nhao ra ngoài.
Hoa Dương nhắm hai mắt lại, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, mới nản lòng nói: "Con à, con làm thế có khác gì đâm dao vào ngực mẫu thân."
Ngô Nhạn Linh thấy vẻ mặt mẫu thân tái nhợt thì áy náy.
Trong bóng đêm, bến tàu Kinh thành vô cùng yên tĩnh.
Một chiếc thuyền lớn âm thầm rời bến, thuyền chạy xuôi dòng, đi một mạch về phía Nam. Lúc gần sáng, thuyền đã đến bến thuyền Thiên Tân, dừng ngay bên cạnh một con thuyền lớn xa hoa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một nam tử khoác cẩm bào ra boong thuyền, chắp tay sau lưng nhìn quang cảnh xung quanh.
Đúng lúc này, một tấm ván gỗ rộng bằng hai bước chân được bắc ngang giữa hai chiếc thuyền, ánh mắt nam tử sáng lên, vén áo bào bước lên tấm ván gỗ, đi sang chiếc thuyền còn lại.
A Ly chào đón, nghiêm trang nói: "Lỗi gia, vương gia chờ đã lâu, mời!"
Sử Lỗi nheo mắt lại, vỗ vào vai cậu ta mấy cái, nói: "Mấy năm không gặp, càng ngày càng đẹp trai."
A Ly cười theo nói: "Lỗi gia vẫn phong độ như trước."