NGƯỢC LẠI CŨNG LÀ MỘT BIỆN PHÁP HAY
Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, "Dù có đại phu giỏi hơn nữa cũng không thể cứu được ngọn đèn đã cạn dầu. Sống chết có số, giàu sang tại trời. Đây chính là số mệnh của cô ấy."
Triệu Cảnh Diễm ủ rũ: "Đệ đi thăm tỷ ấy."
"Đệ đi đi, cô ấy không muốn gặp người ngoài, ta cũng đi gặp cô ấy đây."
Người đàn ông đẩy tay của Triệu Cảnh Diễm ra, sau đó quay người rời đi, bóng lưng gù xuống, trông đầy tang thương. Ánh nến phủ lên mái tóc sương, khuôn mặt nhuộm vẻ đau thương, chỉ trong nháy mắt mà giống như đã già đi rất nhiều.
Có thứ gì đó như muốn chảy ra khỏi hốc mắt, Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý lúc đến đây đã hóa thành sự thương xót.
Màn đêm càng thêm thâm trầm.
Rốt cuộc Cố phủ cũng thết đãi yến tiệc, bữa tiệc rượu này được thết đãi rất có quy cách, tám món ăn nóng, hai mươi hai món phụ, bốn món bánh ngọt, ngoài ra còn có thêm rượu Trúc Diệp Thanh loại thượng hạng.
Tiếc là lão Tề vương căn bản xem thường bữa tiệc này của Cố phủ nên chỉ phái mấy đứa con mình đến. Cho dù như vậy, Cố Nghiên Khải vẫn dẫn theo con trai, cháu trai cung kính ngồi bên tiếp chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhị gia xin nghỉ một ngày ở Ngọ Môn rồi đích thân đến vương phủ đón người về.
Đêm nay, Đại nãi nãi móc tiền riêng của mình ra để bày hai bàn tiệc trong Thọ An Đường, mời người Cố phủ uống rượu.
Mọi người trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, đại phòng đang muốn tạ tội với nhị phòng.
Hoa Dương ăn mặc lộng lẫy, trên đầu cài trâm phượng, gương mặt đắc ý ngồi ngay ngắn trên bàn.
Chu thị cười mà lòng đau như cắt. Bà ta nâng ly rượu lên, kính rượu Hoa Dương mà mặt như táo bón. Sau đó, hai người con trai cũng lần lượt bưng ly rượu qua.
Hoa Dương đắc ý cười hả hê, người nào tới kính rượu cũng không từ chối, trong phòng toàn là tiếng cười sung sướng của bà ta.
Cố Thanh Chỉ không nhìn nổi nữa, chạm tay vào Lục muội, nói nhỏ: "Nhìn dáng vẻ đắc ý của bà ấy kìa, trong mắt còn có ai không chứ, không biết kiềm chế một chút nào."
Trong đầu Thanh Hoàn chợt lóe lên một suy nghĩ, cô dùng đũa chung gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của Thanh Chỉ, "Trong mắt bà ta đương nhiên không cần phải có ai cả, cho nên cũng không cần phải kiềm chế làm gì."
Thanh Chỉ nghẹn lời, trong lòng cảm thấy lời Lục muội nói có lý nhưng vẫn không cam tâm, nhìn một bàn cao lương mỹ vị mà cảm giác miệng nhạt nhẽo không thôi.
"Nhị tỷ, thay vì tốn thời gian cho bà ấy, không bằng đi cầu xin Bồ Tát phù hộ cho Nhị tỷ phu nhiều hơn, đại bá mẫu có thể nhịn được cũng là vì công danh của Đại ca và nhị ca."
"Con bé ranh ma này, muội hay lắm." Thanh Chỉ xấu hổ đỏ cả mặt.
Thanh Hoàn chỉ cười thản nhiên mà không nói gì.
Đêm này, Cố Nhị gia hơi say, cắn răng đi về hướng phòng của chính thất.
Đây là quy củ của nhà giàu, vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, nhất định phải ngủ chung một giường, thực hiện nhiệm vụ làm vợ làm chồng rồi mới được tính là đã bỏ qua mọi chuyện.
Hoa Dương biết lần này mình đã làm cho chúng nhân phẫn nộ, mục đích đã đạt được rồi nên biết dừng lại đúng lúc. Bà ta tiến lên ân cần hầu hạ chồng mình cởi y phục.
Từ đầu tới đuôi Cố Nhị gia không nói một câu nào, không phải là ông ta không có gì để nói mà là vì không biết nên nói cái gì.
Đương nhiên Hoa Dương sẽ không mở miệng trước. Bà ta đã bước chín mươi chín bước rồi, bước còn lại không thể do bà ta bước nốt được. Nếu không, sau này làm sao mà bà ta sống với người đàn ông này được nữa.
Phu thê hai người đều không mở miệng, trong phòng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống.
Hai người cởi áo ngoài ra, nằm thẳng trên giường. Trong lòng Triệu Hoa Dương thì nghĩ ngươi không động thì ta không động, hôm nay nếu ngươi không hầu hạ cho lão nương thoải mái thì không xong chuyện đâu.
Trong lòng Cố Nhị gia thì nghĩ, m* nó, là ai nghĩ ra cái quy củ này vậy. Làm gì có chuyện người đàn ông ôm một bụng tức mà còn sinh hoạt vợ chồng với người đàn bà kia được nữa, dục vọng nào ở đâu ra mà làm.
Người đàn bà xinh đẹp dưới thân hắn kêu lên những tiếng nhỏ như mèo kêu, nghe thì có vẻ rất đau khổ nhưng lại thêm mấy phần thoải mái.
Tiếng kêu này khiến lòng Cố Nhị gia đầy phức tạp. Bản thân ông ta cũng chỉ còn lại được mỗi cái uy phong này khi đối mặt với đàn bà. Hôm nay ông ta nhất định phải khiến ả ta biết mình lợi hại cỡ nào mới được.
Nghĩ vậy, Cô Nhị gia liền hung hãn hơn mấy phần. Tiếng kêu nhỏ như mèo đột nhiên biến thành gào thét.
Giây phút đó, trong đầu Cố Nhị gia nảy ra một suy nghĩ, cái kẻ khốn kiếp đã nghĩ ra cái quy củ này nhất định là một người đàn ông.
Người đàn ông mang theo hận thù mới có thể thể hiện hết uy phong khiến cho đàn bà phải thuần phục dưới thân mình.
Lăn lộn cả một đêm, Hoa Dương gào thét đến nỗi cả phủ đều biết được, chuyện ầm ĩ này cũng xem như đã được giải quyết xong.
Ngụy thị ở trong Phật đường, nhìn lên tượng Phật Quan Âm Bồ Tát mà niệm một câu A Di Đà Phật, trong lòng không ngừng than thở.
Trải qua chuyện này, đứa con dâu đó sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì cả. Trước đây bà còn có thể uy hiếp, răn dạy mấy câu, nhưng sau này thì khó rồi.
Tuy trong lòng Chu thị rất hận nhưng lại không dám trút ra. Bà ta quyết nhẫn nhịn đợi hai đứa con trai lên trường thi. Nhưng dù sao trong lòng bà ta cũng vẫn ấm ức nên gọi Quản thị tới hành hạ một trận cho hả dạ rồi mới đuổi đi.
Quản thị khổ không nói nên lời.
Mẹ chồng bị nhị phòng làm cho uất ức, không có chỗ trút lại lấy cô ta ra trút giận. Bản thân ngoại trừ cắn răng chịu trận thì còn cách gì nữa đây. Chỉ mong Đại gia sớm ngày hồi phủ, cô ta cũng sớm ngày được giải thoát.
Năm ngày sau, trước sự kì vọng của mọi người trong nhà, hai vị thiếu gia Cố phủ anh dũng, hiên ngang đi vào trường thi.
Kì thi mùa Xuân có ba vòng, mỗi vòng thi ba ngày. Cố đại thiếu và Cố nhị thiếu ngẩng cao đầu đi vào trường thi, nằm ra khỏi phòng thi. Lúc hai người được khiêng về phủ thì mặt mày phờ phạc, không còn chút sức lực nào để nói chuyện.
Chu thị thấy vậy thì đau lòng không thôi, lập tức ra lệnh hạ nhân nấu nào gà, nào cá, nào thịt đem vào cho hai đứa con.
Nghỉ ngơi được vài ngày thì lại phải thi tiếp, chỉ mới qua hai vòng thi mà đã giày vò người Cố phủ đến người ngã ngựa đổ. Đến cả một nha hoàn khỏe mạnh của đại phòng cũng trông mong sao cho ba tháng này trôi qua thật mau.
Trong phủ có con trai đi thi, dù là người hống hách ngang ngược như Hoa Dương cũng không dám kiếm chuyện. Nữ quyến trong nhà thì ai nấy ở yên trong phòng mình qua ngày.
Trong lòng Thanh Hoàn thì không cho là đúng.
Thế nhân hám danh hám lợi, cứ muốn tranh giành trong chốn quan trường. Ai biết được nơi u ám đen tối nhất trên thế gian này cũng không đen tối bằng chốn quan trường, không cẩn thận thì cả nhà sẽ bị bay đầu.
Huống hồ gì, với tài học của hai vị thiếu gia Cố gia, muốn có được công danh tiền đồ, e là rất khó.
Không phải Thanh Hoàn coi thường bọn họ, mà là ngày đó lúc cô đi dạo ở Đông viện, từ xa đã nghe được tiếng cười vui vẻ của phụ nữ phát ra từ phòng của Đại thiếu gia. Kì thi đã tới trước mắt mà người này còn tâm tình chơi đùa với thị thiếp, học hành giỏi giang được mới là lạ.
Còn Nhị thiếu gia, tuy học hành giỏi giang nhưng vẫn còn nhỏ, chỉ sợ năng lực ứng biến không đủ. Nếu cô đoán không lầm thì phải đợi thêm ba năm nữa mới được.
Thanh Hoàn không thân thiết với hai vị thiếu gia đại phòng, gặp mặt cũng chỉ gật đầu hoặc cúi chào mà thôi.
Hai vị thiếu gia nhìn thấy cô, một câu cũng lười nói. Bọn họ là người đọc sách thì làm gì có chuyện cùng chung tiếng nói với mấy cô gái trong nội trạch, lỡ như cô lên cơn điên mà cắn họ, chẳng phải là hại chết bọn họ sao.
Vì vậy, Thanh Hoàn vẫn sống như thường, chuyên tâm làm việc của mình, không giống với mọi người, hận không thể nhón chân lên để đi, sợ sẽ làm kinh động hai vị thiếu gia nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay, trong viện đóng cửa. Chủ tớ Thanh Hoàn đã vào phòng từ sớm chợt nghe thấy tiếng đá đập vào cửa sổ.
Nguyệt nương không hề hoang mang, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chẳng mấy chốc Trần Bình đã đi vào.
"Tiểu thư, Lương Hi đột nhiên đau bụng không ngừng, ói mửa tiêu chảy, phủ Trung Thông Bá liên tục mời đại phu nhưng vẫn không hết đau. Phúc bá bảo tôi qua đây hỏi tiểu thư ạ."
"Đau bụng không ngừng?"
Thanh Hoàn đặt sách y xuống, cười lạnh, "Quả nhiên ta đã đoán đúng rồi."
Những chuyện xấu xa ngấm ngầm trong nội trách chẳng qua cũng chỉ là những thủ đoạn như vậy mà thôi. Lương Hi tài cao nên đích mẫu sợ hắn có được công danh, đương nhiên sẽ tận lực nghĩ cách gây cản trở.
Trước ngày thi bị đau bụng thì quá là trùng hợp. Thanh Hoàn không muốn quan tâm chuyện nhà người khác nhưng vì Nhị tỷ và hắn ta đã có đính ước nên không thể không quan tâm. Chỉ khi Lương Hi kia có công danh thì ngày sau Nhị tỷ mới có chỗ dựa.
Vì vậy Thanh Hoàn mới có đề phòng trước, quả nhiên không sai.
"Ngày mai hắn có thể lên trường thi được không?"
Trần Bình lắc đầu: "Xem tình hình thì có vẻ khó, tôi thấy hai người đó đều là lang băm, không tin tưởng được, chỉ sợ chuyện này đã được sắp đặt rồi."
Thủ đoạn thật cao tay.
Thanh Hoàn suy nghĩ liền nói: "Đi tìm Tưởng Thất gia, lấy danh nghĩa đi tìm kỹ nữ uống rượu, bảo Phúc bá chờ ở Vạn Hoa Lâu, ngày mai hắn nhất định có thể lên trường thi được."
"Dạ, tiểu thư. Nhưng mà…" Thanh Hoàn biết hắn lo lắng điều gì, liền quả quyết nói: "Nói đây đều là công lao của Nhị tỷ."
Nhị tỷ và hắn đã đính hôn, vị hôn phu đi ứng thí là chuyện quan trọng cỡ nào cho nên nhất định sẽ phái người đi nghe ngóng kỹ càng.
Lúc ở Giang Nam, Tưởng Hoằng Văn từng sống tại Cố phủ. Sau khi vào Kinh thành, Nhị tỷ cũng từng cùng cô đến Tưởng phủ. Vị hôn phu gặp khó khăn nên mặt dày đến cầu cứu Tưởng Thất gia, chắc chắn có thể lấp liếm được.
Trần Bình vừa đi thì Nguyệt nương liên tục lắc đầu, nói: "Tiểu thư, Ân thị kia lợi hại thật đấy, Trung Thông Bá chết rồi hay sao mà không quản gì cả."
Xuân Nê bỏ kim chỉ xuống, lạnh giọng nói: "Chuyện bỏ thuốc này thần không biết quỷ không hay, ai mà biết là bà ta làm chứ. Huống hồ gì Ân thị quản lý nội trạch, tìm một người làm ma thế mạng cũng không có gì khó. Trung Thông Bá làm sao quản được?"
Nguyệt nương không phục: "Một lần rồi hai lần như vậy, người bên cạnh không nghi ngờ sao?"
Xuân Nê cũng tiếp lời: "Bọn họ đều giả ngu giả ngốc hết rồi. Ta đoán trong phủ đó, ngoại trừ Trung Thông Bá ra, ai cũng biết rõ hết, chỉ là không nói ra mà thôi."
Nguyệt nương nói không lại Xuân Nê thì nhìn về phía tiểu thư tìm viện binh.
Thanh Hoàn ngước mắt lên cảm thán: "Hai người ngồi đây tranh luận mới là người ngốc thật sự đấy."
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Phủ đó là vũng bùn hay đầm lầy thì có can hệ gì tới cô, cô chỉ muốn đảm bảo cho Nhị tỷ được bình an là đủ rồi.
Còn về Lương Hi kia, nếu không phải nể tình Nhị tỷ thì cô cũng lười quan tâm đến chuyện của hắn ta. Một người đàn ông lớn như vậy rồi còn để bị người ta hãm hại bao lần, trong đầu vẫn không chịu đề phòng, đúng là một tên mọt sách!
Đêm nay hắn bị giày vò như thế nào, dù Thanh Hoàn không biết rõ nhưng cũng đoán được mấy người kia sẽ không nhẹ tay đâu.
Đợi ba ngày sau khi kì thi kết thúc, Trần Bình bay qua đón cô qua Kim phủ thì cô mới biết sự việc quả nhiên không đơn giản.
Tên Lương Hi này cũng quá xui xẻo, đã bị người ta bỏ thuốc xổ vào trong đồ ăn không nói, nửa đêm hắn còn đột nhiên lên cơn sốt cao, ói mửa tiêu chảy khiến cho Tiền Phúc phải cuống cuồng tay chân, vừa châm cứu vừa đút thuốc.
Hành hạ đến nửa đêm mới ổn được một chút. Nhưng tay chân không có sức lực nào, đầu váng mắt hoa, kêu than liên tục.