Thịnh Thế Kiều Y

Chương 127: Chúng ta đều là người một nhà cả



CHÚNG TA ĐỀU LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ CẢ

Thanh Hoàn nhận lấy chung trà nóng, thấy huynh muội bọn họ cẩn thận đối đãi với mình thì cũng không nhiều lời, chỉ khẽ nói: "Tuy hai người làm việc dưới trướng của ta nhưng ta và hai người không phải là quan hệ chủ tớ. Sau này hai người cứ gọi ta Thanh Hoàn là được, Lục tiểu thư nghe xa cách quá."

Huynh muội hai người nhìn nhau.

"Tử Ngang không phải là người cổ hủ như vậy chứ, ta nhớ mình đã nói điều này từ lâu rồi thì phải."

Tào Tử Ngang há mồm, một tiếng "Thanh Hoàn" đó cuối cùng vẫn nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

"Ta ngồi ở đây một lát là đi rồi, lấy giúp ta mấy vị thuốc bổ mà bệnh nhân bị tiêu khát (hiện đại thường gọi bệnh đái tháo đường) có thể sử dụng được."

Tào Tử Ngang nhìn muội muội: "Tử Hi, muội đi lấy đi, ta nói cho Lục... Thanh Hoàn nghe qua về tình hình của y quán mấy ngày nay đã."

Tào Tử Hi cười gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Thanh Hoàn hỏi hắn ta: "Mấy ngày nay có gặp phải chứng bệnh khó chữa nào không?"

Tào Tử Ngang suy nghĩ rồi nói: "Có gặp phải một ca."

"Nói ta nghe thử." Tính tò mò của Thanh Hoàn bị gợi lên.

Người học y thích nhất là nghe về những căn bệnh khó chữa, điều này cũng giống như người làm quan thích nghe chuyện chốn quan trường, phụ nữ thích nghe chuyện nội trạch vậy.

Tào Tử Ngang kể chi tiết về bệnh trạng của bệnh nhân mà hắn gặp lúc trước, giọng nói của hắn trầm thấp lại ôn hòa.

Thanh Hoàn nghe rất tường tận, con ngươi sâu thăm thẳm mang theo sự nghiền ngẫm giống như ngôi sao đang lấp lánh ánh sáng vậy.

Nguyệt nương đứng một bên nhìn hai người châu đầu thảo luận, trong lòng chợt có cảm giác kì lạ khó tả.

Con người Tào Tử Ngang rất tốt, y thuật cũng giỏi, đợi sau này tiểu thư báo được đại thù, tách ra sống một mình thì mời Tào Tử Ngang về phủ cũng là một chuyện hay.

Bỗng một tiếng "Két" phá vỡ bầu không khí im lặng.

Cửa gỗ bị người ta đá mở.

"Các người đang làm cái gì vậy?" Ân Lập Phong đứng ngay cửa, người ướt sũng, bừng bừng lửa giận.

Thanh Hoàn quay đầu qua nhìn hắn ta, đôi mày thanh tú khẽ chau lại: "Tào đại phu, nếu vậy thì ta xin về trước."

Tào Tử Ngang cười nói: "Lục tiểu thư đi thong thả, nếu còn cảm thấy khó chịu trong người thì cứ đến y quán."

Thanh Hoàn thấy hắn ta phối hợp ăn ý như vậy thì cười tán thưởng: "Tào đại phu xin dừng bước."

Dáng người mảnh mai khẽ lướt qua người Ân Lập Phong, Thanh Hoàn chỉ xem hắn ta như không khí.

Ân Lập Phong không biết tại sao trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo. Hắn ta cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.

Tiền Tử Kỳ kia, từ trước đến nay đều lướt qua người hắn ta một cách thờ ơ như vậy, trong đôi mắt to xinh đẹp đó căn bản không hề có sự tồn tại của hắn ta.

Thật là đáng giận.

Một cánh tay chặn ngang trước mặt Thanh Hoàn. Thanh Hoàn dừng bước, ngước mắt lên.

"Kính chào Ân Thế tử." Giọng nói lạnh nhạt, không có một chút hơi ấm nào.

Lửa giận của Ân Lập Phong bị thổi bùng lên.

"Cố Thanh Hoàn."

"Thế tử gia có gì căn dặn sao?"

Thanh Hoàn khẽ than một tiếng. Tên này vẫn y như lúc trước, thích gọi cả tên lẫn họ của người khác như vậy.

"Cô... cô... trong mắt cô có bản Thế tử hay không hả?"

Thanh Hoàn xưa nay vốn lạnh lùng, nghe xong câu hỏi của y thì không nhịn được mà bật cười. Kiếp trước, cô nghe câu này nhiều tới nỗi, tai cũng mọc kén.

"Tiền Tử Kỳ, trong mắt cô có ta hay không hả?"

"Tiền Tử Kỳ, cô dựa vào cái gì mà không để bản Thế tử vào trong mắt hả?"

Thanh Hoàn lùi một bước, mỉm cười khẽ nói: "Thế tử gia nói đùa rồi. Ta và Thế tử gia chỉ mới gặp vài lần. Nếu trong mắt của ta mà có người thì sự giáo dục trước giờ của ta sẽ ném hết đi đâu rồi?"

Lời nói này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người Ân Lập Phong. Không đúng, không phải cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.

Nếu là cô ấy, sau khi nghe câu hỏi kia thì sẽ nhướng mày lên, nheo mắt lại rồi cười nhạo: "Ân Lập Phong, ta dựa vào cái gì mà phải để ngươi vào mắt, ngươi tưởng ngươi là ai?"

Thanh Hoàn thấy hắn ta lại thừ người ra thì không thèm để ý đến nữa. Cô không có sức lực để chơi đùa với loại Thế tử được sủng ái tận trời này.

Cô gật đầu chào Tào Tử Ngang rồi thong dong rời đi cùng với Nguyệt nương.

"Thế tử gia, người muốn khám bệnh sao?"

Một lúc lâu sau, Tào Tử Ngang không nhịn được mà hỏi một câu.

"Khám bệnh?"

Ân Lập Phong quay mặt qua, đập vào mắt hắn ta là một khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục, cuối cùng nói: "Bản Thế tử không có bệnh."

"Tiểu thư, Ân Thế tử này sao nhìn có vẻ ngốc vậy ạ?"

Thanh Hoàn nghe Nguyệt nương hỏi mà không biết nên khóc hay nên cười. Cô rất muốn nói một câu, kiếp trước tên này còn ngốc hơn, hơn nữa còn là một tên khốn nạn.

"Anh Quốc công chỉ có hắn là con trai nên cũng khó trách nuông chiều quá mức."

Nguyệt nương hơi lo lắng: "Tiểu thư làm vậy với hắn, liệu hắn có ghi thù không?"

Thanh Hoàn suy nghĩ về tính tình của hắn ta từ trước đến nay thì thành thật trả lời: "Ít nhiều sẽ ghi thù."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Nguyệt nương mặt ủ mày chau.

So với việc bị tên đó ghi thù thì bị hắn ta bám lấy mới là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Thanh Hoàn không muốn nói nhiều thêm, chỉ thản nhiên đáp lại: "Ta ở trong nội trạch, hắn là đàn ông bên ngoài, nước sông không phạm nước giếng nên chúng ta cũng không cần phải bận tâm quá nhiều về hắn đâu."

Nguyệt nương lại tiếp tục mặt ủ mày chau.

Thanh Hoàn chỉ có thể nói rõ ràng hơn một chút: "Sau lưng ta dù sao cũng còn có một Thọ vương, nếu như đối phó không nổi thì mời hắn ra mặt. Bà đừng quên, hai người này là kẻ thù không đội trời chung đấy."

Xe ngựa đến Tưởng phủ trời thì đã là chính Ngọ. Đã có nha hoàn đợi sẵn trước cửa phủ, thấy xe ngựa đến thì nhanh nhẹn chạy ra tiếp đón.

Thanh Hoàn đổi kiệu đi thẳng vào trong. Một lát sau, người đã ngồi trong phòng lớn của lão tổ tông.

Trong phòng, tất cả nữ quyến có mặt đều đang tập trung nhìn về phía Thanh Hoàn, sự lạnh lẽo ngày Xuân chợt hóa thành sự nóng bỏng của mùa Hè.

Thanh Hoàn bất đắc dĩ, không khỏi cảm thán. Đây chẳng phải là chuyện nằm trong dự liệu của cô sao, người ta đợi cô đến bắt mạch dài cả cổ rồi.

Cô nhận lệnh đi đến trước lão tổ tông ngồi xuống bên giường, khẽ nói: "Người đưa tay ra ạ."

Lời vừa nói ra thì cả phòng đều cười to.

Thanh Hoàn ngẩn người, có chút khó hiểu.

Chu thị cầm khăn tay che miệng, cười nói: "Con đã nói với mọi người rồi, cả phòng chúng ta cũng đấu không lại một mình lão tổ tông đâu."

Lão tổ tông cười tít mắt, lộ cả hàm răng: "Được rồi, các ngươi đều bớt nói những lời thừa thãi đi, mau móc ngân lượng ra đây."

"Lão tổ tông lại đang đòi tiền của ai vậy ạ?"

Một người mặc bộ áo bào màu đen tuyền thêu hoa văn mây chìm, tay phe phẩy quạt, trên mặt nở nụ cười vô lại đi vào trong. Theo sát sau lưng hắn vẫn là Tưởng Hoằng Văn.

"Đình Lâm đến rồi sao, mau, mau tới bên cạnh tổ mẫu nào."

Thanh Hoàn chỉ cảm thấy có một bóng người đập vào mắt, trên đầu vang vọng câu nói của tổ mẫu. Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một đôi giày thêu màu đen.

Không biết phải làm thế nào, Thanh Hoàn đành phải đứng lên hành lễ: "Kính chào Thọ vương."

Thọ vương?

Triệu Cảnh Diễm khẽ chau mày lại, đây là cách xưng hô gì vậy, khó nghe chết đi được, khiến hắn liên tưởng tới hai chứ "quan tài".

"Gọi ta là Đình Lâm, chúng ta đều là người một nhà cả."

Ai là người một nhà với ngươi?

Thanh Hoàn che đi cảm xúc của mình, vừa định rời đi thì bị lão tổ tông giữ lại ngồi trên ghế. "Cháu ngoan, mau ngồi xuống đây, ta mong cháu đến đây suốt bao ngày. Mau bắt mạch cho lão tổ tông đi nào. Cả nửa tháng nay, lão tổ tông không được nếm một chút vị đường nào luôn đấy."

"Lão tổ tông, người vẫn chưa nói chuyện ngân lượng cơ mà?"

Lão tổ tông vỗ tay Thanh Hoàn, cười híp cả mắt.

"Ta nói đứa bé này vừa vào cửa thì chắc chắn sẽ chẩn mạch cho ta trước, vậy mà bọn họ cứ một mực không tin, thấy không, thua ngân lượng rồi đấy."

"Trên đời này, e là người có thể khiến lão tổ tông thua ngân lượng còn chưa ra đời đâu."

Triệu Cảnh Diễm nịnh nọt, ánh mắt thì lại liếc qua bóng hình xinh đẹp bên cạnh.

Chân mày lá liễu cong cong, nhìn dịu dàng tinh tế, hàng mi dài cong vút không chớp lấy một cái giống như cánh bướm tĩnh lặng không chuyển động. Khuôn mặt xinh đẹp giống như một nàng tiên nữ bước ra từ trong tranh. Duy chỉ có sự lạnh lùng trong mắt cô lại phá vỡ sự tao nhã trên người, khiến người ta cảm thấy khó mà lại gần được.

Thanh Hoàn nhìn nữ quyến Tưởng gia đang ồn ào đùa giỡn thì không biết phải làm sao, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, tập trung bắt mạch cho lão tổ tông. Đồng thời, cô còn chủ động không để ý đến ánh mắt mang theo sự thăm dò kia.

Cô vừa ngừng bắt mạch thì đã có nha hoàn chuẩn bị sẵn bút mực, chỉ trong chốc lát là cô đã viết xong, nhưng vẫn không khỏi dặn dò: "Sức khỏe của người đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần phải điều dưỡng thêm. Cháu có thêm vào hai vị thuốc đắng, uống thêm nửa tháng nữa, lão tổ tông có thể thi chạy với họ rồi."

"Ngay cả ngân lượng cũng không thắng được, bọn ta làm sao mà dám thi chạy với lão tổ tông." Chu thị cố tình chọc cười.

Lão tổ tông lườm cô ấy một cái, "Các ngươi xem xem, tổng cộng chỉ có năm ngàn lượng bạc thôi mà nó cứ giống như bị cắt da cắt thịt vậy, mau đánh nó cho ta."

"Một cọng lông của lão tổ tông còn lớn hơn cả một con trâu, bọn con ngu dốt, chỉ nhìn chòng chọc vào năm ngàn lượng này nên có chết cũng không buông đâu ạ."

"Mau... mau... mau đánh miệng nó cho ta!"

Mọi người bị một già một trẻ chọc cho cười vang.

Thanh Hoàn chỉ cảm thấy ngẩn ngơ.

Trong đại sảnh của Tiền gia, chỉ cần có tỷ đệ hai người họ thì lúc nào cũng náo nhiệt vô cùng. Thoáng một cái, đã rất lâu cô không được thấy cảnh gia đình sum họp trong một căn phòng, mọi người ôm bụng cười rôm rả như vậy.

Cô bước đến ngồi trước mặt ba vị phu nhân, ý bảo họ lần lượt đưa tay ra.

Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy rất rõ sự ưu thương trong mắt cô, trong lòng hắn chợt hoài nghi, sự ưu thương đó từ đâu mà ra.

Đại phu nhân Trương thị cảm giác được cổ tay mình chợt lạnh.

Trời đã vào tháng Ba rồi mà tay của nha đầu này vẫn lạnh như vậy. Trương thị nhìn cách ăn mặc của cô, vừa giản dị vừa mỏng manh thì thương xót.

Các phu nhân nhà giàu trong Kinh thành đều nghe tiếng Quận chúa Hoa Dương là một người lợi hại. Sống dưới mắt bà ta thì nhất định là cuộc sống của nha đầu này cũng không dễ dàng gì.

Trương thị chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía con trai.

Vừa hay lúc này, Tưởng Hoằng Văn cũng nhìn về phía Thanh Hoàn, ánh mắt của mẹ con hai người giao nhau, hai người cười một cái sau đó dời ánh mắt đi.

Ồ, có hi vọng đây.

Trương thị thấy dáng vẻ của con trai thì trong lòng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Từ nhỏ Thất nhi đã sống với lão tổ tông, bị cưng chiều đến mức không biết trời cao đất dày nữa. Cả ngày nó chỉ biết ăn nhậu cờ bạc, gây bao nhiêu rắc rối thị phi, không làm được một chuyện gì ra hồn.

Đã mười chín rồi mà nó cứ "nổi tiếng" như vậy, không có một cô nương nhà đàng hoàng nào đồng ý gả cho nó cả.

Nha đầu này dáng dấp xinh đẹp, tính cách cũng điềm tĩnh, lại được lão tổ tông thương yêu, nhưng điều khó có được nhất là cô bé nói gì thì Thất nhi nghe nấy... Nếu như có thể cưới về, có cô bé quản thúc, nói không chừng thằng bé sẽ tiến bộ hơn.

Thanh Hoàn đang chuyên tâm bắt mạch, căn bản không ngờ được Trương thị đã quyết định xong chủ ý của mình, một lòng suy nghĩ thúc giục lão tổ tông cưới cô vào Tưởng phủ.

Bắt mạch cho Trương thị xong, Thanh Hoàn nói chi tiết mạch tượng của bà rồi tiếp tục bắt mạch cho Nhị phu nhân.

Bắt mạch xong xuôi thì trời đã chính ngọ.

Lão tổ tông bảo mọi người đi về hết, chỉ bảo mấy người mà bà thương yêu nhất ở lại dùng cơm với bà. Mọi người ai cũng biết bà thương ai nhiều nên cố ý nói vài câu giả vờ ganh tị rồi ai về phòng người nấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv