MẶT MŨI ĐỂ Ở ĐÂU
Hoa Dương không rõ ẩn ý của con gái, liền giải thích: "Con không hiểu rồi. Trong số các con trai đến tuổi kết hôn của Tưởng gia, chỉ có lão Lục của Tam gia và lão Thất của Đại gia. Lão Thất này thì con cũng từng gặp rồi đấy, hắn từng ở lại trong phủ chúng ta một thời gian. Ăn chơi đàn đúm, cờ bạc rượu chè, không gì là không thạo, chắc chắn không phải thứ gì hay ho."
Tai Ngô Nhạn Linh ửng đỏ, cô ta giả vờ nói rất bình tĩnh: "Mẫu thân, biết đâu sau khi thành thân thì người ta sẽ thay đổi?"
"Đổi cái gì mà đổi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Hoa Dương mỉa mai: "Một nhà họ Tưởng danh giá, bỗng dưng lại lòi ra một đứa con trai ngỗ nghịch như vậy, mỗi ngày chỉ biết đàn đúm với Thọ vương, một kẻ lên kỹ viện, một kẻ xuống sòng bạc, gia nghiệp có lớn hơn nữa cũng không đủ cho hắn phá."
Ngô Nhạn Linh vo chiếc khăn tay thành một nắm, lòng nóng như lửa đốt. Chàng trai đánh đàn dưới ánh trăng đó, chẳng lẽ thật sự bất kham đến vậy, bản thân cô ta nên làm sao đây?
…
Trận phong ba buổi sáng ầm ĩ đến độ, người người đều biết.
Người trong Cố phủ sợ bị liên lụy, trở thành nơi cho Quận chúa trút giận, cho nên ai nấy cũng ở yên trong viện của mình, không chịu đi đâu.
Nhưng có một người, sau khi biết được tin này, cơn giận trong người như được trút sạch, bệnh tình cũng đỡ đi nhiều, lập tức ra khỏi giường, sai người rửa mặt trang điểm. Người này chính là Đại nãi nãi Chu thị, người vẫn luôn bất hòa với Hoa Dương.
Chu thị đi thỉnh an Ngụy thị.
Ngụy thị vừa uống thuốc xong, Chu thị liền giật lấy chung trà súc miệng trong tay nha hoàn rồi dâng lên, gương mặt mang đầy đau xót.
"Phu nhân, không phải con dâu lắm lời. Nhưng trên đời này, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, nam tôn nữ ti. Nhị đệ tốt xấu gì cũng là người làm quan, vậy mà giữa ban ngày ban mặt bị người đàn bà bên gối mình đánh đập, truyền ra ngoài thì mặt mũi của đệ ấy biết để đâu."
Lời này chạm trúng vào tâm sự trong lòng Ngụy thị, bà cụ thở dài thườn thượt, miệng lại mới uống thuốc xong, cho nên càng cảm thấy đắng ngắt.
Chu thị rất tinh ý, vội dâng chung trà lên: "Có câu, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Mặc dù em dâu xuất thân từ nhà quyền quý, nhưng rốt cuộc đã là con dâu Cố gia, làm vợ thì phải có dáng vẻ của người làm vợ. Lão gia, phu nhân rộng lượng, không so đo với Quận chúa. Nhưng Quận chúa cũng không thể ỷ vào thân phận của mình mà không để ai trong phủ này vào mắt."
Ngụy thị nghe những lời này, trong lòng lại càng thấy chua chát.
Bà hiểu rất rõ, con dâu cả nói những lời này là muốn nhân cơ hội giậu đổ bìm leo mà thôi, thế nhưng lại thật sự khiến lòng bà khoan khoái hơn hẳn.
Bà làm mẹ chồng suốt bao nhiêu năm nay, quả thật đã quá uất ức.
Chu thị quan sát rất kỹ vẻ mặt của mẹ chồng, trong lòng lại càng sung sướng.
"Phu nhân, tuy nói chức quan của Đại gia, Nhị gia là nhờ phủ lão Tề vương giúp cho, thế nhưng làm thê tử giúp đỡ trượng phu của mình chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Trượng phu có được công danh, rạng rỡ mặt mày thì người phụ nữ mới có được thể diện."
Lời này nói rất đúng, thể diện của đàn ông chính là thể diện của người vợ, Ngụy thị tương đối đồng ý.
"Theo con thấy, lòng của em dâu không hướng về phủ chúng ta, bằng không, với địa vị của phủ lão Tề vương trước mặt Thụy vương, sao lại chỉ giúp Nhị đệ lấy một chức quan nhỏ bé như thế."
Lời này giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Ngụy thị. Con trai vào Thái Bộc Tự, tuy ngoài miệng bà không nói, nhưng lúc nào cũng đau lòng thay con trai. Dựa vào bản lĩnh của nó, ít nhất cũng phải được chức quan tứ phẩm, đằng này...
"Phu nhân à, đứa con gái riêng của đệ muội chẳng qua chỉ bị người ta nói vài câu, vậy mà đệ muội đã hận không thể lật tung cái Cố phủ này lên. Sau này, chẳng may đứa con gái ấy gặp phải chuyện gì, chẳng phải đệ muội sẽ cầm dao mà giết hết mọi người sao..."
"Cô ta dám!"
Cuối cùng Ngụy thị không nhịn được nữa, đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt bốc lửa.
Chu thị thấy Ngụy thị nổi giận, suýt chút nữa đã che miệng cười trộm.
Hoa Dương à Hoa Dương, ta đấu không lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mơ chiếm được thế thượng phong. Chúng ta cứ chờ mà xem, ta mà không đạp được ngươi xuống đất thì ta theo họ của ngươi.
Cố phủ vì chuyện đồn đại bên ngoài mà gà bay chó sủa, có ai ngờ rằng phủ Anh Quốc công cũng là cảnh tượng người ngã ngựa đổ.
Ân Lập Phong đạp người quản sự một cước khiến quản sự ngã lăn ra đất, cả giận: "Thối lắm, bản Thế tử có ngang bướng đến mức nào cũng sẽ không vừa ý người của Cố phủ. Tra, tra cho ta, là thứ hạ lưu nào vu oan cho ta."
Tiểu Trung phất tay, để quản sự rời khỏi, sau đó bước tới nói: "Thế tử gia, không hay rồi, việc này đã đồn ầm ở bên ngoài rồi. Lão gia và phu nhân bên kia đều không dễ giải thích, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết."
Ân Lập Phong giận đến mặt mày tái xanh, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc.
Vốn tưởng rằng Cố Thanh Hoàn kia và Tiền Tử Kỳ là cùng một loại người, cho nên hắn ta mới muốn đi xem thử, ai ngờ lại hoàn toàn thất vọng. Hắn ta tưởng vậy là đã xong, không ngờ kẻ nào đó lanh mồm lanh miệng, thêm mắm thêm muối vào rồi tung tin đồn ra ngoài. Để hắn ta điều tra ra được là kẻ nào, không khiến y đẹp mặt thì hắn ta không mang họ Ân.
"Bát tiểu thư đến." Có tiếng của nha hoàn vang lên.
Da đầu Ân Lập Phong tê rần, khuôn mặt tuấn tú đanh lại.
Tấm màn được kéo lên, đôi giày da hươu nhỏ nhắn màu đỏ xuất hiện đầu tiên.
Người đến mặc áo khoác màu đỏ như hoa đào, thân hình mảnh mai, uyển chuyển, bước chân khoan thai đi vào.
"Lập Phong, hôm qua đệ đã đến Cố gia?"
Vẻ mặt Ân Lập Phong không thay đổi, trong lòng lại trầm xuống: "Tai mắt của Bát tỷ cũng thật nhanh nhạy."
"Bên ngoài đều đồn ầm cả rồi."
Ân Đại Mi ngồi xuống ghế, từng cử chỉ đều vô cùng đẹp mắt.
"Đệ đến Cố gia làm gì?"
Ân Lập Phong có phần xấu hổ, chỉ biết lấp liếm: "Để chơi?"
Ân Đại Mi cũng không vội, nhận lấy chung trà Tiểu Trung bưng tới, hớp một ngụm nhỏ rồi mím môi, đôi mắt đẹp đảo quanh người cậu em trai song sinh. Ân Lập Phong bị Ân Đại Mi nhìn đến không biết trốn đi đâu, vẫy cờ trắng đầu hàng: "Ta đi gặp Cố Thanh Hoàn?"
"Cố Thanh Hoàn?"
Ân Đại Mi đặt chung trà xuống, nụ cười hơi nhạt đi. Nếu cô ta nhớ không lầm, Cố Thanh Hoàn chính là người mà cô ta đã gặp ở phủ Trấn Quốc công, biểu tỷ của Cố Thanh Hoàn chính là Tiền Tử Kỳ.
Ân Lập Phong thấy ánh mắt bào tỷ không đúng lắm, vội vàng cười hùa theo: "Ta cũng chỉ do hiếu kỳ dung mạo của cô ta thôi? Bát tỷ, tỷ đừng giận."
Ân Đại Mi liếc nhìn hắn ta, đôi môi mọng khẽ mở, tiếng nói êm dịu tựa như lông vũ phất qua.
"Lập Phong, cô ta chết rồi, nhưng đệ còn sống."
Một câu nói tựa như trời long đất lở, khiến sắc mặt Ân Lập Phong thay đổi mấy lần. Sáu năm trước, Bát tỷ cũng đã nói câu này, bây giờ lặp lại, ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi.
Không sai, cô gái nghịch ngợm kia đã chết, đến cả xương cũng không còn. Người họ Cố kia, đến cả xách dép cho cô ấy cũng không xứng.
Đến khi Ân Lập Phong hoàn hồn, người ngồi trên ghế đã chẳng thấy đâu.
"Bát tỷ đâu?"
"Bát tiểu thư nói là đến thư phòng lão gia một chuyến." Tiểu Trung vội đáp.
"Tỷ tỷ có nói gì không?"
"Tiểu thư bảo Thế tử gia yên tâm, việc này hơn phân nửa là do Cố phủ làm ra. Chỉ cần đẩy hết mọi chuyện lên đầu Cố phủ là phủ Anh Quốc công có thể thoát sạch quan hệ."
"Hả?"
Cả người Ân Lập Phong cứng đờ, hắn ta bỗng nhiên ngồi phịch xuống ghế.
…
Ầm ĩ cả một ngày, cuối cùng cũng kết thúc.
Cố Thanh Hoàn nhớ đến chuyện sổ sách Hộ bộ, âm thầm tính toán, liệu hôm nay Trần Bình có đến không, nếu đến thì chắc hẳn phải là sau nửa đêm.
Vì vậy, cô bảo Xuân Nê đốt hương an thần trong phòng Hồng Hoa và Đinh Hương để tránh xảy ra chuyện. Ai ngờ vừa nói xong, Trần Bình đã leo tường vào.
Cố Thanh Hoàn thấy y giờ này đã đến, trực giác cảm thấy không ổn, lại thấy vẻ mặt y không đúng, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tiểu thư, Vạn Hoa Lâu có một cô nương gọi là Mỵ nương, bên dưới chảy máu rất nhiều, tính mạng đang rất nguy kịch. Vừa nãy đã đưa vào phủ, Tiền Phúc và Tào đại phu đã tiến hành châm cứu, có điều..."
Trần Bình đỏ mặt không nói được nữa.
"Có điều thế nào?" Cố Thanh Hoàn ghét nhất là nói một nửa giữ một nửa, đôi mắt lập tức trầm xuống.
Trần Bình liền nói: "Có điều cô nương kia bị thương ở dưới, bọn họ không tiện chữa trị, thế nên mới muốn mời tiểu thư qua phủ một chuyến."
"Cổ hủ!" Cố Thanh Hoàn giận dữ.
Cố Thanh Hoàn nhớ đến lúc cô ở sông Vong Xuyên, thấy được hình ảnh của các đại phu ở đời sau, có cả những đại phu là đàn ông mà vẫn đỡ đẻ cho phụ nữ. Vào thời khắc tính mệnh lâm nguy, trong mắt một đại phu giỏi sẽ chỉ có bệnh nhân, không hề phân biệt nam nữ.
Trần Bình thấy tiểu thư nổi giận thì không dám nói lời nào, chỉ khom người quỳ dưới đất.
…
Lúc Cố Thanh Hoàn đi vào phòng, mùi máu tanh đã đập thẳng vào mặt, cô nhíu mày lại, không để ý đến những người trong phòng, lập tức đi thẳng đến bên giường, đưa tay bắt mạch cho cô nương kia. Một lát sau, cô đứng lên, liếc nhìn những người trong phòng, vươn một ngón tay nói: "Tử Hi, Trần đại nương, hai người ở lại, những người còn lại ra ngoài hết cho ta. Ngân Châm, thắp đèn, cho người chuẩn bị nước nóng."
Đây là một gian phòng giống hệt như phòng ở Tô Châu, trước khi vào Kinh thành, Cố Thanh Hoàn đã dặn Tiền Phúc chuẩn bị sẵn, hôm nay là lần đầu tiên cô dùng đến.
Một hồi sau, trong phòng sáng trưng như ban ngày.
Cố Thanh Hoàn nhấc chăn lên, ánh mắt tối sầm xuống, phần thân dưới của cô gái này đã bị ngâm hoàn toàn trong máu.
"Hai người cởi quần của người này ra, không được để sót lại thứ gì, ta phải xem vết thương thật kỹ."
Trần đại nương là mẫu thân của Trần Bình, là một người phụ nữ từng trải, cũng biết mấy chuyện của phụ nữ, cho nên tay chân nhanh nhẹn cởi ra.
Còn Tào Tử Hi là một khuê nữ, trước đây lại là thiên kim đại tiểu thư, nào dám lột quần áo cô nương khác, đôi tay run lẩy bẩy.
Cố Thanh Hoàn thấy vậy, quát to: "Tránh ra, để ta!"
Chiếc quần được cởi ra, để lộ ra hai chân, những người trong phòng vừa nhìn đều giật mình hoảng sợ, hít vào một hơi.
Bắp đùi cô nương kia, chưa nói đến những vết thương chồng chất, đã vậy... đã vậy còn cắm một cây côn sắt ngắn, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết đâm, khiến người ta nhìn đã thấy tê rần cả da đầu, lòng bàn chân lạnh ngắt.
"Nghiệp chướng mà, đây là tên súc sinh nào làm ra, hắn phải bị thiên lôi đánh chết mới đúng. Bị như vậy thì phải đau đến độ nào chứ!" Trần đại nương đã thấy nhiều sự đời là vậy, nhưng cũng bị hình ảnh bi thảm này làm cho kinh hãi.
Tào Tử Hi cảm thấy có thứ gì trong dạ dày như muốn trào ra, cô ta vội che miệng, chạy ngay ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn lại hoàn toàn bình tĩnh, nhẹ nhàng tách hai chân cô nương kia ra, xem xét kĩ vết thương, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Lúc chữa bệnh từ thiện ở Kim phủ, cô từng gặp vô số kiểu bệnh nhân, có những người còn bi thảm hơn nhiều. Cô không có thời gian để nhỏ nước mắt thương xót.
"Tiểu thư, người này... còn cứu được không?" Giọng nói Trần đại nương run rẩy.
Cố Thanh Hoàn không nói, chỉ cẩn thận quan sát vết thương.
Một lúc lâu sau, ánh mắt cô sáng lên, "Đại nương, người này còn có thể cứu, bà đến giúp ta."
…
Trong Vạn Hoa Lâu, đèn đuốc vẫn sáng trưng, nhưng đã thiếu đi tiếng oanh ca yến hót, bốn phía đứng đầy binh lính của Ngũ Thành Binh Mã ty (cơ quan chỉ huy chịu trách nhiệm tuần tra, bắt bớ trộm cướp, giữ gìn trị an của năm khu trong Kinh thành gồm Đông, Tây, Nam, Bắc, trung tâm).
Trong đình viện, hai thanh niên khí thế bức người đứng đối diện nhau, trên mặt mang theo vẻ tức giận.
Tổng Chỉ huy sứ Cừu Đạo Tân của đội Ngũ Thành Binh Mã ty vừa thấy tình hình này liền thầm than, không hay rồi.
Một Hiền vương tay nắm trọng quyền, một Thọ vương con cưng của Hoàng đế, vì một cô gái mà hai vị tổ tông này đối chọi nhau, việc này nên giải quyết thế nào đây.