THẤT GIA NHƯ THẾ NÀO
Lúc Tô Tử Ngữ còn nhỏ đã được đính ước với trưởng tôn nữ Tiền Tử Kỳ của Tiền thái y, còn đến cả bước bàn chuyện cưới hỏi.
Sau đó, Tiền gia gặp nạn, Tô Tử Ngữ thất tín bội nghĩa, chẳng mấy chốc đã thông đồng với Ân Đại Mi, người luôn một lòng ái mộ hắn ta.
Vì cô ta, Tô Tử Ngữ kiềm chế bản thân, hai mươi tuổi đầu mà trong phòng không có lấy một nha hoàn ấm giường, lại còn tuyệt đối không bước chân tới những nơi như thanh lâu, kỹ viện, chỉ đợi đến khi Ân Đại Mi đủ hai mươi tuổi sẽ cưới về nhà.
Còn Ân Đại Mi từ mười tuổi đã ái mộ Tô Tử Ngữ. Cô ta vì hắn ta mà dồn hết tâm sức vào việc nghiên cứu, học tập âm luật, thi thư, khổ luyện thêu thùa may vá, còn cự tuyệt lời mai mối của những nhà quý tộc quyền thế khác. Thậm chí, lúc trước cô ta còn không ngại làm thiếp của Tô Tử Ngữ.
Có lẽ là trời cao không nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương mệnh khổ. Năm Bảo Khánh thứ ba mươi lăm, vị hôn thê Tiền Tử Kỳ của Tô Tử Ngữ táng thân biển lửa, hai người không còn chướng ngại gì cả, người có tình cuối cùng cũng đến được với nhau.
Cho nên trong Kinh thành có một câu vè: "Cưới vợ thì cưới Đại Mi, gả chồng thì gả Tử Ngữ". Có thể nói, hai người đã trở thành hình mẫu của tình thâm ý trọng, yêu thương say đắm, khiến biết bao trai gái phải ganh tị ngưỡng mộ.
Triệu Cảnh Diễm không nói gì, lại nằm xuống rồi vắt chéo hai chân, nhất thời bầu không khí trong xe ngựa trở nên yên tĩnh vô cùng.
"Đình Lâm, tại sao hôm nay Hoàng thượng không phạt chúng ta?" Tưởng Hoằng Văn nhớ lại mấy câu nói như có như không của lão Hoàng đế, trong lòng có chút mờ mịt.
Lần trước bọn họ đánh nhau với người ta, bị người ta cáo trạng với Hoàng thượng, kết quả là Hoàng thượng phạt cấm túc họ suốt cả một tháng.
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh, tay chỉ lên trên rồi nói: "Phạt cái gì mà phạt, phụ hoàng ấy à, ngài ấy cũng rất muốn biết, giữa ban ngày ban mặt, tại sao Thế tử Anh Quốc công lại xuất hiện trong phủ Trấn Quốc công."
Mấy cái như phụ từ tử hiếu gì đó, hoàn toàn chỉ là chuyện nực cười khi đặt trong hoàng thất. Thụy vương, Hiền vương, ai cũng có phe phái riêng của mình, ngoài mặt thì ra vẻ hòa khí, sau lưng thì đấu đá đến ngươi sống ta chết.
Nếu như hai người này bắt tay làm hòa, có lẽ phụ hoàng cũng chẳng ngồi yên được nữa. Một cái cân muốn giữ được sự cân bằng, vậy thì phải khiến hai bên luôn có trọng lượng bằng nhau, đây cũng chính là đạo làm vua.
"Tại sao?" Tưởng Hoằng Văn hỏi tiếp.
Triệu Cảnh Diễm thở "phù", A Ly chợt giật mình, trong xe ngựa đột nhiên có chút chật chội.
"Thuộc hạ nghe ngóng được, phủ Trấn Quốc công không hề phát thiệp mời cho phủ Anh Quốc công, ngược lại là phát thiệp mời cho Tô Tử Ngữ."
"Tại sao?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Mấy ngày trước Tần Ngọc Côn đi săn ở ngoại ô gặp phải thú dữ, được Tô Tử Ngữ cứu giúp. Trấn Quốc công có ý định đưa con út Tần Ngọc Côn vào quân đội để rèn luyện nên muốn thông qua mối quan hệ với Tô Tử Ngữ để đánh tiếng với Tô Thượng thư."
"Việc này thì có liên quan gì với phủ Anh Quốc công?" Triệu Cảnh Diễm không hiểu. "Việc này... thuộc hạ vẫn chưa nghe ngóng được. Nhưng mà, thuộc hạ hỏi thăm được rằng, là do Bát tiểu thư muốn đến nên Thế tử mới đến cùng ạ."
Triệu Cảnh Diễm nhấc chân lên, đá A Ly rơi xuống, cười lạnh: "Nước trong Kinh thành này đúng là càng lúc càng sâu. Thì ra còn có việc mà bản vương không điều tra ra được."
Tưởng Hoằng Văn cười khẩy: "Ngươi thò tay được tới phủ khác cũng đã là có bản lĩnh rồi, trừ phi chuyện trong nội trạch ngươi cũng muốn nhúng tay vào."
Triệu Cảnh Diễm cầm quạt gõ mấy cái lên đầu, dáng vẻ bất cần: "Bỏ đi, chuyện này cứ để cho phụ hoàng lo là được rồi, ta cứ đi dạo Vạn Hoa Lâu của mình thôi."
…
Nội trạch phủ Anh Quốc công.
Ân Đại Mi quỳ trên bồ đoàn, vợ chồng Anh Quốc công ngồi ngay phía trước, sắc mặt hai người cực kì khó coi.
Quý phi vừa phái người tới nói, rất khó chịu với việc con cái hai người đến phủ Trấn Quốc công tham gia tiệc rượu ngày hôm nay.
"Phụ thân, mẫu thân, đây cũng không phải là chuyện gì to tát cả, chẳng qua là tỷ tỷ muốn đi gặp tỷ phu thôi mà."
Ân Lập Phong đặt mạnh chung trà lên bàn một cái cạch, đi đến đình đường, tay đỡ Ân Đại Mi đứng dậy.
Anh Quốc công vỗ bàn, "Nghiệt súc, chúng ta là người của Hiền vương, vậy mà lại tơn tớn chạy qua đó, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tỷ phu quanh năm ở trong quân, khó được trở về một chuyến, tỷ tỷ đi gặp một lát, nói với nhau vài câu thì đã sao?" Ân Lập Phong lập tức bật lại.
"Con…"
Anh Quốc công bị chặn họng, muốn mắng mấy câu rồi lại không đành lòng, cuối cùng quay sang mắng Cừu thị: "Nhìn xem bà dạy con thế nào đi."
Cừu thị cảm thấy miệng đắng nghét, dù cho ngày thường luôn chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này bà ta cũng không nói được lời nào.
Ân Đại Mi khẽ than thở: "Phụ mẫu cũng chỉ cho rằng con đi là vì huynh ấy, có ai lại biết được, con đi còn là vì Quý phi."
"Lời này có nghĩa là gì?" Vợ chồng Anh Quốc công kinh ngạc.
Ân Đại Mi nhẹ nhàng giải thích: "Mẫu thân, với địa vị của Tử Ngữ, người nào cũng muốn lôi kéo quan hệ. Lần này phủ Trấn Quốc công phát thiệp mời qua, ai biết được họ đang rắp tâm điều gì. Con gái cùng đi qua đó, người ngoài chỉ cho là con cùng đến với Tử Ngữ, có con ở đó thì những người có tâm tư kia cũng phải dè chừng."
Ba đại doanh của cảnh vệ Kinh thành bao gồm Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh và Thần Cơ Doanh. Thủ lĩnh hai doanh đầu đều là thân tín của Hoàng đế, chỉ có duy nhất Thần Cơ Doanh là Hoàng đế giao vào tay Tô Tử Ngữ.
Chỉ cần con gái và Tô Tử Ngữ thành thân, điều này cũng tương đương với việc Hoàng đế giao thần cơ doanh cho Hiền vương. Thụy vương không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết hàm ý trong đó, chỉ e cũng âm thầm nổi lên tâm tư.
Vợ chồng Anh Quốc công khá bất ngờ, không ngờ con gái lại suy nghĩ chu đáo đến như vậy, xem ra bọn họ đã trách lầm.
Ân Lập Phong đắc ý: "Con đã nói rồi, tỷ tỷ không bao giờ làm chuyện dư thừa, chỉ do cha mẹ lo lắng quá mức thôi."
Anh Quốc công nhìn con gái rất lâu.
Từ nhỏ, đứa con gái này đã thuộc làu kinh sử, lòng dạ thâm sâu, đáng tiếc nó chỉ là một đứa con gái. Nếu nó là con trai, nhất định có thể kiến công lập nghiệp, làm rạng danh cho tổ tông.
"Con của ta, là cha đã trách lầm con."
Ân Đại Mi mỉm cười, giả vờ sẵng giọng: "Phụ thân quá lời, con gái là người của Ân gia, nhất định phải suy nghĩ cho Ân gia. Tuyệt đối con sẽ không làm chuyện mất mặt gia tộc Ân thị. Phụ thân mau gửi cho Quý phi một phong thư, cũng đỡ cho người lại ăn ngủ không ngon."
"Còn không mau đi!"
Cừu thị quát, sai Anh Quốc công đi ra ngoài còn mình thì mỗi tay dắt một đứa, đầy đắc ý đi vào phòng trong.
…
Xuân Nê trở về viện, sau lưng còn có Cố Thanh Chỉ.
Thanh Hoàn thấy Nhị tỷ đến thì vội vàng mời ngồi.
Cố Thanh Chỉ nghiêm mặt, đặt cái tráp lên bàn cái cạch, nói: "Đồ của Trần phu nhân đưa cho muội, tại sao lại tặng cho tỷ. Sớm muộn gì muội cũng phải gả cho người ta, tương lai của phủ ta không tốt, muội hãy bảo Nguyệt nương cất những thứ này lại, về sau thêm vào của hồi môn của mình."
Thanh Hoàn không cho là đúng: "Cũng không biết đến năm nào muội mới xuất giá, không bằng cứ cho Nhị tỷ trước đã."
"Nói bậy bạ gì đấy, cũng không quá ba năm đâu. Hơn nữa, ta có thái thái lo cho rồi, còn muội thì sao?"
Cố Thanh Chỉ lo lắng trong lòng.
Mấy ngày trước, lúc lão gia và phu nhân nói chuyện trong phòng, vừa hay cô bưng thuốc tới trước cửa nên nghe được vài câu. Trong thời gian này, quà biếu quà xén đã tốn không ít ngân lượng trong phủ, mà hiện giờ trong phủ lại thu thì ít mà chi thì nhiều. Nếu cứ kéo dài như vậy thì làm sao mà sống đây.
Bản thân cô là người của đại phòng, mà hiện giờ thì đại phòng chỉ còn một đứa con gái là cô, nhà trai lại là nhà có gia thế, chắc sẽ không bạc đãi. Bốn cô con gái của nhị phòng thì chỉ có một mình Lục muội là không có ai quan tâm, tương lai cũng không biết sẽ như thế nào?
Thanh Hoàn thấy sắc mặt Nhị tỷ buồn rầu, quả thật không biết nên nói thế nào, chỉ đành mở cái tráp ra, lấy ra hai thứ đáng giá nhất đặt lên bàn.
"Hai thứ này xem như là muội muội thêm vào của hồi môn cho Nhị tỷ. Sau này Nhị tỷ đến phủ đó rồi, nhìn thấy chúng cũng xem như nhớ đến tấm lòng của muội muội."
Thanh Hoàn đã nói như vậy, Thanh Chỉ cũng không thể cự tuyệt nữa. Trong ánh mắt Thanh Chỉ thoáng hiện lên sự thổn thức và phức tạp. Lục muội thành tâm thành ý đối đãi với cô như vậy, về sau nếu muội ấy có chuyện gì, cho dù cô đã gả đi cũng phải giúp đỡ muội ấy một phen.
Tỷ muội hai người lại nói sang chuyện khác rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Hai người có thể yên tâm nghỉ ngơi, nhưng đêm nay lại có một người khó lòng yên giấc. Người đó chính là Cố Nhị gia phong lưu.
Lúc nãy ở Thọ An Đường, ông ta nghe Hoa Dương tựa như vô tình đề cập đến việc bà ta gặp Thụy vương. Cố Nhị gia đoán thầm, liệu người đàn bà này có nhân cơ hội nói vài câu giúp bản thân với Thụy vương hay không.
Cố Tùng Đào vào nha môn đã nhiều ngày, cũng hiểu rất rõ tình cảnh nơi đó, thật sự là không có tý béo bở nào.
Cố Tùng Đào đứng trước cổng nhị phòng một hồi lâu, cuối cùng cũng đi vào trong phòng.
Hoa Dương thấy ông ta đến thì lạnh mặt, vẫn thờ ơ tháo trang sức, tắm rửa, không hề liếc nhìn ông ta. Cố Tùng Đào thấy bà ta huênh hoang vậy, trong lòng nổi lửa, nhưng rồi lại không trút ra được, chỉ đành ra hiệu cho nha hoàn. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ông ta mới sáp mặt lại gần.
Hoa Dương không hề khách khí mà đẩy ông ta ra, một mình lên giường nằm vào bên trong.
Một lúc sau, tiếng thở gấp đã dần ổn định lại, cơ thể hai người vẫn dính lấy nhau như cũ.
Cố Tùng Đào mệt mỏi rã rời nói: "Hoa Dương, hôm nay gặp vương gia có nói được gì không?"
Người đàn ông này vừa nhấc mông lên là Hoa Dương biết hắn muốn ị phân gì rồi, cho nên cố ý than thở: "Gặp thì gặp rồi, nhưng người đông quá nên chưa nói được gì cả."
Bà ta âm thầm cười mỉa mai. Lên giường với lão nương một cái liền muốn lão nương làm việc cho, như vậy mà gọi là phu thê sao? Ngươi toan tính với lão nương đến mức này thì đừng trách lão nương không nương tay.
Phu thê hai người lúc nãy còn ân ân ái ái, chàng chàng nàng nàng, xong việc liền lập tức mỗi người quay qua một bên. Cố Tùng Đào lật qua lật lại mấy lần, cảm thấy khó ngủ vô cùng, trong lòng như có một ngọn lửa muốn bùng cháy.
Rốt cuộc lúc Cố Tùng Đào lại tiếp tục "cày cấy" thì Hoa Dương không nhịn được, nũng nịu tiết lộ một câu: "Vương gia nói rồi, trước tiên cứ ở bên đó đã, mấy tháng sau mới thăng chức lên."
Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, chiếu lên chiếc giường đang lay động, cả phòng dào dạt ý xuân.
…
"Tiểu thư, sao người vẫn chưa ngủ?" Đông Nhi vừa ngáp vừa cởi quần áo.
Từ trước đến nay tiểu thư không bao giờ dám ngủ một mình, mấy năm nay lúc nào cũng phải có một người ngủ cùng, mấy đại nha hoàn khác đã đi gả cho người khác, trong phòng chỉ còn cô ta có tư cách này mà thôi.
Ngô Nhạn Linh dịch người vào bên trong, đôi mắt sáng long lanh, không hề buồn ngủ chút nào.
"Đông Nhi, ngươi cảm thấy Thất gia của Tưởng phủ như thế nào?"