Cách vô số người, Tô Tử Ngữ bắt gặp ánh nhìn của Lục tiểu thư Cố phủ. Trong con ngươi trong veo sâu thẳm đó, chứa đựng sự trầm tĩnh mà những người cùng trang lứa ít có.
Hắn nhìn thoáng qua, một lát sau lại cảm thấy đôi mắt kia có phần quen thuộc, muốn nhìn lại một lần nữa thì chủ nhân của đôi mắt ấy đã cúi mặt xuống.
Đúng là một tiểu thư thế gia xinh đẹp mà lạnh lùng. Tô Tử Ngữ cũng không quá để ý, lại nhìn sang Triệu Cảnh Diễm.
Đến lúc Thanh Hoàn hoàn hồn lại, người trong phòng khách đã tản đi từ lâu, chỉ còn lại đám nữ nhân của Cố phủ.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, khẽ than thở: "Con gái bất hiếu, đã làm phiền mẫu thân và Đại bá mẫu phải lo lắng."
Quận chúa đảo mắt mấy vòng, vội vàng giả vờ ra vẻ đau lòng, đưa tay xoa mặt Thanh Hoàn mấy cái rồi nói: "Con ngoan, là mẫu thân khiến con phải chịu oan ức."
Thanh Hoàn tỏ ra cảm động, đưa cành mai đang nắm chặt trong tay tới trước mặt Quận chúa, nói: "Mẫu thân, con gái hái hoa mai cho người, vẫn còn rất thơm, người nhìn xem có đẹp không?"
Cành mai như một cái gai đâm thẳng vào mắt, khiến Quận chúa lại giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lập tức đờ ra. Bà ta quay mặt đi, ánh mắt liếc nhìn hai thứ nữ, vừa âm trầm lại nghiêm khắc.
Cố Thanh Liên giật mình sợ hãi, không dám gian dối nữa, lập tức khai thật: "Mẫu thân, là chủ ý của Tam tỷ."
Cố Thanh Vân không ngờ Cố Thanh Liên lại dám bán đứng bản thân, tức đến mức thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không nói được câu nào.
Chu thị lắc đầu cười nói: "Đệ muội à, con trai hư tại cha, phía trước mở tiệc rồi, ta đi trước vậy."
Quản thị vội vã theo đuôi.
Con gái hư thì tại mẹ. Trong cuộc đấu đá giữa Hoa Dương với Chu thị, đây là lần đầu tiên bà ta rơi vào thế yếu, nhưng lại không làm gì được, chỉ đành trút giận lên hai thứ nữ.
"Còn nhỏ tuổi mà lại học được cái tính độc ác như vậy, ngay cả muội muội của mình cũng muốn hại, ai dạy các ngươi thế hả. Chờ khi về phủ, hai ngươi bị cấm túc mười ngày, chép nữ tắc năm trăm lần, không chép xong thì đừng ra ngoài."
Trong nháy mắt, sắc mặt hai thứ nữ trở nên tái nhợt, không dám nói thêm câu nào, chỉ vâng vâng dạ dạ.
Lúc bọn họ nói chuyện, bà tử bên cạnh Trần thị dẫn theo mấy nha hoàn, bưng chậu rửa mặt, xách gương đồng và hộp trang điểm vào phòng khách.
"Quận chúa, nô tỳ theo lệnh của phu nhân tới tắm rửa, trang điểm cho Lục tiểu thư."
Hoa Dương lập tức tươi cười xán lạn, dịu dàng nói: "Con ta, mau đi đi, mẫu thân đợi con ở phòng khách."
Thanh Hoàn thấy bà ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nghĩ đến cái tát ban nãy, trong lòng dần lạnh lại.
Cô gái trong gương đồng có một bên mặt đã hơi sưng lên.
Gương mặt này toát ra sự diễm lệ khó diễn tả thành lời. Cô đã nhìn sáu năm, tâm hồn sớm đã hòa vào làm một với
xương cốt. Chàng trai với nụ cười dịu dàng kia, căn bản không thể nào nhìn ra được, đằng sau gương mặt này chính là nỗi hận thấu xương của cô đối với hắn ta.
Thanh Hoàn thoa phấn qua loa, giấu đi tất cả nỗi lòng rồi đứng dậy rời đi.
Bà tử mập mạp chặn cô lại, gương mặt tươi cười, nói với cô: "Lục tiểu thư hãy dừng bước, hôm nay đã để Lục tiểu thư phải chịu ấm ức, trong lòng phu nhân nhà ta rất áy náy. Đây là chút tấm lòng của phu nhân, xin Lục tiểu thư nhất định phải nhận lấy."
Thanh Hoàn không hề do dự, cũng lười dây dưa với bà ta, lập tức ra lệnh: "Nguyệt nương, nhận lấy."
Sảng khoái như vậy, ngược lại khiến bà tử khá ngạc nhiên.
Nguyệt nương đón lấy tráp, có chút lo lắng nhìn sắc mặt tiểu thư, sau khi đám người kia rời đi mới nói: "Tiểu thư, Quận chúa ra tay thật là ác độc."
Thanh Hoàn lắc đầu nói: "Kẻ gian ác thật sự phải là Ngô Nhạn Linh."
Nguyệt nương kinh ngạc, nghĩ lại vừa rồi Linh tiểu thư nói mấy câu nghe thì vẻ đang nói đỡ cho tiểu thư nhà mình, nhưng thực tế thì… Lưng bà lại toát mồ hôi lạnh.
Bà cũng coi như là người từng trải, theo Nhị nãi nãi tranh đấu ở Cố phủ một thời gian, có kẻ ác nào là bà chưa thấy.
Chỉ có điều, Linh tiểu thư này mới tí tuổi đầu mà đã lợi hại như vậy, thật là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nếu như thêm một thời gian nữa thì... Nguyệt nương không dám nghĩ tiếp nữa.
Tiệc rượu được đặt ở Noãn Các, Nguyệt nương dìu Thanh Hoàn đi về phía đó.
Thanh Hoàn vừa đi vừa suy nghĩ.
Tiệc rượu đầy tháng của trưởng tôn phủ Trấn Quốc công không chỉ mời những bạn bè thế gia, lại còn mời Thọ vương và phủ Anh Quốc công, tại sao lại như vậy?
Tô Tử Ngữ là con trai thứ ba của Binh bộ Thượng thư, lại còn là con rể tương lai của phủ Anh Quốc công, theo lý thuyết hẳn là người của Hiền vương. Sự xuất hiện của hắn ta chỉ đơn giản là vì được phủ Trấn Quốc công mời, hay là còn có ý tứ sâu xa gì khác?
Thanh Hoàn xoa trán, huyệt Thái dương cũng hơi đau.
Sáu năm chưa vào Kinh thành, thời cuộc trong Kinh thành càng lúc càng rắc rối. Bề ngoài nhìn vào thì có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng bên trong lại như thế nào? Càng lúc cô càng không nhìn rõ nổi nữa.
Nguyệt nương đi theo sau tiểu thư, không dám nói thêm câu nào.
Bà đã hầu hạ tiểu thư tròn sáu năm, quen thuộc với từng biểu cảm dù là nhỏ bé nhất của cô.
Vừa rồi, nhân lúc người ta không để ý, bà đã hỏi thăm người khác về chàng trai đã đề nghị để Lục Phiến Môn đến điều tra, người đó chính là vị hôn phu của tiểu thư ở kiếp trước, Tô Tử Ngữ.
Triệu Cảnh Diễm được người khác vây quanh, đi tới bàn tiệc, ngồi ở vị trí chủ vị.
Trấn Quốc công, Thế tử gia đích thân ngồi tiếp đãi ở hai bên, ngồi cùng bàn hắn đương nhiên còn có Ân Lập Phong, Tô Tử Ngữ và đám người không giàu thì cũng có quyền có thế.
Những nhân vật hào môn quý tộc hàng đầu cùng tề tựu ở phủ Trấn Quốc công, không chỉ khiến đám khách nam giới nhìn chăm chú, ngay cả đám nha hoàn và bà tử tiếp thức ăn cũng phải tập trung tinh thần nhiều hơn, chỉ sợ không cẩn thận va phải vị quý nhân nào đó thì có lẽ đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Đương nhiên, bọn họ vẫn sợ nhất là vị vương gia quần áo lụa là trong truyền thuyết kia.
Triệu Cảnh Diễm tỏ ra rất thảnh thơi, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó hắn nâng ly rượu lên ra hiệu cho mọi người nâng ly, rồi uống một hơi cạn sạch.
Trên mặt Trấn Quốc công tràn ngập ý cười, chỉ là trong lòng không ngừng băn khoăn.
Rõ ràng ông ta không gửi thiệp cho Thọ vương, sao hắn lại đến đây? Nếu đã đến thì cũng thôi, lại còn dẫn cả tên tổ tông sống của Tưởng gia kia đến nữa chứ. Hành vi chẳng hợp quy củ như vậy, chẳng lẽ là ý chỉ của Hoàng thượng?
Cũng may ông ta đã đuổi đứa con trai út vào nhà, nếu không, hai kẻ này mà chạm mặt nhau, e là lại ầm ĩ thêm một trận.
Trấn Quốc công trao đổi ánh mắt với Thế tử, âm thầm đề cao cảnh giác.
Đúng vào lúc hai người này đang liếc nhìn nhau, Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn cũng trao đổi với nhau bằng ánh mắt quen thuộc.
Tiệc rượu hôm nay vốn là bọn họ nổi hứng nên mới tới, cộng thêm Cố Thanh Hoàn cũng tới phủ này, cho nên hai người liền mặt dày tới đây. Đương nhiên, khiến cái tên Tần Ngọc Côn cảm thấy ghê tởm cũng là mục đích của bọn họ.
Song hắn không ngờ lại gặp Tô Tử Ngữ và Ân Lập Phong ở đây, màn kịch lần này có vẻ thú vị hơn rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, phủ Anh Quốc công và phủ Trấn Quốc công lại có qua lại với nhau, xem ra trong này còn có chuyện gì đó không đơn giản.
Ân Lập Phong cũng không ngờ lại gặp Triệu Cảnh Diễm ở đây, hắn ta có chút câu nệ quay sang nói chuyện với Tô Tử Ngữ, nhưng Tô Tử Ngữ lại
bị người nào đó không có ánh mắt quấn lấy.
Hắn ta ngồi không yên nổi nữa, nói thẳng: "Thất lễ rồi."
"Phải chăng Ân Thế tử muốn đi nhà xí? Rượu còn chưa uống, bên dưới đã mở cửa cống rồi, chẳng lẽ Ân Thế tử cũng bị giống bản vương, gặp vấn đề về thận?"
Sắc mặt Ân Lập Phong biến đổi thoăn thoắt, lửa nóng bùng lên, hắn ta sầm mặt nói thẳng: "Cả người bản Thế tử đều có vấn đề, chỉ có mỗi thận là không!
Cho ngươi tức chết đi, dám nói ta bị thận hư.
Triệu Cảnh Diễm không những không tức giận mà còn cười ha hả, giống như căn bản không nghe thấy lời nói vừa rồi của Ân Lập Phong, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người khác.
Ân Lập Phong nhếch miệng cười mỉa rồi phất tay áo rời đi.
Tô Tử Ngữ vẫn nhỏ giọng nói chuyện với người ngồi bên cạnh, nét mặt ẩn chứa chút dịu dàng, dường như hoàn toàn không có hứng thú gì đối với cơn sóng ngầm giữa cậu em vợ tương lai và Thọ vương.
Chỉ có người ngồi bên cạnh phát hiện ra, không hiểu sao hai bên mày kiếm của Tô Tử Ngữ khẽ nhíu lại, nhưng ngay sau đó đã lập tức dãn ra.
Triệu Cảnh Diễm nhân lúc người khác không để ý mà che miệng ho vài tiếng.
A Ly hiểu ý, tiến lại gần.
"Đi nghe ngóng xem, vì sao hôm nay hai người đáng ghét kia lại đến."
…
Thanh Hoàn bước đi chậm rãi, nhưng hồn đã bay tận đẩu tận đâu.
Tiểu nha hoàn mặc áo đỏ dẫn đường đằng trước thì lại không khỏi hiếu kỳ về vị Lục tiểu thư này của Cố phủ.
Nếu là tiểu thư nhà khác, được phu nhân tặng một tráp đồ trang sức châu báu, ít nhiều gì cũng sẽ khách sáo vài câu. Nhưng Lục tiểu thư này lại chẳng có động tĩnh gì, còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái mà đã nhận đồ.
Theo lý thì hành động này cực kỳ vô lý, bình thường chỉ có con gái của những gia đình tầm thường có tầm nhìn thiển cận mới hành động như vậy.
Nhưng Lục tiểu thư làm ra hành động đó lại không hề có chút ngụy tạo, khác thường, khiến người ta thấy cô căn bản không coi tráp đồ kia ra gì.
"Đứng lại!"
Chẳng biết từ lúc nào, Ân Lập Phong đã đứng cách mấy trượng, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái trước mắt có gương mặt như ngọc, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm, khóe mắt cong cong, trông vô cùng quyến rũ. Nhưng khóe môi cô mím chặt lại, toát ra sự lạnh lùng, giống như một đóa hoa hồng có gai.
Đúng là âm hồn không tan! Thanh Hoàn lười để ý tên này, không hề dừng lại chút nào, trực tiếp đi về phía trước.
Ân Lập Phong đường đường là Thế tử gia, trước giờ luôn được người ta nịnh nọt, xum xoe. Nhưng hắn ta lại liên tục bị Cố Thanh Hoàn coi như không khí, tránh như rắn rết. Lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy như có một hơi nghẹn ở trong ngực, khiến bản thân lập tức bùng nổ, bộc lộ bản tính. Hắn ta nhặt một cục đá dưới đất, ném thẳng về phía Thanh Hoàn.
Có vẻ Cố Thanh Hoàn đã sớm lường trước được hành động ngây thơ của người này, cơ thể hơi ngả về sau một chút đã tránh được ngay.
Hắn ta lớn hơn cô sáu tuổi, vậy mà vẫn làm chuyện ngây thơ như vậy, động một tí là nhặt đá ném người ta.
Ân Lập Phong thấy Thanh Hoàn tránh được, lập tức nói thêm một câu lạnh lùng đến mức sởn cả da gà: "Cố Thanh Hoàn, nếu ngươi không đứng lại, đừng trách ta không giữ kín chuyện ngươi cứu người ở hậu hoa viên."
Thanh Hoàn có hơi giật mình.
Thì ra tên này không phải là nói bừa, e là hành động cứu người của cô đã bị hắn ta nhìn thấy hết rồi.
Thanh Hoàn liếc nhìn Nguyệt nương, Nguyệt nương liền kéo tiểu nha hoàn rời đi.
Coi như ngươi thức thời, Ân Lập Phong tiến lên trước hai bước, nhìn thẳng vào cô.
Trong con ngươi Thanh Hoàn chỉ có sự lạnh lùng: "Ân Thế tử muốn thế nào?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi biết y thuật?"
"Biết một chút?"
"Học ai?"
Thanh Hoàn chỉ ngừng lại một chút liền đáp: "Học Nguyệt nương. Bà ấy theo mẫu thân ta mười mấy năm rồi, ít nhiều cũng biết một chút. Sao Thế tử lại hỏi vậy?"
Thì ra là vậy, Ân Lập Phong đột nhiên hiểu ra, ảo não vỗ trán.
Đúng là ngốc mà, sao mình lại quên mất chuyện này. Một người tùy tính như Tiền Tử Kỳ kia, vừa bắt mạch một cái là có thể nói huyên thuyên không ngừng về dược lý, y lý gì đó.
Hồi ức bất ngờ ùa về, nụ cười trên mặt Ân Lập Phong biến mất, gương mặt xinh đẹp, sinh động kia như hiện ra ngay trước mắt. Cô gái đó chưa từng cười lạnh lùng, mà luôn là nụ cười mỉm nhẹ nhàng, một khi cười rộ lên là giòn tan, tựa tiếng chuông ngân…
Thanh Hoàn thấy hắn ta vẫn vui buồn bất chợt như trước kia, chỉ cười khẩy trong lòng, cúi người chào rồi rời đi.