Đàm ma ma nghe xong thì nghẹn lời.
Quận chúa gả vào phủ năm năm, mỗi ngày đều cùng Nhị gia đầu gối tay ấp, nhưng mãi vẫn chẳng mang thai.
Hai vị di nương của Nhị gia có cũng chỉ là về mặt hình thức. Bọn họ căn bản không chạm đến được thân thể của Nhị gia, nói gì đến chuyện mang thai.
"Bằng không vẫn dùng chiêu kia, mang Lục tiểu thư ra." Đôi mắt Đàm ma ma xoay chuyển.
Quận chúa uy nghiêm khoát tay áo nói: "Đợi phía Lý tri phủ báo tin lại rồi nói."
Nói tới đây, viền mắt Quận chúa hơi đỏ lên, sắc mặt trở nên dữ tợn.
"Đúng là tâm địa xấu xa. Lúc trước muốn đảm bảo cho Cố gia được an toàn thì nói còn hay hơn hát, cái gì mà một đời một kiếp một đôi người. Mới chỉ có năm năm mà đã ghét bỏ ta già cả, không sinh được con trai. Xem ta dễ xua đuổi giống ả Tiền thị đã chết kia sao? Hừ, chọc giận lão nương, lão nương ta sẽ lật tung Cố phủ này lên."
"Gia, gia... Tỉnh dậy đi... Tỉnh dậy đi!"
Triệu Cảnh Diễm ném một cái gối ra, hét lớn: "Cút!"
Tiếng hét này kinh thiên động địa, khiến đám người tụ tập trước cửa Vọng Nguyệt Các vô cùng hoảng sợ.
A Ly chạy đến trước cửa, chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi chư vị, gia nhà ta xưa nay ngủ trễ dậy trễ, thông thường sẽ không thức dậy trước chính Ngọ. Chư vị thứ lỗi."
"Nếu Hoàng thượng triệu kiến, vậy vương gia phải làm sao?" Có người không cam lòng hỏi một câu.
A Ly ngẩng đầu, tự hào đáp: "Hoàng thượng biết thói quen của Vương gia nhà ta, cho nên trước giờ không triệu kiến vào buổi sáng."
Mọi người trong Cố phủ hít sâu một hơi, trong mắt cũng có ý cười lan ra. Chẳng trách cùng trời cuối đất đều đồn Thọ vương được hoàng đế yêu thích vô cùng, lời này quả là không giả. Nếu bản thân có thể bám được lên cây đại thụ này, vậy thì vinh hoa phú quý...
Đám người vui mừng khấp khởi rời đi.
"Trong ba điều bất hiếu thì không có con nối dõi là nặng nhất. Nạp thiếp là việc nghĩa, không được chậm trễ."
Cố Tùng Đào không hề ngước mắt lên, chỉ cúi đầu yên lặng lắng nghe.
Cố lão gia không nhanh không chậm bưng chén trà đã hơi nguội lạnh lên, mắt nhìn về phía con trai út.
"Việc này, ta sẽ âm thầm thay con xử lý, đợi vương gia rời đi rồi hãy hành động. Mấy ngày nay con không có việc gì cần thì đừng đến nha môn, ở cạnh vương gia nhiều hơn đi. Đại ca con ở Bộ binh đã ba năm nay, cũng nên đến lúc thăng lên trên rồi."
Cố Tùng Đào nhỏ giọng trả lời: "Vâng."
Cố lão gia nhấp một hớp trà: "Ta nhớ lúc Tiền thị gả vào phủ, của hồi môn trên danh nghĩa đã là mười vạn lượng bạc, của riêng hẳn là còn nhiều hơn. Con bớt thời gian tìm kiếm lại cẩn thận xem. Gần đây trong phủ có nhiều việc phải chi tiêu."
Cố Tùng Đào cúi đầu thật thấp.
Ông không thể tin được phụ thân lại nhắc đến chuyện này, nhưng lại không dám từ chối. Sự đau đớn khắc khoải khiến ông gần như không đứng vững nổi.
Một chốc sau, ông mới đứng vững, lí nhí đáp: "Nhi tử sẽ cố hết sức."
Cố lão gia rất hài lòng với sự hiếu thuận của con trai, lại nói tiếp: "Lục tiểu thư đã tròn mười ba tuổi, ta nghe nói Quận chúa muốn kết thân với Lý tri phủ?"
Cố Tùng Đào vội đáp: "Chuyện còn chưa chắc chắn, phụ thân..."
"Con cũng đừng luyến tiếc mãi làm gì. Đồ ngốc giống như nó có thể lập được gia đình đã là ông trời ưu ái rồi. Dòng dõi nhà Lý tri phủ tuy rằng không bằng chúng ta, nhưng vẫn có đứa con gái làm nương nương trong cung, về sau còn dùng được."
Trái tim Cố Tùng Đào như rạn vỡ, đau đớn không thôi. Ông vừa nghĩ đến chuyện con gái mình phải gả cho kẻ đần độn nhà Lý tri phủ thì không nhịn được muốn tranh cãi một phen.
"Phụ thân, con muốn nuôi đứa nhỏ này cả đời."
"Làm càn!"
Cố lão gia vỗ bàn: "Việc này không phải do con quyết định."
"Phụ thân, con đã có lỗi với Xuân Hoa, không thể lại có lỗi với..."
Cố lão gia giơ tay lên, vung một cái tát về phía con trai: "Kẻ nên chết, tại sao lại có lỗi. Ả chết là đúng, chết là đáng kiếp."
Cố Tùng Đào bưng mặt, vâng dạ không dám nói thêm câu gì.
"Hai đứa nhỏ còn lại, cũng nên xem xét đi. Nếu Quận chúa không muốn làm việc này thì giao cho mẫu thân của con!"
"Vâng, thưa phụ thân!"
Vào giữa trưa.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Xuân Nê mang hộp đựng thức ăn tiến đến. Cố Thanh Hoàn đang ngồi dưới cửa sổ xem sách thuốc, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Mới vừa nhận được tin, Phúc bá đang trên đường trở về."
"Thật sao?" Cố Thanh Hoàn vui mừng nói.
"Chắc chắn không sai."
Xuân Nê để hộp đựng thức ăn xuống, nói tiếp: "Còn có một việc nữa, Trần Bình nói Tống đại chưởng quỹ xin được gặp tiểu thư một lần."
Cố Thanh Hoàn buông sách thuốc xuống, tính toán thời gian rồi mới đáp: "Hẹn sau giờ chữa bệnh từ thiện hôm nay."
"Lưu di nương, người đến rồi." Nguyệt nương kéo cửa trong viện tử kêu lên.
Xuân Nê nhanh tay nhanh chân giấu sách thuốc đi, miệng lầm bầm: "Ba ngày đến hai lần, không ngại đi xa mòn người à."
Cố Thanh Hoàn cười hờ hững, đôi mắt sáng như sao trở nên đờ đẫn vô hồn chỉ trong nháy mắt. Cô phồng cái miệng nhỏ nhắn lên, một ít nước bọt như có như không trượt xuống theo khóe miệng.
Năm năm rồi, động tác thế này, cô đã luyện tới mức vô cùng thuần thục.
Lưu di nương bước chân vào phòng xong cũng không nhìn đến Lục tiểu thư trên giường, chỉ tự mình nhìn quanh một vòng. Sau đó, ả ta xem như trong phòng không có ai mà lật đông lật tây, ngay cả rương hòm đều mở ra, vươn tay vào sờ sờ.
Lại không có!
Lưu thị thất vọng thở dài, đi đến trước mặt đứa nhỏ, lấy một viên kẹo từ trong tay ra.
"Thanh Hoàn à, nói cho di nương biết, mẫu thân con thích giấu đồ vật ở đâu nhất."
Cố Thanh Hoàn đoạt lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, nhấm nháp hai cái, ngây ngô nói: "Muốn... muốn nữa!"
Lưu thị lấy ra thêm một viên, Cố Thanh Hoàn bước đến giành lấy, ả ta giơ lên thật cao: "Thanh Hoàn, con nói cho di nương thì mới có kẹo ăn."
Cố Thanh Hoàn ngẩn người ra ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên khóc thét lên.
"Ăn kẹo... ăn kẹo kẹo."
Lưu thị không thu hoạch được gì, chán ghét ném viên kẹo xuống đất: "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi."
Cố Thanh Hoàn lăn một vòng rồi ngã xuống đất. Cô nhặt viên kẹo lên bỏ vào miệng.
"Còn muốn ăn... ăn kẹo."
Lưu thị đẩy Cố Thanh Hoàn đang nhào đến ra, đoạn hất màn bỏ đi.
Cố Thanh Hoàn đứng trong phòng nhìn màn cửa lay động, lòng thầm cười lạnh.
Xuân Nê tiến lên đỡ cô, căm giận nói: "Đúng là xấu xa. Năm lần bảy lượt đến tìm tiền bạc, sao ông trời còn chưa sai thiên lôi xuống đánh chết ả ta đi chứ."
Nguyệt nương đi đến, nhìn mặt đất mắng: "Lục tiểu thư, về sau nhất định không được buông tha cho ả. Trước đây, lúc Nhị nãi nãi còn sống, đã cho ả ta không ít lợi lộc. Lúc sinh Tam tiểu thư, nếu không phải nhờ Nhị nãi nãi, hai mẹ con ả đã sớm đi gặp Diêm Vương, kết quả thì sao, chén thuốc độc kia chính là do ả ta đưa đến."
Mặc dù Cố Thanh Hoàn không phải chỉ mới nghe Nguyệt nương nói đến một lần, nhưng mỗi lần nghe, trái tim của cô vẫn đau như bị ngâm trong dầu sôi.
Di mẫu xuất thân nhà làm y, y thuật được tổ phụ thân truyền, dĩ nhiên là rất giỏi. Di mẫu gả vào Cố gia, người Cố gia phàm là đau đầu nhức óc đều không đi mời đại phu bên ngoài, chỉ để cho di mẫu coi bệnh bốc thuốc. Vì thế, di mẫu đã tốn không biết bao nhiêu dược liệu tốt vào đấy.
Lưu thị này xuất thân từ gia đình hạ lưu, tổ tiên cũng làm quan nhỏ ở kinh thành, về sau gia cảnh suy tàn, dời đến Giang Nam. Từ nhỏ phụ mẫu chết sớm, ả ta theo ca ca sinh sống.
Ca ca của ả không biết đi qua cửa ngõ gì mà quen biết được Cố nhị gia, ba lần bốn lượt kéo ông đến nhà, Lưu thị đi ra tiếp rượu, sau khi ở trên bàn rượu liếc mắt đưa tình với Cố nhị gia một phen thì dứt khoát dắt ông đến khuê phòng.
Sau khi hai người làm xong chuyện tốt giữa ban ngày, Lưu thị bèn cầu xin Cố nhị gia đưa ả ta vào phủ. Cứ như vậy, sau mười ngày thì dùng kiệu nhỏ mang người đến Cố phủ.
Lưu thị dụ dỗ nam nhân khi còn trong khuê phòng, lại thêm việc xuất thân gia đình thấp kém nên bị người Cố phủ chướng mắt không thôi, cuộc sống cũng khó khăn. Vì vậy ả ta đi nịnh nọt di mẫu, sớm khuya hầu hạ, bưng trà dâng nước, mỗi ngày hầu hạ trước mặt di mẫu, giả vờ như con rùa rụt cổ.
Di mẫu lấy chồng phương xa, sống trong khuê phòng buồn tẻ, dần dần cũng tâm sự với ả vài lời. Chuyện ngân lượng và những phương thuốc làm của hồi môn này, chính là do một lần di mẫu lỡ miệng bị Lưu thị nghe được.
Lưu thị khó sinh, di mẫu bất chấp chuyện mình mang thai mấy tháng, châm cứu đỡ đẻ cho ả ta, cứu mẹ con hai ả từ Quỷ Môn quan trở về, còn bản thân thì ngất đi vì mất sức.
Về sau Thái tử xảy ra chuyện, trong lòng Lưu thị biết chỗ dựa vững chắc sắp sụp đổ. Ả vì nịnh bợ lão gia nên đã tự mình mang một chén thuốc độc đưa đến tận tay di mẫu.
Xuân Nê bưng nước trà đến: "Tiểu thư nhanh chóng súc miệng đi."
Cố Thanh Hoàn xua tay, cười ảm đạm.
Lưu di nương này đúng là có nghị lực. Năm năm qua, cứ năm ngày lại đến viện tử này của cô một lần, lục tung cả lên. Tất cả cũng chỉ vì tìm ngân lượng và phương thuốc hồi môn của di mẫu.
Trước đây di mẫu gả vào Cố phủ, chưa nói tới hồng trang mười dặm*, chỉ riêng tiền bạc mà tổ phụ gửi theo, ước chừng cũng đã bằng một nửa của Tiền phủ. Chỉ vì di mẫu gả xa, tổ phụ sợ bà thiếu bạc thì sống ở Cố phủ sẽ bị người ta xem thường.
(*) Hồng trang mười dặm: chỉ đòn đưa dâu của nhà giàu có, có rất đông người đi đưa dâu.
Sau khi di mẫu chết, đồ cưới bị thái thái thu lấy, nhưng ngân lượng hồi môn mãi vẫn không tìm được, Cố gia chỉ còn thiếu điều đào ba thước đất Xuân Hoa Viện lên mà thôi.
Năm năm trôi qua, những người khác đều đã quên việc này, chỉ riêng Lưu thị này vẫn nhớ mãi không nguôi.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn mơ hồ, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
"Nhanh thôi, nhiều nhất là hai năm, ta sẽ san cái phủ đệ này thành đất bằng. Con rắn vong ơn phụ nghĩa như ả ta không trốn thoát được đâu."
Trong Vọng Nguyệt Các, các nha hoàn, ma ma không ngừng ra ra vào vào.
Thọ vương dùng cơm trưa, rượu phải là rượu ngon, không ngon không thuần sẽ không uống; thức ăn phải là cao lương mĩ vị, không phải thứ trân quý thì không ăn. Điều khiến người ta líu lưỡi hơn là, đến nữ tỳ mang thức ăn lên cũng phải vô cùng xinh đẹp.
A Ly nhìn chủ tử trái ôm phải ấp thì khịt mũi coi thường, thầm nghĩ gia lại có thêm mấy tật xấu này từ bao giờ vậy.
Trong lòng Quận chúa Hoa Dương thì vô cùng vui sướng. Một bàn thức ăn này mà không có năm trăm lượng thì chỉ sợ không dọn ra được. Lão bất tử từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra, bây giờ khiến lão ta nhỏ ít máu cũng tốt.
"Hoàng đệ à, thức ăn này có hợp khẩu vị không?"
Triệu Cảnh Diễm ngả ngớn nâng cằm nữ nhân trong lòng lên, thờ ơ nhả ra hai chữ: "Cũng được."
Chân mày Quận chúa nhếch lên, cười nói: "Bát đệ, đường tỷ có hai việc nhỏ, muốn nhờ Bát đệ."
Mới có tí tẹo thế này đã muốn kêu gia làm việc? Triệu Cảnh Diễm cười nhạt, gương mặt lại tỏ vẻ thâm tình không gì sánh được, nói: "Đường tỷ cứ nói?"
Quận chúa trong lòng khấp khởi, nói: "Chuyện đầu tiên là quan chức của tỷ phu đệ. Chàng đã ở vị trí này năm năm rồi, theo lí mà nói cũng đã tới lúc nên thăng tiến. Lâm Sát Sử ngành dệt của Tô - Hàng, chỉ có chút quyền nhỏ, lại là chức vị không chính thức."
Trong mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên tia sáng. Lâm Sát Sử ngành dệt của Tô - Hàng, đây chính là chức quan giàu đến nứt đố đổ vách, theo lý tuyệt đối không nên để cha truyền con nối. Không ngờ lão hoàng thúc kia lại có bản lĩnh đến vậy.
"Chuyện thứ hai thì sao?"
Quận chúa cười đến mặt mày hớn hở: "Chất nữ của đệ vài tháng nữa là tròn mười bốn rồi. Phủ Tô Châu chỉ có vài gia tộc tử tế, nhưng đều không môn đăng hộ đối. Ta muốn nhờ Bát đệ hồi kinh xong thì để ý giúp nó một chút."
Sóng mắt Triệu Cảnh Diễm lưu động, uống một chung rượu tỳ nữ xinh đẹp dâng đến, khẽ cười nói: "Dễ thôi, dễ thôi."
Quận chúa cố ý ra vẻ bi ai, bưng ly rượu lên uống một hớp, tựa hồ tâm sự đầy mình.
Triệu Cảnh Diễm là người thương hoa tiếc ngọc, sao có thể để cho Quận chúa uống rượu giải sầu. Hắn nói một cách vô cùng lo lắng: "Đường tỷ làm sao vậy, trông tựa như có chuyện thương tâm."