*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xin lỗi anh, lần này đến Mỹ, em chỉ nói cho ba mẹ biết. Nghĩ tới việc đám phóng viên đó nhất định do ba mẹ em gọi tới, gây ra phiền phức cho anh, em thật sự xin lỗi.” Giọng nói của Chu Kỳ ngày càng hạ thấp, cô ta dần dần cúi đầu xuống. Chu Kỳ nghĩ, chính xác là ba mẹ mình hơi sốt ruột, rõ ràng mình và Thẩm Đình Thâm xem như ở chung không tệ, chẳng biết vì sao bọn họ phải làm mấy việc kia nữa.
Tuy nhiên Thẩm Đình Thâm hiểu ý ba mẹ Chu Kỳ hơn cả cô ta, bọn họ đơn giản chỉ muốn cả thành phố H này biết bây giờ Thẩm Đình Thâm sẽ mau chóng là con rể nhà họ Chu thôi.
Có được2tầng quan hệ này, đương nhiên việc làm ăn của nhà họ Chu sẽ tốt hơn một chút. Loại chuyện này tất nhiên phải sớm làm cho sáng tỏ, nhằm sớm có lợi cho nhà họ Chu. Thẩm Đình Thâm ghé mắt nhìn Chu Kỳ. Nhìn dáng vẻ cô ta tự trách, anh nghĩ cô ta vẫn rất đơn thuần.
“Không phải chuyện lớn, em không cần xin lỗi.” “Anh không giận là được rồi.” Chu Kỳ vui vẻ nói.
Hai người bọn họ vừa về nước, truyền thông đã tung ra tin tức.
Hạ Tiêu Tiêu đang nghỉ ngơi ở nhà, đương nhiên cũng nhìn thấy tin này, cô ta tức giận đến mức lập tức ngồi dậy khỏi giường.
“Một Bạch Nhược Y đã đủ khiến đầu mình đau rồi, bây giờ còn thêm một Chu Kỳ!”5Hạ Tiêu Tiêu nắm thật chặt di động trong tay, ánh mắt chăm chú xem tin tức, ngay cả một dấu chấm câu cô ta cũng không buông tha. Đợi đến khi Hạ Tiêu Tiêu trông thấy trên đó viết mấy chữ "Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ đến Mỹ nghỉ lễ, lông mày cô ta lập tức nhăn lại, càng thêm hoang mang. Bởi vì mấy tên đàn ông kia nói với cô ta rằng Bạch Nhược Y được Thẩm Đình Thâm cứu.
Vậy thì chắc chắn ba người họ đã gặp mặt nhau tại Mỹ, rất có khả năng Thẩm Đình Thâm không hề tới đó chỉ vì đi nghỉ lễ với Chu Kỳ mà vì Bạch Nhược Y nên anh mới qua Mỹ!
Hạ Tiêu Tiêu lập tức tắt hết tin tức, gọi một6cuộc điện thoại cho thám tử. “Tôi bảo anh theo dõi Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, mấy ngày ở Mỹ bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, đối phương hơi nhớ lại một chút, hệ thống lại lời nói rồi đáp: “Bạch Nhược Y tới Mỹ vì chuyện công tác, còn Thẩm Đình Thâm thì theo Chu Kỳ đi nghỉ lễ; tuy nhiên khi Bạch Nhược Y tới Mỹ, Thẩm Đình Thâm đã có ý đổi sang khách sạn mà cô ta ở...”
“Đợi một lát, anh nói anh ấy vì Bạch Nhược Y nên cố tình đổi sang khách sạn khác sao?” Trong mắt Hạ Tiểu Tiêu mơ hồ có ánh sáng lóe lên, một kế hoạch độc ác đã định hình trong đầu5cô ta.
“Ừ, cố tình đổi sang khách sạn bên Bạch Nhược Y. Hơn nữa Bạch Nhược Y tới Mỹ còn bị vài người hành hung, nhưng mà...”
“Tôi biết rồi. Tốt lắm, anh tiếp tục theo dõi nhé, tôi không thiếu tiền cho anh đâu.” Những chuyện kể tiếp Hạ Tiêu Tiêu đã biết, cô ta cũng không muốn nghe.
Hạ Tiêu Tiêu cúp điện thoại rồi mặc quần áo vào, cô ta muốn đi tìm Chu Kỳ.
Trong một quán cà phê được trang trí lộng lẫy, hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau. Bởi vì nhan sắc và cách ăn mặc của hai người quá xuất sắc nên đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Hạ Đại minh tinh, không biết cô cố ý tìm tôi có chuyện gì?” Chu Kỳ thật sự không thích3người phụ nữ mang mắt kính bản to đang ngồi trước mặt mình. Dù biết cô ta không cởi mắt kính vì không muốn người khác nhận ra, Chu Kỳ vẫn cảm thấy Hạ Tiêu Tiêu không tôn trọng mình.
Còn một nguyên nhân nữa chính là trước đó Chu Kỳ từng tìm hiểu tin tức về Thẩm Đình Thâm, thấy được không ít chuyện đào hoa giữa hai người bọn họ.
Hạ Tiêu Tiêu nhanh chóng nhận ra Chu Kỳ có thái độ không tốt với mình, đại khái là vì quan hệ giữa mình và Thẩm Đình Thâm.
Nói ra thì hai người cũng xem như tình địch, Chu Kỳ có thái độ thù địch với Hạ Tiêu Tiêu là lẽ đương nhiên. Đôi môi đỏ mọng của Hạ Tiểu Tiểu nhếch lên: “Cô không cần phải có thái độ thù địch với tôi nhiều như vậy, hẳn là cô quen biết Thẩm Đình Thâm không ít ngày, cô có từng thấy tôi đi tìm anh ấy không?”
Nghe Hạ Tiêu Tiêu nói thế, quả nhiên khuôn mặt đang căng cứng của Chu Kỳ thả lỏng hơn vài phần.
“Nghe cô nói vậy, cô và Thẩm Đình Thâm đã không có quan hệ vậy thì còn tìm tôi làm gì?” Song Chu Kỳ vẫn không quá ưa thích Hạ Tiêu Tiêu, đại khái là vì Hạ Tiêu Tiêu luôn khiến người khác có cảm giác cô ta lên mặt tự cao. “Trước tiên nói một chút về quan hệ giữa tôi và Thẩm Đình Thâm nhé. Giống như tin tức đã đưa, tôi và anh ấy thật sự từng có tình cảm.” Hạ Tiểu Tiểu bang cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, mép ly vẫn còn lưu lại dấu son màu đỏ.
“Vậy về sau thì sao?” Ngược lại Chu Kỳ rất tò mò về tình cảm mà Thẩm Đình Thâm từng trải qua, nhưng trong đầu cô ta rất rõ ràng: “Song tôi chỉ nghe nói Thẩm Đình Thâm có vợ trước, nếu cô và anh ấy thật sự có tình cảm, tại sao anh ấy lại cưới Bạch Nhược Y?” Ý cười bên môi Hạ Tiêu Tiêu càng thêm nồng đậm, Chu Kỳ này không hề ngu xuẩn như trong tưởng tượng của cô ta. “Phải, cho nên đây chính là chỗ lợi hại của Bạch Nhược Y. Mấy chuyện đó không nói với cô cũng được, dù sao tôi và Thẩm Đình Thâm đã không còn qua lại. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận Bạch Nhược Y một chút.” “Bạch Nhược Y đã là vợ trước của Thẩm Đình Thâm, tôi cần gì phải coi chừng cô ta?” Chu Kỳ cũng bưng cà phê lên, uống một ngụm nhỏ thật tao nhã. “Tôi nghe nói Thẩm Đình Thâm cùng cô qua Mỹ, dọc đường thay đổi khách sạn, cô cũng biết anh ta đặc biệt thay đổi vì Bạch Nhược Y...”
“Những chuyện này tôi đều biết.” Chu Kỳ tỏ vẻ lạnh nhạt, không thèm để ý mấy lời mà Hạ Tiêu Tiêu nói: “Chẳng qua anh ấy muốn quan tâm vợ trước một chút mà thôi. Thẩm Đình Thâm luôn bên cạnh tôi. Do đó nếu cô chỉ muốn nói mấy chuyện đó với tôi, tôi nghĩ mình cũng không cần nghe thêm nữa.” Nói xong Chu Kỳ cầm túi xách lên, lấy tiền trả cho tách cà phê của mình rồi đặt xuống bàn. “Cảm ơn cô mời tôi ra uống cà phê, nhưng tôi không thích thanh toán tiền cho người mà mình không thân không thích.” Nói xong, cô ta kiêu ngạo rời khỏi. Hạ Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Chu Kỳ rời đi rồi lại nhìn thoáng qua số tiền trên bàn, cô ta tức giận tới mức xé bỏ mấy tờ tiền đó. “Đúng là một kẻ ngu ngốc, cô thật sự cho rằng Thẩm Đình Thâm tới Mỹ chỉ vì nghỉ lễ với cô sao?”
Hừ, trong lòng Thẩm Đình Thâm chỉ có một người phụ nữ là Bạch Nhược Y thôi.
Chu Kỳ đã đi xa nhưng trong lòng cô ta vẫn buồn bực không chịu nổi. Cô ta không tin lời mà Hạ Tiêu Tiêu nói, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm không đơn giản.