*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười của A Nhị rất giống với gương mặt Chu Dụ trong kí ức, khiến Bạch Nhược Y hoảng hốt, cũng không biết hiện tại sau khi Chu Kỳ chết Chu Dụ đã lấy lại tinh thần chưa?
Trong lúc cô còn đang hoảng hốt, A Nhị đã xuống xe, nắm tay cô muốn cô xuống xe.
Hiện tại Bạch Nhược Y không thích những nơi có đông người lắm, thứ nhất là vì cô lo cho đứa trẻ trong bụng, thứ hai là vì quảng trường thật sự không phải nơi gì tốt để giải sầu.
Dù ở đây có vài cái ghế dài, có vườn hoa, thoạt nhìn cũng rất yên tĩnh, nhưng lại quá đông người.
“A, nghe lời tôi đi!” A Nhị cười xoay mặt Bạch Nhược Y sang, để cô nhìn vào tòa nhà đối diện.
Cô nhìn thấy trên3tường tòa cao ốc xinh đẹp kia đang chiếu quảng cáo về quần áo, đột nhiên quảng cáo chợt dừng lại, hơn nữa còn phát ra tiếng gì đó chói tai.
Mọi người trên quảng trường bị thu hút, Bạch Nhược Y nghiêng đầu qua, không rõ A Nhị muốn mình xem cái gì.
Không chờ Bạch Nhược Y mở miệng nói chuyện, hình ảnh trên tòa cao ốc lại hiện rõ thêm lần nữa, nhưng không phải quảng cáo quần áo vừa rồi, mà là bức ảnh chụp chung của một cô bé rất đáng yêu và một cậu bé trong sân, cả hai đều cười rất tươi, hình ảnh thay đổi, từng tấm hình xen kẽ nhau, thêm nhạc nền khiến tất cả mọi thứ trở nên rất ấm áp.
Bên tai Bạch Nhược Y truyền đến tiếng bàn luận của mọi người ở2quảng trường, nhưng cô không hiểu tiếng Nhật, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Có lẽ họ đang bàn luận xem cô bé trên đó là ai, Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trên đó đều là ảnh chụp lúc nhỏ của cô, cậu bé trên đó không phải ai khác, chính là Thanh Chấp.
Chỉ là cô không ngờ Thanh Chấp vẫn còn giữ những bức ảnh kia, cô sớm đã vứt đi ở xó xỉnh nào rồi.
Có không ít tấm là do Thanh Chấp tự chụp trộm, kí ức như từng đoạn phim không ngừng xoay chuyển trong đầu cô, mãi đến cái ngày dự tiệc, năm Bạch Nhược Y 20 tuổi mới dừng lại.
Hôm đó Bạch Nhược Y mặc lễ phục do mẹ kế cố ý sai người thiết3kế, không phải mẹ kế muốn đối xử tốt với Bạch Nhược Y, mà là sự kiện đó đối với Bạch Kiến rất quan trọng, nên mẹ kế mới buộc phải giúp.
Phần lớn đều là các cặp tình nhân, bạn đồng nghiệp, hoặc bạn bè gì đó, họ ngồi thành đôi ở đây để nghỉ ngơi.
“Đến đây!” A Nhị cười kéo tay Bạch Nhược Y đi vào quảng trường, ánh mắt nhìn xung quanh, giống như đang tìm người vậy.
Bạch Nhược Y khẽ thở dài một hơi, cùng A Nhị đi vào trong quảng trường.
A Nhị đột nhiên buông lỏng cánh tay Bạch Nhược Y ra, nhìn cô cười thần bí khó lường: “Cô nhìn tòa nhà lớn đối diện đi! Xem kỹ nhé!”
Bạch Nhược Y nhíu mày, khó hiểu nhìn A Nhị: “Làm gì?”
Trên đó đều là ảnh chụp lúc nhỏ9của cô, cậu bé trên đó không phải ai khác, chính là Thanh Chấp.
Chỉ là cô không ngờ Thanh Chấp vẫn còn giữ những bức ảnh kia, cô sớm đã vứt đi ở xó xỉnh nào rồi.
Có không ít tấm là do Thanh Chấp tự chụp trộm, kí ức như từng đoạn phim không ngừng xoay chuyển trong đầu cô, mãi đến cái ngày dự tiệc, năm Bạch Nhược Y 20 tuổi mới dừng lại.
Hôm đó Bạch Nhược Y mặc lễ phục do mẹ kế cố ý sai người thiết kế, không phải mẹ kế muốn đối xử tốt với Bạch Nhược Y, mà là sự kiện đó đối với Bạch Kiến rất quan trọng, nên mẹ kế mới buộc phải giúp.
Mặc kệ bộ lễ phục này đại diện cho cái gì, ít nhất đối với Bạch Nhược Y mà nói, nó rất3phù hợp, cũng rất đẹp.
Bạch Nhược Y trong tấm ảnh có chút ngượng ngùng, khi đó Bạch thị ở thành phố H cũng được coi là công ty có quy mô tương đối lớn, nên trong nhà có rất nhiều người khách đến. Cô cũng là lần đầu tiên phải đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, nên trong lòng rất lo lắng.
Nhưng sau đó Thanh Chấp đã đến, anh ấy cầm một con gấu bông vô cùng lớn đi đến, nắm tay Bạch Nhược Y, dẫn cô đi đối mặt với ánh mắt của những người kia.
Mặc dù Bạch Nhược Y không nhỡ rõ việc lúc đó, nhưng có thể nhớ được lòng bàn tay Thanh Chấp khi ấy rất ấm áp, ít nhất có thể khiến tâm trạng bất an của Bạch Nhược Y ổn định trở lại. Thanh Chấp khẽ nói bên tai cô: “Đừng lo lắng, hôm nay em rất đẹp, hơn nữa còn có anh bên cạnh em mà.”
Sau đó anh ấy nắm tay cô đi từng bước từ lầu hai xuống, nghênh đón ánh mắt của vô số người.
Từ lúc cô 19 tuổi đến khi cô 20 tuổi.
Hình ảnh dừng lại lúc này, bởi vì sau đó Thanh Chấp đã đi, không còn xuất hiện cùng Bạch Nhược Y thêm lần nào nữa, nên tất nhiên cũng không có ảnh chụp.
Bối cảnh âm nhạc đột nhiên biến đổi, hình ảnh dừng lại đúng ngay lúc gương mặt Bạch Nhược Y đang cười rất tươi, vòi nước bốn phía trong quảng trường phun lên, nhờ mặt trời chiếu rọi mà thêm ánh hào quang, từng giọt nước đẹp mỹ lệ như những hòn đá quý.
Sau đó một bong bóng lớn màu sắc rực rỡ, giống như một đám mây lớn bay tới gần Bạch Nhược Y, chậm rãi rơi xuống.
Bạch Nhược Y chỉ cần giơ tay là có thể cầm được nó.
Đợi đến khi cô cầm được bong bóng, quả bóng liền nổ, khiến cô nhíu mày.
Một cái hộp nhỏ màu trắng rơi xuống lòng bàn tay Bạch Nhược Y.
Lúc cô đang do dự có nên mở hộp ra hay không thì bên cạnh đã có rất nhiều người, bọn họ đều nhiệt tình nói bằng tiếng Nhật: “Bên nhau, bên nhau.”
Mặc dù Bạch Nhược Y không hiểu, nhưng cô có thể đoán được đại khái họ đang nói cái gì.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, Thanh Chấp mặc bộ vest xanh da trời đi đến, trong tay cầm một đóa hoa hồng tươi thắm. Mỗi đóa hoa đều tươi đẹp, nhưng lại không sánh nổi với gương mặt tươi cười dịu dàng của Thanh Chấp.
Kính mắt của anh bị mặt trời chiếu sáng, cả người như toả ra ánh hào quang. Anh đi đến trước mặt Bạch Nhược Y, cầm hoa hồng trong tay, quỳ gối đưa cho cô: “Nhược Y, lấy anh nhé.”
Màn cầu hôn này mặc dù không quá khoa trương, nhưng lại cũng không quá qua loa, nói tóm lại rất hợp với ý của Bạch Nhược Y.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Bạch Nhược Y không có cách nào cự tuyệt, vì cô còn đứa trẻ trong bụng. Huống chi với tình huống trước mắt, kết hôn với anh Thanh Chấp mới là lựa chọn tốt nhất của cô.
Cô bình tĩnh cười, nhận hoa hồng trong tay Thanh Chấp, môi hồng nhẹ đáp: “Được.”