*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta nghĩ lại, mỗi khi Thẩm Đình Thâm hết sức nhiệt tình với mình đều là ở trước mặt Bạch Nhược Y.
Chỉ cần vừa rời khỏi tầm mắt Bạch Nhược Y thì Thẩm Đình Thâm lập tức khách sáo với cô ta, không mang theo chút tình cảm nào.
Chu Kỳ trở về phòng, mở máy tính ra tra rõ quan hệ giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm không hổ là người đàn ông nổi tiếng nhất thành phố H, chỉ cần tìm tên của anh lập tức ra một lượng lớn thông tin. Rất nhiều tin tức đều là tin của giới giải trí, chính là các kiểu tin về quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và Hạ Tiêu Tiêu.
Chu Kỳ nhăn mặt cau mày, đè buồn bực trong lòng xuống, tiếp tục xem.
Rất nhanh, cô2ta liền thấy những chữ "vợ trước Bạch Nhược Y của Thẩm Đình Thâm.
Chu Kỳ dồn sức đóng máy tính, đầu vô cùng đau đớn. “Mình nên sớm biết quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản!” Chu Kỳ nhịn không được tức giận nói: “Lúc đầu còn giúp cô ta một tay, thật là xui xẻo.” Mà lúc này, Thẩm Đình Thâm cũng đã ôm Bạch Nhược Y trở về phòng.
Anh vừa mới ôm Bạch Nhược Y đặt lên giường, cô lập tức kéo chăn quấn lên người.
Cô dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn Thẩm Đình Thâm, chỉ sợ anh lại làm chuyện gì đó không ổn với mình. Dù sao Thẩm Đình Thâm ở trong mắt Bạch Nhược Y chính là một con chó động dục danh xứng với thực. Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y cảnh5giác như thế, thật sự dở khóc dở cười, miễn cưỡng kìm nén nụ cười trên môi. “Em làm cái gì vậy? Quấn mình chặt như thế, sợ tôi làm gì em sao?” Bạch Nhược Y ném cho anh ánh mắt anh tự biết rõ, hai tay giữ chặt bốn góc chăn, vẻ mặt hờ hững nói: “Được rồi, cám ơn hôm nay anh cứu tôi trở về, bây giờ tôi đã ở trong phòng của mình, anh có thể đi rồi.”
Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu mày, một phen kéo Bạch Nhược Y đã tự quẩn mình thật chặt qua, nheo tròng mắt đen lại, phát ra ánh sáng nguy hiểm: “Tôi mới vừa cứu em về, em lại đối xử với tôi như vậy sao? Vội vã bảo tôi đi như vậy? Không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Qua giọng nói có6thể nghe ra Thẩm Đình Thâm đang cực kỳ tức giận, hỏi liên tiếp mấy câu. Còn không đợi Bạch Nhược Y mở miệng nói chuyện, anh đã trực tiếp đè Bạch Nhược Y xuống dưới người.
Đôi môi mỏng lạnh lấp kín đôi môi hơi hé mở của Bạch Nhược Y, đầu lưỡi mềm mại nhảy thẳng vào. “Em ưm... ưm...” Lời nói sắp thốt ra của Bạch Nhược Y cũng bị nụ hôn của Thẩm Đình Thâm chặn lại chỉ còn lại vài tiếng ưm ưm. Lúc đầu Bạch Nhược Y giãy giụa kịch liệt, hai tay gắt gao để ở trước ngực Thẩm Đình Thâm. Nhưng sức lực của Thẩm Đình Thâm lớn kinh người, dựa vào sức của cô căn bản không chống cự được. Điểm này Bạch Nhược Y đã sớm biết nhưng vẫn muốn giãy giụa.
Hai tay5Thẩm Đình Thâm ôm chặt lấy sau lưng Bạch Nhược Y, không để cho động tác của cô thay đổi quá kịch liệt mà làm cho vết thương trên chân lại bị đau.
Kỹ năng hôn của anh vẫn cao thâm như thế, dùng lực vô cùng có chừng mực.
Chỉ có vài động tác cơ bản anh đã trêu chọc Bạch Nhược Y thở hổn hển, cũng có thể là vì mấy ngày nay Bạch Nhược Y đã thấy rõ tâm ý của anh cho nên cô không chống cự nụ hôn này giống như trước.
Sau vài phút, thậm chí Bạch Nhược Y còn có ý đáp lại. Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, miệng cười mỉm. Đôi môi triền miên với Bạch Nhược Y bắt đầu dần dần chậm lại, càng lúc càng dịu dàng. Còn Bạch Nhược Y lại cảm thấy3dường như mình đang ở trong giấc mơ, đó là giấc mơ rất lâu lúc trước. Mỗi dây thần kinh trong người cô đều truyền tới cảm giác thoải mái khiến cho đầu óc của cô càng lúc càng mơ hồ. Nước hoa Eau de Cologne trên người của anh luôn giống như có dính nước tiên khiến cho cô dần an tâm. Đổi môi mỏng lạnh của anh dần trở nên nóng bỏng, Bạch Nhược Y đắm chìm ở trong nụ hôn của anh. Cánh tay Bạch Nhược Y để ở ngực Thẩm Đình Thâm không còn bao nhiêu sức lực, cô dần dần thả lỏng, cuối cùng còn vòng qua phía sau lưng của anh. Đôi mắt sáng của Thẩm Đình Thâm dần mở ra, anh muốn xác nhận xem giờ phút này có phải là thật hay không. Bạch Nhược Y sao lại có thể ôm mình? Anh mở mắt ra thì thấy trên khuôn mặt trắng noãn của Bạch Nhược Y đều đỏ ửng.
Đôi mắt trong vắt của cô mờ mịt, ý loạn tình mê.
Thẩm Đình Thâm dứt khoát cúi người xuống đè cả người Bạch Nhược Y dưới cơ thể, hai tay cũng bắt đầu không ngừng vuốt ve mặt Bạch Nhược Y cùng với vành tai đỏ rực.
Lúc cơ thể hai người suýt chút nữa đã lăn trên giường thì chuông cửa vang lên.
Chuông cửa đó vang lên rất to, Thẩm Đình Thâm giật mình lập tức rời khỏi người Bạch Nhược Y.
Anh dùng vẻ mặt không vui quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa, trong lòng thầm tự nhủ, lúc này là ai đáng ghét như vậy chứ! Thẩm Đình Thâm quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Y, lúc này trong mắt cô đều là hoảng sợ, hai tay của cô không ngừng kéo cái chăn mới bị rơi ra trở về, quấn chặt mình lại.
Cô đang sợ?
Nhưng rõ ràng vừa nãy anh thấy trong mắt Bạch Nhược Y đều là tinh ý, mà lúc nãy cô thật sự ôm lại mình.
Chẳng lẽ đều là ảo giác? Thẩm Đình Thâm nhìn dáng vẻ hoảng sợ bất an của Bạch Nhược Y, trái tim giống như bị người ta bóp mạnh, cảm giác tự trách lấn át dục vọng mãnh liệt của anh. Anh nhẹ nhàng vươn tay, ôm Bạch Nhược Y đang lo lắng bất an, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm loạn nữa.” Tia hoảng hốt trong mắt Bạch Nhược Y không phải là giả, tia mơ màng lúc nãy cũng không phải là giả. Cô chỉ là bị tiếng chuông cửa làm giật mình, mới ý thức được lúc nãy mình đã bị Thẩm Đình Thâm hôn đến ý loạn tình mê, suýt chút nữa đã ngủ chung với anh. Nghĩ đến mình thật sự thích Thẩm Đình Thâm, cô liền cảm thấy khủng hoảng bất an. Đừng nói bọn họ đã ly hôn rồi, mà hiện tại Thẩm Đình Thâm đã có bạn gái. Nếu bọn họ thật sự qua lại với nhau, vậy thì thành cái gì? Bạch Nhược Y cúi đầu không nhìn Thẩm Đình Thâm, che giấu tia phức tạp trong mắt, cũng không dám mở miệng nói gì. Cô chỉ muốn không khí lúng túng này nhanh chóng tản ra, cô chỉ vào chuông cửa vẫn còn đang vang lên: “Mở cửa ra trước đi, hình như người bên ngoài rất gấp.” Lúc này Thẩm Đình Thâm mới nhớ ra ngoài cửa còn có người, anh đứng dậy đi mở cửa phòng thì thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của nhân viên phục vụ đứng ở cửa: “Vốn dĩ nghe theo anh, lấy thuốc giúp anh cũng đã rất phiền phức rồi. Kết quả tối ấn chuông cửa liên tục mấy người cũng không mở cửa!” Nói xong anh ta đưa thuốc trị thương cho Thẩm Đình Thâm, còn thưởng cho anh một ánh mắt xem thường rồi bỏ đi.