*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hóa ra kể từ lúc Nhan Như Ngọc ném cho mình cành ô liu”, cho mình hy vọng chống chọi Thẩm Đình Thâm thì mình đã rơi vào bẫy đối phương rồi.
(*) Cành ô liu ở đây tức là hy vọng
Vậy mà mình còn tưởng đang làm đúng, tưởng đâu cuối cùng có thể hãnh diện giữ vững địa vị ở Thẩm thị
Cho nên giờ đây Thẩm Đình Vũ đứng trong phòng khách tại nhà Thẩm Thanh Du, hai mắt đỏ bừng nhìn ông ta: “Ba, con xin lỗi
Con thật sự không nghĩ sẽ biến công ty trở thành thế này.”
Thẩm Đình Thẩm vừa khéo về nhà thu dọn đồ đạc nên cũng ngồi ở một góc sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn di động trên tay, không biết anh có nghe thấy Thẩm Đinh Vũ nói gì không.
“Chuyện không liên quan tới con.” Thẩm Thanh Du thấy Thẩm3Đình Vũ khổ sở như vậy, ông ta tự trách mình đã khiến đứa trẻ này bộc lộ khía cạnh mềm yếu nhất, bất lực nhất, ngay cả chút ý định trách cứ cậu ta cũng biến mất sạch sẽ
“Đào Nguyệt muốn nhắm vào ba, cho dù không phải tại con, cô ta vẫn sẽ nghĩ cách đoạt lấy vị trí Tổng giám đốc công ty.” Thẩm Thanh Du đứng dậy khỏi ghế, đưa tay sờ tóc Thẩm Đình Vũ, hy vọng cậu ta đừng tự trách nữa
“Con nhất định sẽ nghĩ cách đuổi Đào Nguyệt ra khỏi Thẩm thị.” Thẩm Đình Vũ đỏ hoe mắt, nơi đáy mắt đầy vẻ không cam lòng
Thẩm Đình Thâm có vẻ chẳng hề để ý Thẩm Đình Vũ nói chuyện, bỗng cất tiếng: “Tôi chỉ hy vọng cậu đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.” Trong lòng anh oán hận Thẩm Đình Vũ,1trách cậu ta vô dụng, cậy mạnh để cho đám Đào Nguyệt mượn cơ hội lợi dụng, đánh mất vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị theo kiểu khó mà nói rõ được.
Nhưng bây giờ, anh không còn hơi sức tức giận cậu ta nữa, có oán hận hơn cũng lười nói
Thẩm Đình Vũ vừa lắc đầu cứng ngắc, vừa đẩy Thẩm Thanh Du rồi đi ra ngoài.
Bóng dáng cậu ta biến mất trong màn đêm đen đặc, Thẩm phu nhân lo lắng cho tâm trạng cậu ta
Bà vỗ vai Thẩm Thanh Du: “Có nên đuổi theo nó không? Tôi sợ thằng bé Đình Vũ không nghĩ thông suốt rồi đi vào chỗ bế tắc.”
“Không cần phải can thiệp vào cuộc sống của cậu ta.” Thẩm Đình Thâm đứng dậy khỏi sofa, cầm đồ đã chuẩn bị và đi ra ngoài: “Mấy ngày này con muốn ra ngoài giải3sầu, đi rồi về.” Thẩm phu nhân nhìn bóng lưng Thẩm Đình Thám ra cửa
Trước kia nhìn thế nào cũng thấy anh hăng hái, giờ đây bóng lưng anh tiểu điều hơn, bà nhìn mà xót cả lòng: “Đình Thâm...”
“Thôi, để nó thả lỏng một chút cũng tốt.” Thẩm Thanh Du ôm vợ vào lòng
Ông ta vốn cho rằng công ty bị người ngoài cướp mất vị trí Tổng giám đốc, Thẩm Đình Thậm nhất định sẽ ra sức nghĩ cách giành lại vị trí ấy lần nữa
Nhưng bây giờ anh bình tĩnh đến đáng sợ, giống như chưa từng để ý đến vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị vậy
Thẩm Đình Vũ lao ra khỏi Thẩm gia không bao lâu thì trông thấy Trần Học Hạo lái xe tới đón mình
Trần Học Hạo giúp cậu ta mở cửa xe, vừa sốt ruột nhìn sắc mặt cậu ta, vừa3hỏi với vẻ dè dặt cẩn thận: “Ba với anh trai không đánh cậu chứ?” “Lái xe.” Thẩm Đình Vũ ngồi ở chỗ kế bên tài xế, nơi đáy mắt cô đơn lạnh lẽo: “Tới quán bar.” “Ờ..
ờ được.” Trần Học Hạo vội vàng đáp: “Hay là tôi gọi thêm mấy cậu bạn tới luôn nha, bằng không hai người chúng ta đi uống rượu cũng vô nghĩa lắm.” “Tùy.” Thẩm Đình Vũ lạnh mặt, thản nhiên nói.
Tới quán bar, cậu ta vừa xuống xe đã thấy một đám thanh niên chạy tới chào đón.
“Đình Vũ, hơn nửa năm không gặp cậu rồi
Xem đi, mọi người vừa nghe nói cậu muốn uống rượu nên lập tức tới đây.” Cả đám bọn họ tranh nhau, muốn kề vai sát cánh với Thẩm Đình Vũ, tỏ ra thân thiết
Suy cho cùng, dù Thẩm Thanh Du không ngồi ghế Chủ tịch nữa9thì cả nhà Thẩm Đình Vũ vẫn được coi như cổ đông lớn của Thẩm thị, tiền vẫn nhiều hơn bọn họ
Cho nên cả bọn cho rằng cậu ta muốn trở lại tác phong ngang ngược như năm trước, hận không thể xin được thứ gì tốt từ chỗ cậu ta.
“Phải đó, bọn tôi đã cố ý bao trọn cả quán bar để uống cùng cậu đấy.” Một tên nói theo, sau đó vung bàn tay to lên: “Hôm nay tất cả chúng ta không say không về.”
Phong thái dũng cảm ấy giống như gã ta phất tay một phát là có thể tung ra một số tiền lớn vậy
Trần Học Hạo không nhanh không chậm theo sau cả bọn, nghe gã ta bảo vậy thì nói lầm bầm: “Lục Nhi, hôm nay nói lớn giọng ghê nhỉ, sao hả? Hôm nay tiền bao cả quán đều ghi sổ cho cậu à? Đã vậy còn bảo mọi người không say không về?”
Gã đàn ông tên Lục Nhi cười ha ha, chợt thấy xấu hổ nhưng vẫn nói một cách thản nhiên: “Học Hạo, cậu nói thế là không đúng rồi
Hôm nay Đình Vũ của chúng ta muốn uống rượu, sao tôi có thể ghi số tiền bao quán dưới danh nghĩa mình chứ? Đương nhiên phải ghi sổ cho Đình Vũ rồi, bằng không thì chẳng phải tôi không nể mặt cậu ấy sao, các cậu nói xem có đúng không..
Ha ha ha ha ha.”
Đám bạn không đứng đắn bắt đầu cười theo, chỉ riêng Trần Học Hạo khinh thường liếc nhìn Lục Nhi
Nếu không phải đám bạn khác bận việc, Trần Học Hạo cũng không kêu bọn Lục Nhi tới
Bọn này chỉ đơn thuần muốn chiếm được thứ gì đó từ Thẩm Đình Vũ thôi
Nhưng thôi cũng được, dù sao chỉ cần mọi người uống rượu vui vẻ, có thể khiến lòng Thẩm Đình Vũ thoải mái một chút là ok
Cả bọn cười cười nói nói vây quanh, đưa Thẩm Đình Vũ vào trong quán bar
Quán không có một bóng người, khỏi phải nói vắng vẻ hơn ngày thường rất nhiều
Lục Nhi kéo Thẩm Đình Vũ đến giữa ghế sofa, trên chiếc bàn trước mặt bày đủ loại rượu và còn có rất nhiều ly thủy tinh.
“Nào nào, tôi dọn hết rượu ra cho cậu rồi, mấy đĩa trái cây ăn vặt sẽ lập tức được đưa lên
Đình Vũ à, hôm nay cậu muốn chơi thể nào thì chơi thể ấy, tới luôn nào!” Lục Nhi cầm chai rượu quý giá nhất rồi rót đầy ly cho Thẩm Đình Vũ, rót cho ly mình, kế tiếp vô ngực nâng ly với cậu ta: “Cậu yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ uống cùng cậu đến tận cùng! Nào, tôi cạn trước kính cậu!”
Dứt lời, Lục Nhi nốc sạch một hơi rượu mạnh
Bọn bạn đứng sau cũng ào ào chạy tới lấy rượu, mở chai rồi tự rót, từng tên bước lên kính rượu Thẩm Đình Vũ
Hết ly này đến ly kia, Thẩm Đình Vũ hoàn toàn không nhìn rõ mặt những kẻ đang kính rượu mạnh
Cậu ta chỉ biết đón lấy ly rượu kế tiếp được đưa qua, rót hết từng ly vào bụng.
Thẩm Đình Vũ như vậy nào giống đang uống rượu
Cậu ta giống như người ở trong sa mạc ba ngày ba đêm khát muốn chết, rượu trong tay cũng không phải rượu mà là nước ấm