*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ngồi trên ghế xoay một vòng, đối diện với cô, đưa tay lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Anh vùi đầu vào người của Bạch Nhược Y, nhắm chặt mắt lại: “Sao em không tới thăm anh sớm hơn.”
Bạch Nhược Y giơ tay vuốt tóc của Thẩm Định Thâm, mái tóc mềm mại vô cùng dễ chịu.
Nhưng khi nghe Thẩm Đình Thâm phàn nàn như một đứa trẻ, Bạch Nhược Y đau lòng không chịu được: “Công ty của của em cũng có một số chuyện hơi bận, hôm nay mới rảnh liền tới thăm anh này.”
“Ừm.” Thẩm Đình Thâm vô cùng hưởng thụ cảm giác ôm Bạch Nhược Y, mùi hương thơm ngát trên cơ thể cô có tác dụng an thần, khiến Thẩm Đình Thâm bỗng thả lỏng cơ thể.
“Cạch.” Cửa phòng làm việc lại có3người đẩy vào
Lý Lâm đẩy cửa vào, nhìn Thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên ghế, tay ôm eo Bạch Nhược Y
Tư thế ôm ấy hơi giống một đứa trẻ bị thương đang ôm người lớn vậy
Lý Lâm cầm trong tay tài liệu của tài khoản nước ngoài, anh ta biết mấy ngày nay Thẩm Đình Thâm vẫn rất mệt mỏi, nếu dựa theo tình trạng bình thường, Lý Lâm nên thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng bây giờ tài liệu trên tay khiến anh ta không thể không cắt ngang Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y.
“Tổng giám đốc, cô Bạch.” Lý Lâm đứng trước bàn làm việc, không hề tỏ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự lo lắng
Thẩm Đình Thâm chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm quầng khiến gương mặt anh trở nên1vô cùng mệt mỏi, anh ngồi thẳng dậy nhìn Lý Lâm: “Có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Y múc canh gà cho Thẩm Đình Thâm cũng tiện thể múc cho Lý Lâm một bát
Trong văn phòng trở nên đậm mùi thơm của canh gà, khiến Lý Lâm không chịu được cũng nhìn về phía bát canh
Lý Lâm mấp máy môi đưa tài liệu trong tay cho Thẩm Đình Thâm: “Anh xem tài liệu trước đi đã, đây là tin tức vừa lấy được của bộ phận nghiên cứu.”
Thẩm Đình Thâm nhận bát canh gà từ tay Bạch Nhược Y, khẽ nhấp một ngụm, canh gà vẫn còn nóng hổi, uống rất ngon.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng đang đọc tài liệu trên bàn.
Bạch Nhược Y lại đưa một bát khác cho Lý Lâm, Lý Lâm khẽ cảm ơn cô rồi3nhận lấy
Một lát sau cả hai bát canh của hai người đã không còn thấy đáy
Bạch Nhược Y vẫn yên lặng ngồi đó, dọn bát cho họ
Thẩm Đình Thâm lấy khăn lau miệng, lắc đầu một cách bất đắc dĩ, khẽ ho vài tiếng.
“Thẩm Đình Vũ đâu?” Phản ứng của Thẩm Đình Thâm sau khi nhìn những tài liệu này khiến Lý Lâm vô cùng kinh ngạc
Lý Lâm còn tưởng rằng sau khi nhìn thấy những tin tức ấy, anh sẽ nổi giận lôi đình, nhưng Thẩm Đình Thâm lại bình tĩnh một cách lạ thường.
“Không biết, hình như là đã ra ngoài.” Lý Lâm khẽ nói: “Chuyện này Thẩm Đình Vũ chưa từng nhắc tới trong cuộc họp, không biết cậu ta đã có tiền chưa hay là thế nào.” “Hừ.” Thẩm Đình Thâm hừ lạnh, cười một cách khinh3miệt: “Nó có bản lĩnh gì chứ? Trước đây chèn ép tiền mấy công ty nhỏ, khiến cho thanh danh của Thẩm thị bị hủy hoại, nó có thể kiếm được tiền nữa sao?”
“Vậy số tiền này phải làm sao đây?” Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm điều hiểu được tiến độ của Thẩm Đình Vũ, chắc chắn hiện tại đây là hạng mục quan trọng của Thẩm thị, không có con đường nào khác
Nhận được tin thúc giục thanh toán của nhà đầu tư nước ngoài, Thẩm Đình Thâm cũng không còn cách nào khác, chỉ còn cách kiếm tiền chuyển sang
Bạch Nhược Y thu dọn xong, yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm, ánh mắt nhìn từng cột mục trên tài liệu
Cô có vẻ đã hiểu khái quát những gì Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm đang nói9tới
Dù sao nói gì thì nói cũng là vấn đề về tiền
Đúng lúc Thẩm Đình Thâm đang suy tư, thì thư ký bước vào
Lúc Lý Lâm vừa bước vào không hề đóng cửa nên thư ký không mở cửa mà bước vào luôn
Thư ký nhìn Thẩm Đình Thâm và Lý Lâm, giọng trầm lắng: “Tổng thanh tra lại mở cuộc họp, nói là chuyện muốn tuyên bố với mọi người, thành viên Hội đồng quản trị cũng đã tới đông đủ, bảo tôi mời Tổng giám đốc sang họp.” Lý Lâm nghe xong nghiêng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, thấy sắc mặt Thẩm Đình Thâm không hề thay đổi, bình tĩnh ngồi trên ghế, không hề có ý muốn đứng dậy đi họp
Thẩm Đình Thâm từ từ liếc mắt nhìn thư ký đang đứng ở cửa phòng, thư ký này mới tới, nếu Thẩm Đình Thâm đoán không nhầm, thì đó chính là người của Thẩm Đình Vũ đã sắp đặt trước
Đôi mắt đen láy không nhìn thấy đáy, như mang theo một sự áp bức mạnh mẽ, cong môi nói: “Bảo nó lăn tới đây.”
Giọng nói không quá lớn nhưng đủ để đến tại của cô thư ký đó
Cô thư ký tỏ vẻ khó xử, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Những thành viên Hội đồng quản trị đã có mặt đông đủ tại phòng họp, bảo Tổng thanh tra tới đây không phải là bắt thành viên Hội đồng quản trị phải ngồi đó chờ sao?”
Cho nên ý của thư ký là mời Thẩm Đình Thâm giơ cao đánh khẽ đến phòng họp
“Tổng giám đốc không có thói quen nhắc lại lần thứ hai, cô cứ nhắc lại như thể cho Tổng thanh tra là được rồi.” Lý Lâm đứng cạnh bàn làm việc của Thẩm Đình Thâm, lạnh lùng nhìn thư ký
Ánh mắt của Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm rất giống nhau.
Thư ký sợ hãi nuốt nước bọt, quay lại nói với Tổng thanh tra.
Nghe thấy lời của thư ký, Thẩm Đình Vũ đen mặt, Trần Học Hạo ngồi bên cạnh cũng lo lắng nhìn chằm chằm cậu ta.
Thành viên Hội đồng quản trị trong phòng họp cũng không hiểu gì: “Đình Vũ à, cậu bảo chúng tôi đến đây, rốt cuộc muốn tuyên bố chuyện gì?”
Nếu bình thường, Thẩm Đình Vũ sẽ nhân cơ hội này châm ngòi trước mắt thành viên Hội đồng quản trị
Nhưng giờ Thẩm Đình Vũ biết mình là người gây họa nên chỉ có thể ngoan ngoãn nói: “Tôi đi gặp Tổng giám đốc trước đã.”
Trần Học Hạo cũng theo sau: “Xem ra anh của cậu cũng biết về chuyện bên kia đang giục chuyển tiền.” “Ừm.” Thẩm Đình Vũ cau mày lại, không biết tý nữa phải giải thích như thế nào với Thẩm Đình Thâm đây.
“Chút nữa cậu phải ngoan ngoãn một chút, nghe anh của cậu quát mắng vài câu là được.” Trần học Hạo khẽ khuyên nhủ: “Dù sao anh cậu cũng là Tổng giám đốc.” Ý là việc hạng mục thiếu tiền chỉ có Thẩm Đình Thâm mới có cách giải quyết
Một lát sau, Thẩm Đình Vũ đi cùng với Trần Học Hạo đến phòng Thẩm Đình Thâm
Lý Lâm và Bạch Nhược Y đang ngồi ở ghế sofa, còn Thẩm Đình Thâm đang ngồi ở bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm khiến người ta vô cùng sợ hãi
Không để cho Thẩm Đình Vũ và Trần Học Hạo lên tiếng, Thẩm Đình Thâm đã lạnh lùng lên tiếng: “Tao thật sự muốn giết chết mày.”
Thẩm Đình Vũ thấy lạnh cả gáy, cậu ta có thể cảm nhận được trong đôi mắt của Thẩm Đình Thâm tràn ngập sự hận thù, không hề giống đang nói đùa.