*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đình Thâm...” Lúc này bác sĩ Triệu mới nghĩ tới, Thẩm Đình Thâm ở thành phố H này có địa vị cao cỡ nào
Một cảm giác sợ hãi từ mũi chân ông ta chạy lên, vọt lên não ông ta: “Tôi...”
“Nói mau!” Cố Thần Trạch thấp giọng nói một câu, trong mắt đều là vẻ khinh thường chán ghét bác sĩ Triệu
Đồng thời, anh ta cũng tăng sức lực trên tay, khiến bác sĩ Triệu thở không ra hơi
Bác sĩ Triệu giơ tay dùng sức đập vào cánh tay đang giữ chặt cổ áo mình của Cố Thần Trạch, muốn anh ta nới lỏng một chút: “Cậu làm như vậy thì sao tôi nói được?” Nghe vậy, Cố Thần Trạch mới nới lỏng sức lực trên tay, khiến cho bác sĩ Triệu đủ sức nói chuyện
Bác3sĩ Triệu giơ tay sửa lại cổ áo của mình, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi nghĩ có phải các người đã hiểu lầm rồi hay không, có thể do hôm nay tôi phối thuốc cho Thẩm Thanh Du xảy ra chút vấn đề, nhưng tôi thật sự không muốn hại Thẩm Thanh Du mà.” Bác sĩ Triệu đã bình tĩnh lại, tính vờ như không biết gì.
Thẩm Đình Thâm thấy ông ta mới nãy còn hoảng sợ, giờ đã bình tĩnh lại, còn bắt đầu mở mồm nói dối.
“Có phải ông cảm thấy chúng tôi không có cách nào bắt ông hay không?” Thẩm Đình Thâm đi về phía trước một bước, đi đến cạnh Cố Thần Trạch, cách xa bác sĩ Triệu ra, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy khí tức nguy hiểm: “Ông0không muốn tiếp tục sống ở thành phố H nữa rồi hả?”
Muốn chứ! Thế nhưng tôi thật sự không có làm gì với Thẩm Thanh Du, các người lại cứ nói dối rằng tôi đã làm cái gì với Thẩm Thanh Du, tôi biết nói như thế nào bây giờ?” Bác sĩ Triệu làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt lại chuyển sang Cố Thần Trạch: “Hơn nữa, sao cậu ta có thể xem hiểu được những thành phần ghi trên bình nước thuốc chứ? Dù cậu ta có chút hiểu biết với y học đi nữa, cũng không thể biết hết tất cả.”
“Ông...” Cố Thần Trạch mở trừng hai mắt, không ngờ bác sĩ Triệu bình tĩnh lại nhanh như vậy, hơn nữa còn mở miệng chất vấn ngược lại mình khiến anh5ta tức giận đến mức muốn đánh người! Chu Du đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng
Thấy bác sĩ Triệu không ăn cứng, cô ta liền vỗ vai Cố Thần Trạch, nở nụ cười với anh ta, ý bảo để mình nói vài câu.
Cố Thần Trạch cũng lười nói chuyện với bác sĩ Triệu nên nghe theo Chu Du, nhường vị trí lại cho cô ta.
Chỉ thấy Chu Dụ vô cùng lịch sự nở nụ cười với bác sĩ Triệu, nhưng đáy mắt cô ta lại đầy vẻ lạnh lùng: “Bác sĩ Triệu, ông phải biết rằng chúng tôi không có ác ý với ông, đối với việc ông gian lận động tay trong thuốc nước của chú Thẩm, chúng tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, biết là ai sai khiến ông, và mục đích4người kia là cái gì mà thôi.” Chu Du nói mỗi chữ mỗi câu đều đặc biệt rõ ràng, cũng nói được rất chân thành: “Hơn nữa chỉ cần ông nói chi tiết với tôi, chúng tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc bình thường của ông ở bệnh viện, dù sao ông làm những chuyện này cũng là vì bất đắc dĩ cả, có phải hay không?”
Chu Du nói bằng giọng điệu vô cùng dễ nghe, đưa cho bác sĩ Triệu một bậc thang tốt, chỉ cần bác sĩ Triệu thức thời một chút thuận theo bậc thang bước xuống là được.
Thế nhưng bác sĩ Triệu cứ không biết tốt xấu, căn bản không hề nể mặt Chu Dụ, vẫn ngang ngạnh: “Tôi thật sự không làm gì Thẩm Thanh Du9cả, bệnh viện chỗ tôi là bệnh viện đúng đắn, bệnh của bệnh nhân đều có ghi chép lại
Nếu các người không tin tôi thì có thể đi quan sát bệnh nhân...” “Cốc..
cốc..” Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang lời nói xạo của bác sĩ Triệu
Bốn người trong phòng cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, Cố Thần Trạch gần cửa phòng hơn một chút, anh ta nắm tay cầm, chuẩn bị tùy thời kéo cửa ra, vừa mở miệng hỏi: “Ai đó?” “Là tôi, Diệp Thâm, tôi đã tìm được chứng cứ rồi.” Giọng Diệp Thâm theo khe cửa truyền vào, khiến Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch và Chu Du cảm thấy giọng cậu ta lúc này vang lên thật đúng lúc.
Cố Thần Trạch vui vẻ ra mặt, lập tức mở cửa phòng ra, lôi Diệp Thâm vào.
Diệp Thâm cười, từ từ lấy một ít thuốc trong túi ra, cùng với những tài liệu làm giả
“Bác sĩ Diệp? Anh ở đây làm gì?” Bác sĩ Triệu vừa nhìn thấy Diệp Thâm lấy trong túi ra những vật kia thì vô cùng sợ hãi, ông ta gần như hét lên: “Bác sĩ Diệp! Bình thường tối với anh không thì không oán, sao anh phải hại tối chứ!”
Diệp Thâm nhíu mày nhìn thoáng qua bác sĩ Triệu, thấy vẻ mặt ông ta kích động đến đỏ bừng: “Tôi hại ông làm gì? Là do ông làm chuyện vô đạo đức trước thì có.” Nói xong, Diệp Thâm còn lấy từ trong túi ra một ít con dấu: “Đúng rồi, tôi còn phát hiện trong ngăn kéo của ông có những con dấu của viện trưởng, sao ông lại có chứ?”
Rõ ràng đều do bác sĩ Triệu ngụy tạo ra.
Ánh mắt bốn người họ đều chăm chú nhìn bác sĩ Triệu, như một bức tường cao ngăn cách làm bác sĩ Triệu nghẹt thở, khiến ông ta thở dốc liên hồi.
Bốn đôi mắt nhìn gương mặt bác sĩ Triệu, màu đỏ tức giận trên mặt ông ta dần bị thay thế bởi màu đỏ tím vì bối rối, sau đó lại bị thay thế bởi màu trắng bệch.
“Tôi..
bây giờ tôi sẽ nói ra người sai khiến tôi, mục đích là gì, vậy các người có thể cho tôi tiếp tục làm ở bệnh viện không?” Bác sĩ Triệu dĩ nhiên không còn dám dùng giọng điệu lúc trước nữa, mà thay vào đó là giọng nói sợ hãi, cuối cùng là giãy giụa
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm híp lại: “Tôi chẳng muốn xen vào chuyện bệnh viện mấy người, tôi chỉ muốn nghe xem bệnh ba tôi là có chuyện gì xảy ra.” Tuy Thẩm Đình Thâm nói như vậy, Diệp Thâm không lên tiếng, nhưng cậu ta lại cảm thấy hành vi của bác sĩ Triệu thật quá đáng
Mặc kệ cuối cùng thể nào đi nữa, Diệp Thâm cũng nhất định sẽ tố cáo hết mọi hành vi của bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu tựa người vào tường, ánh mắt nhìn xuống đất: “Có..
có một người muốn tôi ra tay với Thẩm Thanh Du, khiến ông ấy không bị thương, nhưng chỉ cần nằm nửa năm ở bệnh viện là được
Vì vậy bệnh của Thẩm Thanh Du thật ra cũng không có gì lớn, chỉ là do lớn tuổi, ít vất vả chút sẽ tốt thôi.”
“Người đó là ai?” Thẩm Đình Thâm nghe được Thẩm Thanh Du không có vấn đề gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, nhưng giọng nói lại lạnh kinh người.
Bây giờ bác sĩ Triệu biết rõ tình cảnh của mình nên thông minh hơn
Bên này ông ta vừa đắc tội Thẩm Đình Thâm, bên kia vừa đắc tội Thẩm Đình Vũ, vì vậy ông ta chỉ nói người kia gửi thư đến đây, không biết người kia là ai.