*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có vẻ Bạch Kiển rất bận, chuyện công ty cũng rất nhiều, đến nỗi khi Bạch Nhược Y nói chuyện với ông, ông cũng hiếm khi nhìn Bạch Nhược Y, đối với Bạch Nhược Y thì như vậy cũng tốt
Ít nhất sẽ không để Bạch Kiến nhìn thấy vết thương trên người mình, tránh để ông lo lắng
Trong nhà vẫn chưa bật lò sưởi, lúc thay giày, Bạch Nhược Y còn cảm thấy chân lạnh buốt thấu xương
Cô rụt cổ, bật hết đèn và lò sưởi trong nhà lên, sau đó rúc trong sofa, bất giác khoanh chân lại
Cô rủ mắt là có thể trông thấy vết đỏ trên chân, đã tụ máu, trở nên hơi đỏ thẫm ngả sang tím
Cô từng nghĩ có cần đến bệnh viện bảo bác sẽ kể cho chút thuốc hay không, hoặc băng3bó đơn giản cũng được
Nhưng sau đó, cô vẫn mặc kệ, trời đã tối, cứ về nhà sớm thì hơn
Lúc nhàn hạ, cảm giác buồn đau dâng trào, nỗi đau tinh thần đã lấn át cơn đau thể xác
Chuông cửa vang mấy tiếng, Bạch Nhược Y vô thức nhìn di động, trên đó không có ai gọi tới
Đã muộn thế này rồi, ai đến nhà tìm cô? Thẩm Đình Thâm ư? Hẳn anh sẽ không đến nhỉ...
Rõ ràng mới cách của mấy bước chân, ngực Bạch Nhược Y lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Theo tiếng “cạch”, Bạch Nhược Y kéo cửa ra thì liền trông thấy Chu Du với khuôn mặt tươi cười, trong tay xách một suất gà nướng và mấy chai đồ uống, “Xem tôi đối xử với cô tốt không này, biết hôm nay cô0về nên có thời gian tôi liền qua thăm cô luôn!” Bạch Nhược Y cũng cười nhẹ, đây là lúc cô đang cần người bầu bạn, Chu Du cũng coi như đến đúng lúc
Bạch Nhược Y vươn tay đón lấy đồ trong tay Chu Du, “Vào đi.”
“Ừ.” Chu Du cũng không khách khí, tự đi đến chỗ cửa ra vào, đổi sang một đôi dép lê.
Sau đó cô ta bước mấy bước đến sofa, ngồi khoanh chân, thuận tay bật ti vi, ấn kênh chương trình giải trí.
Cô đã sẵn sàng tán gẫu câu được câu chăng với Bạch Nhược Y, đợi sau khi tán gẫu say sưa rồi lại nói với Bạch Nhược Y về chuyện của Thẩm Đình Thâm.
Còn Bạch Nhược Y thì xách đồ rồi lập tức mở ra, gà nướng đã được nhân viên phục5vụ xé thành từng miếng rồi.
Vừa mở, mùi thì là và mùi gà nướng lập tức tỏa ra, Bạch Nhược Y ngửi mà tâm tình thoắt cái vui vẻ hơn không ít.
Cô vừa đeo găng tay vừa nhìn Chu Du, “Lúc Cố Thần Trạch đến Mỹ tìm Thẩm Đình Thâm có nói là Chu thị nhà cô suýt thì xảy ra chuyện, sao bây giờ Thẩm Đình Thâm trở về rồi, đã xử lý xong chưa?” Chu Du vừa mở nước ngọt vừa trả lời Bạch Nhược Y, “Nếu chưa xử lý xong, hôm nay tôi còn tâm tư tới tìm cô chơi à?”
“Ha ha, cũng phải.” Bạch Nhược Y cười, nhìn nước ngọt trên tay Chu Du, cau mày hơi ngờ vực, “Nước gì thế? Không có thứ gì như rượu đấy chứ?”
Từ sau khi chuyện đánh Sở4Vũ Triết xảy ra, Bạch Nhược Y kiếng rượu.
“Đây chỉ là mấy thứ đồ uống có ga thôi, tôi biết cô không uống rượu mà.” Chu Dụ cười đưa nước ngọt trong tay cho Bạch Nhược Y, “Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé, tối nay tôi chưa ăn gì nữa.” “Ok.” Bạch Nhược Y nói rồi vươn tay lấy một miếng để ăn, hương vị không tệ, chỉ là hơi nguội
Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn hết hơn nửa chỗ gà nướng
Nhưng dù sao cũng là hai cô gái, quả thực ăn không được bao nhiêu cả
Cơ mà Chu Du cũng đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cô ta khẽ nói, “Bạch Nhược Y, bây giờ tình cảm giữa cô với Thẩm Đình Thâm thể nào rồi?” Bạch Nhược Y đang cầm giấy9ăn lau dầu mỡ trên khóe miệng, nghe thấy câu hỏi của Chu Dụ, động tác chậm lại mấy phần, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng trong thoáng chốc
Cuối cùng, Chu Du vẫn hỏi câu này.
“Thì vậy thôi.” Bạch Nhược Y không muốn thảo luận về vấn đề này lắm, luôn cảm thấy chuyện ở phương diện tình cảm của mình thì nói với người khác cũng chỉ thể mà thôi, nhưng cô cảm thấy nếu không nói ra thì thực sự rất khó chịu.
Tâm sự là máu mắc kẹt ở cổ họng, không nhổ ra thì không vui nổi
Miệng cô thì nói chỉ vậy thôi, nhưng đôi mày mảnh trên mặt đã khẽ nhíu lại, nỗi buồn lộ ra chẳng chút che giấu
Chu Dụ cười nhạt, sau đó đứng dậy ngồi bên cạnh Bạch Nhược Y, vươn tay nắm bàn tay Bạch Nhược Y, giọng cực kỳ dịu dàng và nhẹ nhàng, sợ khiến Bạch Nhược Y cảm thấy càng khó chịu hơn
“Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Đôi mắt đen láy của Chu Dụ khóa chặt vào nét mặt của Bạch Nhược Y, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô, “Bây giờ chúng ta là bạn, cô có chuyện gì trong lòng thì có thể nói với tôi, giữa bạn bè không phải đều thể ư?”
Bạch Nhược Y hơi ngước mắt, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng, đúng là lòng cô muốn nói, “Anh ấy đột nhiên lạnh nhạt với tôi hơn rất nhiều, tóm lại là rất kì lạ, tôi không biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì nữa, cũng không biết mình là gì với anh ấy
Cảm giác mà anh ấy mang lại cho tôi chính là không thể nắm bắt, không hiểu được anh ấy đang nghĩ gì.”
Cô không biết Thẩm Đình Thâm thích cô hay là không thích
“Ngốc ạ, tất cả mọi người đều biết đối với Thẩm Đình Thâm, cô chính là người đặc biệt nhất.” Chu Du đã nghĩ trước nên khéo léo nói với Bạch Nhược Y thể nào, thực ra lòng Bạch Nhược Y cũng biết rõ điểm này, cô chỉ cần người chỉ ra mà thôi.
“Có lẽ vậy.” Đôi môi Bạch Nhược Y khẽ cong lên, “Nhưng nếu thật sự quan trọng đến thế, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì anh ấy hoàn toàn có thể nói với tôi mà, không cần phải xa lánh hay gì cả, chẳng lẽ khiến tôi tự suy nghĩ lung tung thì trong lòng anh ấy sẽ dễ chịu ư?”
“Không phải đâu.” Rõ ràng Chu Dụ quen biết Thẩm Đình Thâm chẳng bao lâu, nhưng lại cực kỳ hiểu anh
Có lẽ bởi vì khi ở trên đảo, cảnh ngộ của cô ta và Thẩm Đình Thâm cực kì giống nhau, giữa hai người liền có một sự ăn ý ngầm, “Khi cô đang suy nghĩ lung tung thì lòng anh ấy chắc chắn không dễ chịu
Chỉ có điều anh ấy cũng là lần đầu tiên thích một cô gái như thế, khi có vài vấn để xuất hiện, quả thực cũng không biết nên làm thế nào
Cô đừng thấy anh ấy bình thường thông minh trong chuyện làm ăn, chứ thực ra trong vấn đề tình cảm, có ai không phải là kẻ ngốc đâu?”
Lúc này Bạch Nhược Y đã biết mục đích hôm nay Chu Du đến rốt cuộc là gì, song cô cũng từ chối nói những chuyện này với Chu Du, “Cho nên Thẩm Đình Thâm bảo cô tới để làm công tác tư tưởng cho tôi ư?” Chu Dụ kinh sợ, sau đó làm ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y, “Cô có ý gì vậy hả? Là bạn tốt của cô, hôm nay cô về nhà, tôi không thể tìm cô chơi một lúc hay sao?”