*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi môi ướt chạm vào mặt cô, khiến toàn thân cô run rẩy, cả người nổi da gà
“Này, Trần Duệ anh điên rồi sao? Thả tôi ra! Anh cắn tôi làm gì?!” Hai người giãy giụa, suýt nữa thì lăn tròn, vẫn may tay Trần Duệ dài, có thể chống lên xe
Sau đó cậu ta ngồi thẳng dậy, Hạ Tình Thiên được thả lỏng
Hạ Tình Thiên lại lăn tròn, xoay người ngồi xuống, tiếp tục dịch sang chỗ khác, cố gắng tạo khoảng cách với Trần Duệ trong chiếc xe nhỏ hẹp.
Trần Duệ liếc nhìn gương mặt Hạ Tình Thiên, cậu ta lập tức đỏ bừng mặt
Kiểu thẹn thùng ấy Trần Duệ không bao giờ lộ ra trước mắt người phụ nữ khác, điều này khiến trái tim Trần Duệ khẽ rung động, cậu ta hơi nhíu mày, nhìn Hạ Tình Thiên một cách3trìu mến: “Ngày đó đã lỡ hẹn với em, anh thực sự có lỗi, anh nghĩ là anh thực sự thích em rồi, em không hề giống những người con gái khác...”
“Hả?” Hạ Tình Thiên lấy một tờ giấy ăn trong xe ra, lau bên mặt đã bị Trần Duệ hôn, cười lạnh: “Nếu như anh thích tôi, thời gian dài như vậy anh cũng có cơ hội để giải thích, nhưng anh lại không hề tìm tôi
Đến tận khi tôi đính hôn với em họ anh, trong lòng anh không hề thoải mái mới nói với tôi những lời như vậy.” Nói tới đây sắc mặt Hạ Tình Thiên vô cùng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đáy mắt trở lên lạnh lùng: “Trần Duệ, thực ra chú họ anh nói không sai, anh nói em họ anh là cặn bã, vậy còn0anh? Không phải thế sao?” “Anh...” Trần Duệ bất đắc dĩ mở rộng vòng tay, cũng cảm thấy hối hận bản thân mình có ngày như thế này, do dự muốn tìm Hạ Tình Thiên xin lỗi nhưng lại không có dũng khí để hành động
Buồn bực mãi Trần Duệ mới trở nên bất lực: “Đêm đó thực ra anh có tới nơi em tụ tập, nhưng lúc đó mọi người đã về hết rồi
Anh cũng có gọi điện cho em, nhưng hôm đó em không nghe..
Anh biết em giận anh, chỉ là sau đó anh không biết là có nên gọi điện cho anh không
Dù sao trước đó đã gọi cho em em lại không nghe...”
“Sao hôm đó tôi phải nghe?” Hạ Tình Thiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trần Duệ, cảm thấy những lời nói của cậu ta thực sự quá5buồn cười: “Nghe anh nói, có phải là đang trách tôi? Trách tôi không nghe điện thoại của anh, cho nên anh nghĩ anh gọi mấy cuộc điện thoại như thế, thầm nghĩ xin lỗi là xong sao?”
“Không phải..
anh không có ý này...” Trần Duệ tỏ vẻ đầy bất đắc dĩ, bình thường đừng thấy cậu ta mồm mép nhanh nhẹn, hết cách này tới cách kia dỗ dành con gái.
Nhưng khi tới lượt mình, bình thường mình hay trêu đùa mọi người, đến giờ lại không nói lên lời, ngược lại còn cẩn thận từng tý một, sợ khiến cho người ta không vui.
Mà Hạ Tình Thiên lại nhớ tới chuyện ngày đó ở tòa nhà, bị các bạn học nhục mạ, uống rất nhiều rượu khiến trái tim cô đau nhức nhối
Nghĩ tới những điều này, lòng cô lại tràn ngập đau4đớn, đôi mắt đong đầy nước mắt, nhưng cô cố gắng kìm nén, không để mình rơi lệ: “Anh có biết không, bởi vì hôm đính hôn anh không tới, anh có biết bọn họ đã nói gì về tôi không? Nói tôi quá đanh đá, tôi quá đáng sợ nên anh không thèm tới
Để chứng minh tôi không phải là người như vậy, tôi đã cố tình mời anh đến buổi tụ tập với các bạn của tôi, tôi không buộc anh phải kết hôn với tôi, tôi chỉ muốn mời anh tới giúp tối xóa bỏ những lời đồn đại khó nghe vậy thôi
Anh thì sao? Trước mặt thì anh đồng ý với tôi, biến tôi thành một con ngốc, ăn mặc đẹp đẽ đi họp lớp thể nhưng anh lại không tới...”
Tâm trạng của Hạ Tình Thiên đã sụp đổ, cô9không thể không dừng lại hít một hơi thật sâu, trừng đôi mắt đỏ hoe với Trần Duệ: “Anh có biết họ đã chế giễu tôi thế nào không? Anh có biết hôm đó tôi đã uống bao nhiêu rượu không?”
“Đừng nói nữa, anh xin lỗi..
Anh xin lỗi.” Trần Duệ nhìn thấy Hạ Tình Thiên không kiềm chế được mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh trên gương mặt cô, khiến Trần Duệ nhìn thấy như một cảnh đẹp vô cùng mỏng manh.
Trái tim anh đau nhói, vô cùng khó chịu và hối hận: “Đừng nói nữa, anh xin lỗi, anh đảm bảo sau này anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế nữa, được không?”
Trần Duệ vừa nói vừa chậm rãi tới gần Hạ Tinh Thiện, định ôm cơ thể yếu đuối của cô vào lòng
“Anh cút đi!” Hạ Tình Thiên biết bây giờ mình vô cùng khó coi, nhưng đã khóc rồi cô cũng không còn cách nào khống chế được cảm xúc của mình, giọng điệu trở nên khàn khàn nhưng vẫn sắc bén: “Đừng động vào tôi! Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh hết!”
“Đừng như vậy mà!” Trần Duệ nhíu chặt mày, khăng khăng ôm cô vào lòng: “Đừng như vậy, tim anh rất đau
Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Hạ Tình Thiên, tất cả đều tại anh không tốt.” Hạ Tình Thiên muốn đưa tay đẩy Trần Duệ ra, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, khiến cô không thể không giơ tay che mắt mình, để nước mắt không rơi nữa
Cô không muốn mình lại trở nên yếu đuối như vậy trước mặt Trần Duệ, trước đây chẳng phải đã hạ quyết tâm không muốn có bất cứ quan hệ nào với Trần Duệ hay sao! Trần Duệ ôm chặt cô, một tay khác nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hạ Tình Thiên, gương mặt của cô rất mềm mại
Sờ vào vừa mềm vừa trơn, chỉ có nước mắt quá lạnh khiến trái tim Trần Duệ nhói đau.
Lúc này đây, Trần Duệ đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ không quan tâm tới người phụ nữ nào khác, chắc chắn phải chăm sóc tốt cho người trong lòng.
Tài xế đúng là nói được làm được, giống như không khí, không hề tồn tại
Nghe thấy Trần Duệ dỗ dành Hạ Tình Thiên, tài xế cũng không dám thở mạnh
Vốn dĩ quãng đường không quá dài, nhưng ông ta cố tình đi chậm, muốn chờ Trần Duệ dỗ dành xong Hạ Tình Thiên thì mới tới nơi.
Hai tay Hạ Tình Thiên cố gắng che kín mặt mình, không muốn để cho Trần Duệ thấy dáng vẻ mình đang khóc, miệng vẫn nói không muốn Trần Duệ động vào mình.
Trần Duệ sao có thể làm theo, cậu ta nhẹ nhàng kéo tay Hạ Tình Thiên đang che mặt ra, nhìn cô một cách trìu mến: “Em nói đi, muốn anh làm thế nào mới tha thứ cho anh? Cho anh một cơ hội nữa đi, để anh có thể chứng minh anh thực sự thích em?”
Hạ Tình Thiên đỏ mặt, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ sự chân thành trong mắt Trần Duệ