*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người phụ nữ kia thấy Chu Kỳ đã khuất phục, giơ tay cởi áo lót của Chu Kỳ
Đặc biệt là người phụ nữ đang cầm điện thoại, vô cùng phấn khích
“Các người điên rồi sao!” Một giọng nam vô cùng lớn vang lên trong con hẻm
Những người phụ nữ đó dừng lại, quay đầu nhìn lại, nghĩ là tên nào không biết tốt xấu lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng họ lại không hẹn mà cũng khẽ rùng mình, trước mặt bọn họ là Thẩm Đình Vũ với bộ vest thẳng thơm, gương mặt vô cùng lạnh lẽo và tức giận
Người phụ nữ đang phách lối kia lập tức nín thở, nhìn thoáng qua cũng đang vô cùng sợ hãi
Họ thấy Thẩm Đình2Vũ đang bước lại gần, thì lùi lại đứng vây xung quanh Chu Kỳ
Đôi mắt sắc bén của cậu ta lập tức phát hiện Chu Kỳ, đáy lòng bỗng nhói đau
Chu Kỳ không biết tại sao những người phụ nữ xung quanh mình lại dừng lại, sững sờ mở mắt nhìn lại thấy Thẩm Đình Vũ đang đứng trước mặt
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Đình Vũ đẹp hơn Thẩm Đình Thâm, nhưng giờ khắc này, cô ta lại thấy Thẩm Đình Vũ như một vị thánh, cũng khiến cô ta thấy tất cả như một giấc mộng vậy
Chà, hóa ra những lúc như vậy, cô ta lại nhớ tới gương mặt của Thẩm Đình Vũ
Còn người phụ nữ vẫn đang cầm điện thoại7để live kia, cũng không biết là sợ hay choáng váng, ngơ ngác nhìn Thẩm Đình Vũ, bất giác giơ di động quay về phía Thẩm Đình Vũ
Thẩm Đình Vũ không nói không rằng, cởi áo vest ra, choàng lên người Chu Kỳ, đỡ cô ta dậy, để cô ta ngồi dựa vào tường
Sau đó cậu ta quay đầu, giơ tay lấy chiếc điện thoại của người phụ nữa đó, chiếc điện thoại kiểu dáng mới nhất bị ném xuống đất “Bộp”
Người phụ nữ đó đau lòng kêu lên, vội vàng chạy đến nhặt điện thoại lên
Một đôi giày sáng bóng lại giẫm lên chiếc điện thoại, dùng sức nghiền nát
“Điện thoại di động của tôi” Người phụ nữ đó ấm ức nhìn Thẩm Đình Vũ,9không biết là Thẩm Đình Vũ là người như thế nào, tưởng là bạn trai của người phụ nữ đầu têu kia, thậm chí còn giải thích: “Tôi không tham gia vào việc lột đổ của cô ấy, anh ném điện thoại của tôi đi làm gì?”
“Bốp!” một cái bạt tai vang lên, tuy Thẩm Đình Vũ xưa này chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nhìn người không biết xấu hổ này, vẫn đành phải phá lệ
Người phụ nữ bị đánh ôm mặt, nhìn Thẩm Đình Vũ đầy vẻ khiếp sợ: “Anh
sao anh lại”
Còn chưa nói hết câu, một người phụ nữ khác đã bịt mồm cô ả lại, tránh để Thẩm Đình Vũ lại cho thêm một cái bạt tai
Thẩm Đình Vũ nổi giận đùng5đùng, nhìn lại người phụ nữ đó, sau đó nhìn vào người phụ nữ đầu têu: “Jasmine? Là cô đưa người tới đánh Chu Kỳ sao?” Jasmine luống cuống, lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Thẩm Đình Vũ, hai chân vội vàng lùi về phía sau
Cô ả thực sự không thể ngờ rằng Thẩm Đình Vũ sẽ xuất hiện ở đây, vô cũng lo lắng Thẩm Đình Vũ sẽ giơ tay đánh mình
“Em
em” Jasmine không biết nói gì để thoát tội, dù sao cảnh mình đang ức hiếp Chu Kỳ đã bị cậu ta nhìn thấy
Những người phụ nữ khác đã nhận lúc Thẩm Đình Vũ hỏi tội Jasmine vội vàng chạy khỏi đó
Đừng nhìn mấy người đó ra vẻ yếu ớt, khi cần chạy3trốn cũng lủi nhanh không kém gì vận động viên điền kinh
“Này! Mấy đứa” Jasmine nhìn những bóng người đã chạy xa, tức giận suýt nữa muốn chửi thề
Một đám chị em cây khế, bọn họ vẫn còn nhớ lôi cả người phụ nữ bị giẫm nát điện thoại đi, vậy mà không có ai kéo cô ả đi cả
Đợi tới khi cô ả quay đầu lại nhìn Thẩm Đình Vũ thì Thẩm Đình Vũ đã bể Chu Kỳ lên, Thẩm Đình Vũ nói với Jasmine bằng giọng vô cùng lạnh lẽo: “Bây giờ tôi không có thời gian để xử lý cô, cứ chờ đi, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần những gì cô đã làm với Chu Kỳ ngày hôm nay”
Nói xong Thẩm Đình Vũ bế Chu Kỳ đi ra đầu hẻm, bế cô vào trong xe
Nhiệt độ ở trong xe ấm hơn nhiều với nhiệt độ bên ngoài
Chu Kỳ đang được Thẩm Đình Vũ ôm trong lòng, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, cô khẽ cử động
Phát hiện một bàn tay lớn đang tỉ mỉ vuốt lại những sợi tóc rối trên đầu mình, đôi mắt cô ta khẽ đảo, nước mắt trên mặt đã khô, cô ta giơ tay lau mặt
“Xin lỗi” Thẩm Đình Vũ đột nhiên mở miệng, không hiểu sao lại nói như vậy
Chu Kỳ chớp mắt, đôi mắt trống rỗng, nhưng cũng không nói gì cả
Người ngồi ở ghế lái, chính là Lý Lâm- người đã đến khách sạn đón Thẩm Đình Vũ đi làm
Cũng may là khi anh ta đưa Thẩm Đình Vũ ngang qua hẻm nhỏ nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu mới hỏi xem có cần phải đi xem tình hình không
Điều khiển Lý Lâm không thể tưởng tượng được chính là người bị bắt nạt lại là Chu Kỳ
càng khiến cho Lý Lâm kinh ngạc hơn đó là Thẩm Đình Vũ lại dịu dàng với Chu Kỳ tới vậy
Trong trí nhớ của Lý Lâm hình như Thẩm Đình Vũ và Chu Kỳ không hề có quan hệ gì mới đúng
“Bây giờ chúng ta tới công ty hay là tới bệnh viện?” Lý Lâm khẽ hỏi, nhìn Chu Kỳ qua kính chiếu hậu
Thẩm Đình Vũ đau lòng nhìn Chu Kỳ, cậu ta là người duy nhất có thể hiểu rõ, Chu Kỳ sợ nhất là ai
Chân mày của cậu ta khẽ nhíu lại, không hề ngẩng đầu lên mà trả lời Lý Lâm: “Đi bệnh”
“Đừng! Đừng đến bệnh viện, bây giờ tôi không muốn gặp bất cứ ai cả!” Chu Kỳ khẽ kêu lên, khẽ giãy khỏi lòng Thẩm Đình Vũ
“Được được được, không đi không đi” Thẩm Đình Vũ ôm chặt phía sau lưng Chu Kỳ, sợ cô ta sẽ ngã xuống, lập tức dặn dò Lý Lâm: “Đưa tôi quay lại khách sạn, hôm nay tôi không tới công ty nữa” Lý Lâm khẽ nheo mắt lại, thầm nghĩ hôm nay lịch trình của Thẩm Đình Vũ phải tới công ty Nhạc Hoa để nhận bồi thường, đáng lẽ ra Thẩm Đình Vũ phải vội vàng tới mức không thể chờ được mới đúng chứ
Không ngờ cậu ta lại có thể vì Chu Kỳ mà không thèm tới công ty
“Được” Lý Lâm không nói thêm lời nào, dù sao Lý Lâm cũng không hề muốn giúp đỡ kế hoạch của Thẩm Đình Vũ
Nghe thấy lời của Thẩm Đình Vũ, Chu Kỳ mới chịu ngồi yên
Cả người trở nên vô cùng kỳ lạ, phút trước còn vô cùng bình tĩnh, vậy mà sau đó lại trở lên vô cùng sụp đổ
Chuyện này không khỏi khiến Thẩm Đình Vũ lo lắng, vấn đề liên quan đến tâm lý của Chu Kỳ, đồng thời còn lo lắng về việc cô ta có bị thương ở đâu không
Chưa bao giờ thấy một người con gái nào lại khiến cho Thẩm Đình Vũ lại cảm thấy khó chịu đến vậy