Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 412: Giường của thẩm đình th m



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Vì vậy khi đi ngang qua phòng Bạch Nhược Y, anh bỗng đi chậm lại vài bước, đi đến trước cửa phòng Bạch Nhược Y

Anh giơ tay, muốn gõ cửa phòng cô

Bàn tay giơ ra để yên trước cửa, chậm chạp không rõ xuống

Mà thôi, cô ấy đã rất mệt rồi, để cô ấy ngủ đi

Thẩm Đình Thâm nghĩ vậy, thật ra là vì anh không biết nên nói thế nào với Bạch Nhược Y về chuyện Thẩm Thanh Du

Nói thẳng với cô, bảo cô chờ thêm chút, chờ bệnh tình của Thẩm Thanh Du ổn định hơn? Thẩm Đình Thâm lại cùng Bạch Nhược Y ở chung với nhau? Cái này tính là gì? Đầu óc Thẩm Đình Thâm rối loạn, anh cầm thẻ phòng của mình ra, lại phát hiện trong phòng không khóa

Anh2đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong sáng đèn

Lúc anh ra ngoài là buổi sáng, tất nhiên sẽ không mở đèn, buổi tối mới về, vậy đèn trong phòng là do ai mở? Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu lại

Anh không thích người khác tự tiện vào phòng mình, mà bây giờ người có thể vào phòng của anh không có ai khác, chỉ có thể là Như Kính

Đi thêm vài bước, quả nhiên anh nhìn thấy Như Kính đang mặc chiếc áo ngủ hai dây màu đỏ

Bởi vì ánh sáng, áo ngủ màu đỏ kia thoạt nhìn giống như màu xanh nhạt, ôm lấy vóc dáng cổ ta, lộ ra da thịt trắng như tuyết

Cô ta đang nằm lì trên chiếc giường lớn của Thẩm Đình Thâm, trong tay cầm điện7thoại xem đồ

Nghe thấy tiếng bước chân đi tới, cô ta ngẩng khuôn mặt xinh như hoa lên, ánh mắt hơi bối rối nhìn qua

Khóe môi hồng phấn thường ngày sau khi tẩy trang, được ánh đèn chiếu rọi, càng lộ rõ vẻ mềm mại

Đôi môi kia mấp máy, cô ta khẽ nói: “Cuối cùng anh cũng trở về rồi”

Hình ảnh như vậy, rõ ràng có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải sôi máu

Nhưng trong mắt Thẩm Đình Thâm, làm như vậy chỉ lộ rõ vẻ thấp kém, thậm chí còn khiến Thẩm Đình Thâm có chút phản cảm, anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô ở đây làm gì?”

“Lúc trước Steve nói, ông ta giúp tôi đề cử một mảnh đất, không phải là tôi muốn đợi anh về để9thương lượng sao

Quyết định xem ngày mai có nên đến xem thử miếng đất mà Steve nói hay không, có cần sắp xếp trước chuyến đi ngày mai không?” Như Kính từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt phảng phất chỉ như đang nói chuyện bình thường

“Như Kính, cô bớt giở mấy trò hề này với tôi đi, chẳng lẽ cô đến đây chỉ là vì muốn sắp xếp cho hành trình ngày mai thôi sao, thậm chí còn cần chờ đến 2 giờ đêm?” Thẩm Đình Thâm hơi híp mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm

Anh vừa nói vừa đi qua người Như Kính

Vừa dứt lời, anh đã đứng trước mặt Như Kính, nhìn cô ta ngồi bên mép giường

Như Kính ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, dưới bóng tối, đôi5môi mỏng của cô ta rõ ràng hơi cong lên đầy vui vẻ

Thẩm Đình Thâm nhìn Như Kính, lông mi của anh thật dài, khiến cô ta không rõ trong đôi mắt anh đang nghĩ gì

Như Kính có một loại ảo giác Thẩm Đình Thâm sẽ tùy thời mà áp người xuống, làm gì đó với cô ta, khiến trong lòng cô ta hơi run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run: “Tổng giám đốc, anh muốn

muốn làm gì? Tôi thật sự chỉ tới tìm anh để thương lượng về chuyến đi ngày mai, chờ mãi không để ý đến thời gian đã muộn thế này rồi”

Gương mặt điển trai của Thẩm Đình Thâm vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn Như Kính chằm chằm, cũng không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì

Trong lòng3Như Kính rối loạn, cô ta còn tưởng Thẩm Đình Thâm luôn đứng đắn cuối cùng cũng có suy nghĩ khác với mình, thế nên cô ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu lại thêm phần ngượng ngùng: “Vậy nếu anh thấy đã khuya rồi, bất tiện, tối về trước là được rồi”

Như Kính là một tay lão luyện, chiều lạt mềm buộc chặt này chính là sở trường của cô ta, nói xong cô ta liền nghiêng người, muốn rời khỏi giường Thẩm Đình Thâm

Nhưng cả người Thẩm Đình Thâm lại đột nhiên nghiêng người về trước, giữ chặt Như Kính, không cho cô ta đứng lên

Gương mặt lạnh lùng kia lúc này trông thật gợi cảm, gương mặt anh ngày càng phóng đại trước mặt Như Kính

Cô ta rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình, nó đang đập rất nhanh: “Tổng

Tổng giám đốc

Anh

anh đây là?” Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm hơi cong lên, tạo nên một độ cong: “Cô mặc như vậy ngủ trên giường tôi, không phải là vì muốn tôi làm gì đó với cô sao? Sao nào? Đến giờ phút này đã biết rõ rồi còn có hỏi?”

Như Kính lập tức cúi đầu, ra vẻ rụt rè cắn môi dưới, trên mặt đỏ ửng: “Tổng giám đốc, tôi

tôi không có ý này, có phải anh hiểu lầm rồi không?” Cô ta vừa nói xong, liền cảm giác được Thẩm Đình Thâm ngày càng nghiêng người đè nặng xuống

Cô ta buộc lòng phải nghiêng về sau, kết quả là nằm đè lên giường Thẩm Đình Thâm

Mà Thẩm Đình Thâm đang chống hai tay bên người cô ta, ánh mắt nhìn Như Kính

Bầu không khí trong phòng thoáng cái liền trở nên mập mờ, Như Kính nhắm chặt mắt, chờ Thẩm Đình Thâm hôn xuống

Họ không biết, trong phòng thật ra đã có thêm một người

Mới nãy lúc vào Thẩm Đình Thâm không đóng cửa phòng

Mà Bạch Nhược Y sau khi nhận được điện thoại của Chu Du, liền nghĩ sớm nói một câu với Thẩm Đình Thâm cho xong

Nhưng lúc cô đến phòng Thẩm Đình Thâm, đúng lúc thấy cửa phòng không khóa, nên đi thẳng vào

Nhưng vì trong lòng còn do dự, nên cô bước đi rất chậm, tiếng bước chân cũng rất nhẹ

Thế nên khi cô đi vào phòng ngủ của Thẩm Đình Thâm, cả hai người trên giường căn bản đều không phát hiện ra có người đến

Bạch Nhược Y vừa bước vào đã nhìn thấy một màn này, đầu óc đột nhiên ngừng chuyển động, cả người như bị sét đánh, đứng nguyên tại chỗ không thể cử động

Rõ ràng trong lòng cô đang kêu lên mau đi khỏi đây! Đi mau, nhưng cô vẫn đứng đây làm gì! Cô không hề di chuyển, yết hầu lên xuống khó chịu, hít thở không thông, lại không phát ra được âm thanh nào

Mà Thẩm Đình Thâm đã dùng bên tai Như Kính nói nhỏ bằng giọng trầm thấp: “Cô có biết dáng vẻ cô lúc này có bao nhiêu buồn nôn hay không?”

Nghe được câu này khiến cả người Như Kính trở nên lạnh lẽo, cô ta nhanh chóng trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm

Anh ấy đang nói cái gì? Chẳng lẽ lúc nãy không phải anh ấy muốn làm gì đó với cô ta sao? Tại sao lại thành dáng vẻ này chứ?

Cảm giác bị sỉ nhục khiến Như Kính phát lạnh

Rõ ràng là anh cố ý! Chính vì muốn thấy cô ta xấu mặt!

Thẩm Đình Thâm nhìn thấy Như Kính từ khiếp sợ chuyển thành vẻ mặt xấu hổ, anh hài lòng nhếch mày, môi mỏng khẽ nhếch, tính bảo cô ta cút xa một chút

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv