*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ vừa kiểm tra xong giúp ông ta, Sở Liệt nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, băng gạc trên trán rất nổi bật
Quản gia đi phía sau Sở Minh Hoa bất giác trở nên căng thẳng, trộm nuốt nước bọt
Lòng ông ta thầm mặc niệm nhất định đừng tỉnh lại đấy
Bác sĩ quay đầu nhìn Sở Minh Hoa một cái, thản nhiên lên tiếng hỏi, “Chú là người thân của bệnh nhân đúng không?” “Phải, bây giờ tình hình Sở Liệt sao rồi?” Sở Minh Hoa đi đến trước giường bệnh, nhìn trái nhìn phải khuôn mặt Sở Liệt.
“Là thế này, não của bệnh nhân chịu sự va đập mạnh bên ngoài, não đã tiến vào trạng thái hôn mê, cơ thể2thì chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi.” Bác sĩ vừa nói vừa nhìn tờ đơn trong tay, “Bây giờ điều quan trọng nhất chính là không biết rốt cuộc bao giờ bệnh nhân có thể tỉnh lại.”
“Tức là tính mạng không có vấn đề gì, nhưng có thể sẽ trở thành người thực vật ư?” Sở Minh Hoa nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, sốt ruột hỏi, “Tức là Sở Liệt sẽ trở thành người thực vật?” Bác sĩ gật đầu với sắc mặt nặng nề, “Nhưng cũng chưa chắc, nói không chừng qua một khoảng thời gian chú ấy sẽ tỉnh lại, chưa chắc sẽ biến thành người thực vật, mọi người cũng đừng quá bi quan.” Sở Minh Hoa9kéo một chiếc ghế rồi ngồi bên cạnh Sở Liệt, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của ông ta, không khỏi thở dài một hơi, “Bây giờ công ty xảy ra chuyện như vậy, chú thì bị tai nạn, giờ bảo tôi phải làm sao đây? Tôi báo cho Vũ Triết biết hay là không báo cho nó đây?”
Nói đoạn, ông ta lại thở dài mấy hơi, tựa như thoáng chốc đã già đi rất nhiều.
Chuyện công ty thường ngày đều do hai người sở Liệt và Sở Vũ Triết quản lý, bây giờ Sở Vũ Triết phải đi xa, công ty thì loạn cào cào, phải dựa vào Sở Liệt lo liệu mọi chuyện thì Sở Liệt lại gặp chuyện
“Chủ nói xem, chú6đã ngẩn này tuổi rồi mà cả ngày cứ cáu kỉnh như thế để làm gì chứ?” Sở Minh Hoa nói chuyện một mình với Sở Liệt, mở miệng cằn nhằn oán than
Bác sĩ vốn định nói với Sở Minh Hoa mình là bác sĩ nào, nếu có chuyện gì thì liên lạc với anh ta
Nhưng trông thấy Sở Minh Hoa nói chuyện một mình với Sở Liệt, anh ta cũng không lên tiếng nữa, đưa cho quản gia một tấm danh thiếp rồi rời đi trước.
Quản gia đứng phía sau Sở Minh Hoa, ngập ngừng một lúc, cuối cùng lên tiếng, “Vậy bây giờ chúng ta có cần bảo cho cậu chủ biết không?” Bây giờ Sở Minh Hoa mới thôi cằn0nhằn, lấy di động từ trong túi ra, “Được rồi, ông cũng đi nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi điện riêng với Vũ Triết.” “Vâng.” Quản gia gật đầu, “Thế tôi về trước, ngày mai tôi lại đến thăm ông chủ.” “Đi đi đi đi.” Sở Minh Hoa đau đầu không thôi, xua xua tay bảo quản gia mau rời đi
Quản gia không nói thêm nữa, lập tức ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe
Chiếc taxi trắng vàng rẽ vào trong một nhà máy hoang, nhà máy tiêu điều trơ trọi giữa vùng hoang dã, thêm tiếng gió lạnh rít gào như sẩm thì càng giống một ngôi nhà ma
Trong nhà máy đổ nát hoang tàn, một chiếc xe ô tô màu7đen chiếu ra ánh sáng trắng nổi bần bật
Quản gia xuống xe, trả tiền, tài xế cười, “Chỗ này của ông đúng là heo hút mà, thu chỗ tiền này của ông thực sự quá thiệt rồi.” Quản gia ngước mắt nhìn tài xế, lại rút một tờ một trăm tệ từ trong túi ra ném cho tài xế “Mau đi đi, đừng có nói với người khác chuyện hôm nay cậu đã đón tôi đấy.” “Hì, dù tôi muốn nói thì cũng không biết ông là ai mà.” Tài xế cười nhận tờ tiền một trăm tệ, thế này thì coi như không quá thiệt
“Đi đi.” Quản gia đóng cửa xe, trong mắt mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn
Tài xế biết ý, lái xe quay đầu rời đi
Bóng dáng chiếc xe mau chóng biến mất ở nơi hoang tàn này
Quản gia nhún vai, cảm thấy gió lạnh luồn vào cổ, cái lạnh khiến ông ta rùng mình
Ông ta đón gió, nheo mắt tìm được bóng dáng chiếc xe mui kín đen thẫm kia, bước từng bước đến gần chiếc xe đó
Vừa mới đến gần, ông ta đã trông thấy cửa xe mở ra một nửa, có khói thuốc màu trắng không ngừng bay ra từ cửa xe
Giữa làn khói lờ mờ, chỉ thấy người kia nghiêng nửa mặt dựa vào ghế, đường nét khuôn mặt quá mức rõ ràng
Chỉ riêng đường nét chiếc mũi cao thẳng kia đã phố hiện ra dung mạo xuất sắc của người đó
Quản gia đi qua, tiếng ma sát của đế giày với cỏ khô trên mặt đất truyền đến tai người ngồi trong xe
Ngón tay với những khớp rõ ràng của anh ta kẹp điếu thuốc trên miệng, khẽ ẩn vào trong gạt tàn, theo tiếng “xì”, khói trên đầu điếu thuốc biến mất
Quản gia dừng lại ở ngoài cửa xe, cơn gió lạnh thổi mái tóc bạc của ông ta bay tán loạn
Quản gia rụt cổ, giọng khàn khàn, “Hiện giờ Sở Liệt đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói có thể sẽ trở thành người thực vật, tôi đã làm theo lời cậu nói rồi, đến lúc nào thì tiền sẽ đến tay tôi.” Người trong xe lạnh lùng nhìn quản gia bằng ánh mắt áp lực nặng nề như vương giả
Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa đến ba mươi mà thôi, vậy mà có thể tạo ra áp lực lớn như thể cho quản gia đã đứng tuổi.
Đôi môi mỏng khẽ hé, giọng nói lạnh tanh như làn nước lạnh chảy vào lỗ tai quản gia, “Ý của tôi ông không hiểu hả? Tôi muốn khiến Sở Liệt chết, chứ không phải là khiến ông ta trở thành người thực vật, hơn nữa ông còn nói có khả năng nữa à? Ngộ nhỡ mấy hôm sau ông ta tỉnh lại thì chẳng phải món tiền của tôi đã tiêu uổng phí hay sao?” “Nói cho cùng thì ông ấy là ông chủ của tôi mà, tôi đã theo ông ấy nhiều năm như thế, ông ấy cũng coi như đối xử tốt với tôi
Không phải cậu muốn khiến nhà họ Sở bọn họ không đứng vững ở thành phố Hư? Bây giờ công ty nhà họ Sở gặp muôn vàn nguy cơ, tôi đã khiến Sở Liệt không thể lo liệu mọi chuyện nữa, công ty nhà họ Sở đã coi như sụp đổ hơn nửa rồi, cậu hà tất phải lấy mạng của Sở Liệt?” Giọng điệu của quản gia gần như đã đến bước khẩn nài, nếu không phải vì mấy đứa con trong nhà đều mắc bệnh nặng cần gấp một món tiền lớn, sao ông ta có thể làm ra chuyện hai ông chủ nhà mình cho được.
Người trong xe ánh mắt âm trầm mà toát ra chút hung ác, anh ta thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy, “Chuyện đến nước này, ông lại động tay động chân với Sở Liệt thì đương nhiên không phải cơ hội tốt
Thôi vậy, điều ông nói cũng không sai, dù sao nhà họ Sở cũng coi như tàn hơn nửa rồi, tiền cho ông tôi sẽ trả không thiếu một xu.” “Cảm ơn cậu.” Cả người quản gia như thả lỏng hơn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất
Giọng nói lạnh lùng lại đột ngột vang lên, “Nhưng ông vẫn chưa làm đúng theo lời tôi, cho nên ông vẫn phải giúp tôi một chuyện nhỏ nữa.” Trái tim vừa rơi xuống đất lại nhảy lên tới cổ hỏng một lần nữa, đầu mày quản gia nhíu lại, “Cậu vẫn còn muốn lấy mạng Sở Liệt ư?”