*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, tôi đi trước đây.” Thụy Từ gật đầu với Thẩm Đình Thâm, rồi cầm lấy đồ và đi trước
Lý Lâm nhìn Thẩm Đình Thâm, phát hiện sau khi Thụy Từ quay người đi nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm cũng biến mất
“Sao thế? Lo lắng việc hợp tác với Steve không thuận lợi sao? Sao khi nghe thấy tin này, nhìn anh có vẻ không vui?” Lý Lâm khẽ hỏi
“Vui chứ, sao lại không vui?” Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, nhưng nụ cười đó không hề vui vẻ gì, rõ ràng là gượng cười
Lý Lâm định nói gì đó, đột nhiên nhớ ra chuyện của Bạch Nhược Y, trong lòng đã hiểu một chút
Anh ta có hơi hối2hận tại sao bản thân lại hỏi những chuyện này, những chuyện này còn cần phải hỏi sao
“Chúng ta về công ty đi.” Lý Lâm nhanh chóng nói sang chuyện khác, cầm lấy tài liệu trên bàn định đi
Thẩm Đình Thâm lại từ từ đứng dậy, nói theo Lý Lâm: “Anh về công ty trước đi, bây giờ tôi chưa muốn về.” “Ừm, vậy thì tôi về trước.” Lý Lâm biết điều bỏ chạy
Thẩm Đình Thâm bắt xe tới quán bar, trong quán bar mờ ảo, ồn ào, có rất nhiều loại người ở đó
Nhìn những người này điên cuồng tới vậy, lại khiến cho Thẩm Đình Thâm cảm thấy an tâm, một cảm giác bình tâm không nói thành lời
Nhân viên9phục vụ đứng đón khách, nhìn thấy người tới là Thẩm Đình Thâm nên không nói lời nào mà đưa anh tới phòng riêng.
“Không cần tôi muốn ở ngoài uống rượu.” Anh tới quán bar, không phải muốn trốn trong phòng riêng để uống rượu giải sầu một mình.
“Được, ngài muốn uống rượu gì?” Nhân viên phục vụ cười một cách nịnh nọt, nhìn Thẩm Đình Thâm một cách cẩn trọng, sợ anh sẽ mất vui
Thẩm Đình Thâm lại khoát tay, không hề tỏ ra tức giận: “Để tự tôi lấy.” “Được.” Nhân viên phục vụ vội vàng bước ra
Thẩm Đình Thâm đi vào trong quầy bar, lấy một chai rượu, rồi ngồi bên trong quầy để uống
Rượu lạnh từ từ chảy6từ họng xuống bụng, một cảm giác thoải mái không thể nói thành lời
Trong ánh đèn mờ ảo, ánh sáng thi thoảng xoay tới mặt anh, gương mặt hoàn mỹ không hề vướng bụi trần nhìn rất kiêu ngạo
Trong đôi mắt lạnh lùng ấy tỏa ra sự lạnh lẽo
Khiến cho mấy người phụ nữ muốn bắt chuyện cũng phải lùi bước
Nhưng trong quán bar thì hạng người nào cũng có, có một vài người không hề để ý tới sự lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm mà bước tới bắt chuyện
Một người phụ nữ ăn mặc tương đối bắt mắt, giọng nói vô cùng điệu đà, đứng phía sau lưng Thẩm Đình Thâm nói: “Hey, anh trai à, sao lại ngồi buồn0uống rượu một mình thế?” Thẩm Đình Thâm cảm thấy bộ ngực mềm mại của người phụ nữ ấy đang đè xuống lưng mình, chỉ cần anh nghiêng đầu là có thể đối diện với người phụ nữ ấy
Hai gương mặt chỉ cách nhau vài centimetre, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn có thể nhìn thấy lớp son trên môi của người phụ nữ ấy rất sắc nét và cả những sợi lông mi của cô ta
Hơi thở phả vào mặt người đối diện
Người phụ nữ này có gương mặt duyên dáng sắc sảo đặc biệt là bờ môi căng mọng vô cùng khêu gợi
Ánh mắt liếc xuống dưới một chút, có thể thấy chiếc vòng cổ lóng lánh, ôm trọn lấy7xương quai xanh của cô ta
Ánh mắt của Thẩm Đình Thâm chỉ nhìn thấy được bấy nhiêu thôi, nhưng tóm lại người phụ nữ này cũng có chút nhan sắc
Không, nếu chấm điểm thì ít nhất cũng được khoảng 8, 9 điểm
Đây có lẽ cũng chính là lý do vì sao cô ta dám tự tin tới bắt chuyện, đương nhiên chỉ cần đẹp là đủ
“Tránh ra.” Thẩm Đình Thâm chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt vô hồn nhìn vào ly rượu
Người phụ nữ ấy ngước cằm, đứng dậy khỏi người của Thẩm Đình Thâm
Với sắc đẹp của cô ta, trong quán bar này, chưa bao giờ có chuyện thất thể
Những người đàn ông khác, chỉ cần cô ta nháy mắt một cái, là sẽ ngoan ngoãn đi theo
Đây là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy cô ta mà lại nói “tránh ra“.
Người phụ nữ ấy ngồi vào ghế bên cạnh Thẩm Đình Thâm và dựa sát cơ thể vào người anh, vẫn nói với giọng đầy mê hoặc: “Sao vậy? Anh không thích em sao?” Thẩm Đình Thâm vẫn không thèm để ý tới cô ta, nâng ly rượu lên, uống xong, lúc này mới mở mắt nhìn người phụ nữ ấy: “Hoàn toàn không thích.” “Anh!” Gương mặt người phụ nữ ấy biển sắc, cô ta nhảy xuống khỏi ghế, vô cùng lẳng lơ nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm: “Người như anh sao lại nói vậy? Em cho anh thêm một cơ hội, anh nói dễ nghe một chút xem nào.”
Cái gì vậy, chảnh gì chứ, không phải chỉ là da mặt quá mỏng thôi sao? Thẩm Đình Thâm khẽ cong môi, đôi mắt đen lánh đã ngấm rượu: “Là chính cô hỏi tôi không thích cô sao, tôi chỉ nói thật mà thôi.” Đôi mắt yêu kiều của người phụ nữ ấy híp lại, không nói lời nào mà nắm tay Thẩm Đình Thâm đưa vào ngực mình
Sau đó xoay người nhìn những người ở quán bar, kích động kêu lên: “Mọi người mau tới đây đi! Sàm sỡ! Giữa ban ngày ban mặt lại dám sờ ngực.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, vô cùng chán ghét mà rụt tay lại
Nhưng lúc này những người ở quán bar đều nghe thấy và nhanh chóng tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, vây xung quanh anh
Sau lưng họ có rất nhiều người đang bình luận nhỏ to còn người phụ nữ kia thì giả vờ đáng đáng thương khóc lóc, trông vô cùng chướng mắt
Mấy người đàn ông đứng phía trước, ăn mặc kiểu lưu manh đầu đường xó chợ, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá rượu mà Thẩm Đình Thâm đang uống
“Này, người anh em, loại người như anh, sao lại làm những chuyện hèn hạ tới vậy?” Một tên lưu manh bước về phía trước, như một con chim đầu đàn, muốn tranh cãi với Thẩm Đình Thâm
Người phụ nữ lập tức ôm lấy cánh tay của tên côn đồ kia, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Anh à, anh phải giúp em, em chỉ thấy tâm trạng không tốt nên mới tới quán bar uống rượu không ngờ lại gặp phải loại người này.” Người phụ nữ ấy mặc váy xẻ ngực, tên lưu manh cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy đôi gò bồng đào căng tròn trắng nõn của cô ta
Hắn ta quyết định xả giận giúp cho người phụ nữ ấy, đưa tay đẩy Thẩm Đình Thâm: “Đừng giả vời nữa! Sao nào? Dám làm mà không dám nhận sao?”