*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với tính cách của Thẩm Thanh Du, những chuyện mà ông ta nói sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Khó trách Bạch Nhược Y nói trong điện thoại giống như vừa khóc xong. Gì mà giống chứ, chắc chắn là cô vừa mới khóc!
Vừa nghĩ tới, Thẩm Đình Thâm lại có cảm giác như ai đó đâm dao vào tim anh.
Sự đau đớn khiến anh không thể kiếm được mà run lên, môi mím chặt chẽ động đậy: “Anh à, phiền anh lại nhanh lên.”
“Trời mưa to như vậy, không thể lái quá nhanh.” Tài xế vốn đã có thành kiến với Thẩm Đình Thâm, giọng nói cũng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Thẩm Đình Thâm đưa tay siết cổ áo tài xế, ánh mắt sắc nhọn của anh như tên bắn nhìn vào mắt người2tài xế: “Tôi không thích lặp lại lời nói.” Nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Đình Thâm như vậy, biết Thẩm Đình Thâm không phải là người dễ động vào, tài xế sợ quá. Ông ta gật đầu như lên dây cót, gương mặt đẩy sự hoảng sợ: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, đang tăng tốc dây!” Nói xong, ông ta đạp thốc chân ga, khiến cơ thể Thẩm Đình Thâm và mình cùng lúc bổ nhào về phía trước vì sự tăng tốc đột ngột. May mà còn có dây an toàn nên hai người đều không sao cả. Thẩm Đình Thâm lạnh lùng thu tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề biết về cảnh hai bên đường, chỉ nghĩ xem còn bao lâu nữa mới đến được tiểu khu của8Bạch Nhược Y, Tài xế sợ Thẩm Đình Thâm nên cũng muốn nhanh chóng đưa anh tới điểm đến, tranh thủ thời gian tiễn ôn thần xuống xe. Vì vậy quãng đường đáng lẽ phải ba mươi phút mới tới thì với tay lái lụa của người tài xế chỉ mất có hơn mười phút đã đưa Thẩm Đình Thâm đến nơi rồi. Thẩm Đình Thâm rút trong túi ra tờ tiền mệnh giá một trăm, ném lại cho tài xế. Lúc này tài xế mới dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Thẩm Đình Thâm không phải là người xấu, vẫn còn biết trả tiền xe.
Thẩm Đình Thâm ướt sũng cả người, cơ thể lạnh lẽo đi nhanh vào thang máy. Trong thang máy có hai cô gái, họ nhìn thấy dáng9vẻ như vậy của Thẩm Đình Thâm nên không nhận ra anh.
Hai cô gái lặng lẽ lùi về phía sau, muốn tránh xa Thẩm Đình Thâm. Đến tầng mà Bạch Nhược Y ở, Thẩm Đình Thâm bước ra khỏi thang máy một cách quả quyết, bước chân vẫn còn vương nước mưa mà đi thẳng tới phòng cố.
Bạch Nhược Y ở trong phòng, sau khi nói chuyện xong với Cố Thần Trạch, cô thực sự không còn biết gọi cho ai nữa. Chiếc điện thoại bị cô cầm trên tay đến nỗi nóng ran, cả người cô ngã ra ghế sofa, cơ thể cuộn tròn lại. Mới nằm xuống một lát, trong đầu cô lại tràn ngập những lời mà Thẩm Thanh Du đã nói với mình. Gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Thẩm Đình2Thâm lại xuất hiện trước mắt cô, nước mắt cô không tự chủ được mà trào ra. Thẩm Đình Thâm... Thẩm Đình Thâm... anh ở đâu?
Cô chợt nghĩ tới việc Thẩm Đình Thâm cao ngạo bị người nhà đuổi đi, không có tiền không có xe không có việc làm, anh không tìm cô, cũng không tìm Cố Thần Trạch hay Chu Du, vậy giờ anh đang ở đâu? Thẩm Đình Thâm đang đứng trước căn hộ của cô, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng chính anh có chìa khóa phòng cô mà. Thế là anh rụt tay lại, mò tìm chìa khóa ở trong túi, nhưng lại chạm trúng chiếc điện thoại trước. Lúc này điện thoại di động rung lên, Thẩm Đình Thâm lấy nó ra xem. Màn hình hiển thị số của2Thẩm Thanh Du...
Lông mày của Thẩm Đình Thâm nhíu chặt lại, hơi thở của anh đột nhiên tăng nhanh, anh ấn nút mở khóa để nghe. Giọng nói của Thẩm Thanh Du vô cùng lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm nào: “Đình Thâm, vừa nãy có phải Lý Lâm đã gọi điện cho con không?” Lý Lâm vừa mới gọi cách đây không lâu mà Thẩm Thanh Du đã biết rồi sao? Xem ra Thẩm Thanh Du không yên tâm về Lý Lâm nên đã cho người quan sát mọi hành động của anh ta. Trong lòng Thẩm Đình Thâm cười lạnh, Lý Lâm là ai, bố anh ta là là quản gia cũ của nhà họ Thẩm đấy. Bố của Lý Lâm đã từng chăm sóc Thẩm Thanh Du đến lúc ông ta trưởng thành, mà từ khi Lý Lâm hiểu chuyện đã bắt đầu làm việc cho Thẩm Thanh Du rồi. Sau này khi Thẩm Đình Thâm học xong đại học đi làm, Thẩm Thanh Du mới cho Lý Lâm đi theo anh, lúc đó Thẩm Thanh Du đã nói với Thẩm Đình Thâm rằng: “Đây là Lý Lâm, người mà bố tin tưởng nhất, có gì con không hiểu cứ tìm cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ ra sức giúp đỡ con.” Bây giờ ông ta lại cho người giám sát Lý Lâm, thực sự là vật đổi sao dời, lòng người khó đoán.
“Ông không cho anh ấy quan tâm tới, cũng không cho phép anh ấy gọi điện cho tôi sao?” Thẩm Đình Thâm thực sự thấy đáng tiếc cho Lý Lầm, dính dáng tới một con người đa nghi như Thẩm Thanh Du, thực sự là anh ta không may chút nào,
Dù anh ta có trung thành tuyệt đối với Thẩm Thanh Du, thì vẫn không hề được tín nhiệm, không hề được ông ta tôn trọng.
“Bố chỉ muốn nói với con một câu, thực ra trong khoảng thời gian này, con không gặp Bạch Nhược Y là đúng đắn. Nếu không còn nghĩ xem, nếu con để Bạch Nhược Y cùng con đứng ở phía đối lập với bố, thì bố lại có lý do để đối phó với Bạch Nhược Y, ví dụ như lấy lại mọi thứ của Bạch Nhược Y thì cũng là chuyện quá bình thường phải không?” “Ông đừng có quá đáng!” Thẩm Đình Thâm gằn giọng, Thẩm Thanh Du làm gì anh thì cũng coi như xong, dù sao hai người cũng là cha con, những gì mà anh có được đều do Thẩm gia ban cho. Thế nhưng Bạch Nhược Y đã đủ thế thảm rồi, tại sao Thẩm Thanh Du còn muốn lấy lại hết tất cả mọi thứ của cô chứ! “Tình Thâm, bố có cần phải quyết định quá đáng không... thực ra đều do hành động của con mà ra, đúng chứ?” Thẩm Thanh Du nói như thể đang đàm phán với cậu con trai của mình vậy. Thẩm Đình Thâm khẽ hắng giọng, cổ cắn chặt môi, bây giờ trước mặt anh là cửa phòng của Bạch Nhược Y. Anh chỉ cần giơ tay gõ cửa thì người mà anh hằng đêm mong nhớ sẽ xuất hiện trước mắt.
Thế nhưng anh lại không thể làm được.
Bờ vai rộng rãi của anh là để Bạch Nhược Y có thể dựa vào, cũng là bến bờ ấm áp khi cô đau buồn. Lúc này giọng nói kia lại vang lên trong điện thoại: “Vì Bạch Nhược Y, tốt nhất bố khuyên con đừng nên gặp con bé.” Bờ vai của anh rũ xuống, anh từ từ giơ điện thoại lên, giọng nói đột nhiên trở nên cao vút: “Thẩm Thanh Du, sẽ có một ngày, ông phải hối hận!” Tiếng nói vọng qua khe cửa tới tận chỗ ghế sofa nơi Bạch Nhược Y đang nằm, cơ thể đang run rẩy của cô lập tức lăn một vòng. “Bịch” một tiếng, cô rớt xuống sàn nhà, không kịp suy nghĩ gì đã bật dậy chạy ra cửa: “Thẩm Đình Thâm, là anh sao!” Gương mặt đẫm lệ của cô lại nở nụ cười rạng rỡ, khiến cho cô cảm thấy mình rất buồn cười, nhưng nụ cười đó thực sự vô cùng cuốn hút. Cô mở cửa ra, nụ cười đó lại biến mất, ngoài cửa trống không, không hề có một bóng người nào cả. Nhưng rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng của Thẩm Đình Thâm, chẳng lẽ cô nghe nhẩm hay sao? Cô gục đầu xuống, sự thất vọng lại vây lấy cô.