Thịnh Thế Đích Phi

Chương 159: Lui giữ



Vương phi!” Phượng Chi Dao bay từ bên ngoài vào như một trận gió, hiếm khi thấy trên khuôn mặt tùy ý tiêu sái từ trước đến giờ lại đổ đầy mồ hôi, gương mặt tuấn nhã bất cần đời cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên tái nhợt. Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?” Phượng Chi Dao vươn ngón tay chỉ về phía nàng, nhưng rất nhanh đã bỏ xuống, trên mặt vẫn chưa tiêu hóa được tin tức, “Ngươi… Vương phi… Ngươi, ngươi thật……”

“Đúng vậy.” Không muốn nhìn thấy bộ dáng run rẩy của hắn, Diệp Ly hào phóng gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, ta có.”

“Tại sao có thể như vậy!” Vẻ mặt của Phượng Chi Dao như bị sét đánh trúng, tội nghiệp nhìn Diệp Ly. Trong lòng Diệp Ly không khỏi một 囧, bất đắc dĩ để bút xuống, rồi nói: “Ta và Vương gia đã lập gia đình được hơn một năm, có con thì có vấn đề gì?” Phượng Chi Dao im lặng, một đôi vợ chồng có con thì có thể có vấn đề gì chứ? Tất nhiên không có vấn đề gì cả. Nhưng hiện tại… Hai quân đang giao chiến, chủ soái một quân lại có con, chuyện này có tính là vấn đề hay không? Vẻ mặt như đưa đám, Phượng Chi Dao thở dài nói: “Tiểu thế tử… Tới thật không đúng lúc…” Cho dù sớm hơn mấy ngày cũng tốt, ít nhất lúc đó Vương gia còn chưa đi, có Vương gia ở đây thì cũng biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Diệp Ly vô ý thức khẽ vuốt bụng bằng phẳng một chút, nhẹ giọng cười nói: “Không đúng lúc thì cũng đã tới rồi, ta còn có biện pháp gì đây?” Được rồi, không làm tốt chuyện ngừa thai thì đúng là tại nàng không suy nghĩ kỹ, “Phượng Tam có đề nghị gì sao?”

“Ta muốn lập tức bẩm báo cho Vương gia!” Đó là con của Mặc Tu Nghiêu, Tiểu thế tử của Định Quốc Vương phủ, hắn nào dám có đề nghị gì chứ?

“Không được.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Tin tức ta mang thai tối đa chỉ có thể để cho mấy người Trác Tĩnh biết. Bên trong võ tướng thì chỉ có ngươi được biết thôi, không được truyền ra ngoài.”

Phượng Chi Dao cau mày, “Vì sao?”

Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Vương gia không thể thoát thân ra được, cần gì phải làm cho hắn phân tâm chứ? Hơn nữa, tin tức ta có thai truyền đi thì cũng chẳng có ích lợi gì cho chúng ta.” Phượng Chi Dao lo lắng nói: “Nhưng an nguy của Vương phi và Tiểu thế tử… Còn có, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu.” Diệp Ly suy tư nói: “Ta đoán, trận chiến này tối đa sẽ kết thúc trong vòng ba tháng, đến lúc đó đứa bé còn chưa đầy bốn tháng. Chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.” Phượng Chi Dao còn muốn khuyên nữa, lại bị Diệp Ly ngăn lại, “Vương gia đối phó với liên quân các phía đã không dễ rồi, nếu còn để cho hắn phân tâm mà lo lắng cho chúng ta ở bên này, thì ngươi cảm thấy có tốt cho hắn không?” Phượng Chi Dao nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Ly một chút, rốt cục khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, kính xin Vương phi chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Ta biết rồi.” Diệp Ly gật đầu nói.

Cuối tháng chín đầu tháng mười, khí trời Tây Bắc cũng đã trở nên lạnh giá hơn. Thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua để cho mọi người sinh ra và lớn lên ở Sở kinh đều cảm nhận được mùa đông đang đến. Mà tiến vào mùa đông, thì bởi vì các loại lương thảo, quân dụng, cỏ khô cho ngựa cũng bắt đầu trở nên khan hiếm. Mà xưa nay Tây Lăng quốc không phải là nước có lương thực dư thừa, tất nhiên lương thảo dự trữ cũng không thể được gọi là giàu có, hơn nữa, bởi vì hoàn toàn không dự kiến được trận chiến này còn giằng co đến bây giờ, nên lương thảo của Tây Lăng đã bắt đầu có dấu hiệu cung không đủ cầu. Đến tuần giữa của tháng mười, thì ngoại trừ một số người vẫn vây khốn Tín Dương ra, Trấn Nam Vương đã chuyển phần lớn binh lực tới Hồng Châu – kho lúa của Tây Bắc, hơn nữa binh lính Tây Lăng cũng bắt đầu cướp bóc của dân chúng. Cướp bóc đến mức ngay cả kho lương thảo của quan phủ, lúa còn chưa kịp thu hoạch ngoài đồng cũng không tha, thậm chí phát triển đến mức độ cướp bóc thôn trại bình thường.

Tin tức truyền vào Tín Dương, Diệp Ly tất nhiên giận dữ. Thật ra thì kiếp trước kiếp này nàng đã trải qua vô số chiến hỏa, nhưng nàng không có trải qua chiến tranh chân chính. Nhưng mà… Nàng biết chiến tranh. Bởi vì kiếp trước của nàng là thái bình thịnh thế cũng không có chuyện chiến tranh kéo dài quá lâu. Thậm chí lúc trước Mặc Cảnh Lê làm phản cũng không thể được gọi là chiến loạn chân chính. Mặc Cảnh Lê là người Đại Sở, lại càng không phải là kẻ điên, nên cho dù trong khi hai quân đang giao chiến, thì hắn cũng sẽ không tùy ý làm thương tổn đến dân chúng bình thường. Bởi vì dù sao ở trong lòng Mặc Cảnh Lê thì đó vẫn là lê dân bách tính của hắn. Nhưng người Tây Lăng thì không như vậy, bọn họ không chỉ muốn lãnh thổ của Đại Sở, mà còn có lương thảo, vàng bạc, tài phú ở phía trên đó, thậm chí bọn họ còn muốn tiêu diệt mọi người đang sinh sống trên vùng đất này. Tây Lăng lạnh khủng khiếp, bọn họ cần phải có người dọn dẹp vùng đất đai giàu có và đông đúc rộng lớn này cho bọn họ. Nàng có thể tưởng tượng dân chúng ở Tây Bắc đang gặp phải thống khổ như thế nào, nhưng… Nàng lại không thể làm gì…

“Vương phi……” Trong thư phòng rộng rãi, sắc mặt các tướng lãnh đang ngồi đều rất khó coi. Phượng Chi Dao lo lắng nhìn thần sắc lạnh như băng và bàn tay đang nắm chặt của Diệp Ly, cau mày nói: “Vương phi bớt giận, chuyện này… thực sự cũng không phải là lỗi của Vương phi.” Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua các tướng lĩnh phía dưới, thản nhiên nói: “Không phải lỗi của ta… Vậy thì là lỗi của ai?” Mọi người đều cúi đầu xuống, cùng kêu lên nói: “Mạt tướng vô năng, xin Vương phi trách phạt.” Diệp Ly nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài nói: “Bản phi không có tư cách phạt các ngươi. Chỉ hy vọng chư vị nhớ kỹ một câu. Chức trách của Mặc gia quân là bảo vệ quốc gia. Mà hôm nay, người Tây Lăng đang tàn sát bừa bãi ở Tây Bắc, dân chúng lầm than. Các vị đứng ở trên tường thành nhìn ra bên ngoài đi, các vị có biết đây là cái gì không? Đây là… sỉ nhục của Mặc gia quân. Để cho dân chúng cần mình che chở bị dị tộc làm nhục, là sỉ nhục của người làm quân nhân. Cũng là sỉ nhục của Định Quốc Vương phủ!”

Sắc mặt mọi người không khỏi đỏ bừng lên, mấy tướng lãnh trẻ tuổi đã sớm không kìm nén được nhảy ra ngoài, “Xin Vương phi hạ lệnh, mạt tướng nguyện ý làm tiên phong quét sạch cường đạo Tây Lăng, chấn hồn Mặc gia quân ta!”

Diệp Ly lắc đầu thở dài, cầm lấy sổ con trên bàn đưa qua, rồi nói: “Xem đi, rồi các ngươi hãy nói phải đánh như thế nào?”

Lần lượt nhận lấy sổ con mà Diệp Ly đưa xuống, sau khi xem xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Trấn Nam Vương lại tăng binh tiến về Tây Bắc rồi, hiển nhiên là muốn tiêu diệt Mặc gia quân trong cảnh nội Tây Bắc, sau đó chặn đánh đường lui của Vương gia. Mấy ngày nay, các nơi đóng quân của Tây Bắc đều bị tổn thất không nhỏ.

“Phượng Tam, ý kiến của ngươi.” Diệp Ly hỏi.

Phượng Tam ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, hơi do dự không dám nói. Diệp Ly nói: “Cứ nói tình hình thực tế là được.”

Phượng Tam cắn răng nói: “Ý kiến của thuộc hạ là vứt bỏ Tín Dương!” Mọi người xôn xao, lúc trước Tín Dương bị tàn sát, Vương gia tự mình đoạt lại từ trong tay người Tây Lăng, nếu lại thất thủ lần nữa, trên mặt Mặc gia quân cũng không dễ nhìn. Thần sắc Diệp Ly bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Nói lý do.” Phượng Chi Dao nói: “Ba mặt của Thành Tín Dương đều là đồng bằng, dễ công khó thủ. Hơn nữa hôm nay cũng chỉ là một tòa thành trống không, tử thủ ở nơi này cũng không có ý nghĩa nào. Một khi đại quân Tây Lăng chiếm cứ mười một thành của Tây Bắc, thì Tín Dương sẽ trở thành một tòa thành đổ nát. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có thể giữ được mấy tháng thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Diệp Ly gật đầu, nói: “Nói tiếp.” Phượng Chi Dao đi tới trước một tấm bản đồ địa hình treo cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn, chỉ vào một chỗ nào đó nói: “Ý kiến của thuộc hạ là vứt bỏ Tín Dương, theo đường thủy tới chiếm giữ Hồng Châu trước. Hồng Châu là kho lúa của Tây Bắc, địa hình phức tạp hiểm trở. Hôm nay mặc dù đại quân Tây Lăng cố hết sức muốn đả thông đường đi đến Hồng Châu trước, nhưng vẫn liên tục bị ngăn cản. Mà chúng ta quen thuộc địa hình Tây Bắc, nên tuyệt đối có thể chạy tới Hồng Châu trước đại đội nhân mã của bọn hắn, hơn nữa cũng có thể dọn sạch quân tiên phong rải rác ở Hồng Châu. Mặt khác, điểm quan trọng của Hồng Châu chính là, Hồng Châu là cửa ngõ của Tây Bắc, chỉ cần chúng ta tử thủ Hồng Châu, thì cho dù Trấn Nam Vương có thiên quân vạn mã cũng đừng hòng tiến vào Trung Nguyên từ Tây Bắc.”

Trong thư phòng trầm mặc, tất cả mọi người nhìn chằm chằm bản đồ như đang ngẫm nghĩ lời của Phượng Chi Dao.

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn mọi người, “Các vị nghĩ như thế nào?”

Hồi lâu, Vân Đình bước ra khỏi hàng nói: “Mạt tướng đồng ý với đề nghị của Phượng tướng quân, mạt tướng nguyện ý làm tiên phong mở đường cho Vương phi!”

Rất nhanh, lại càng có thêm nhiều người tán thành.

Nhìn các tướng lĩnh kích động phía dưới, Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Bản phi đã biết, chư vị đi về chuẩn bị trước đi. Vô luận kế tiếp phải đối mặt với kiểu chiến đấu nào, Bản phi đều hy vọng chư vị có thể có đầy đủ chuẩn bị và tinh lực.”

“Dạ, Vương phi.”

Các tướng lĩnh rối rít cáo từ, trong thư phòng chỉ để lại Phượng Chi Dao và đám người Trác Tĩnh. Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly, nói: “Vương phi cũng đồng ý với ý kiến của thuộc hạ?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ở Tín Dương kéo dài như vậy, Phượng Tam sốt ruột phải không?” Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Thuộc hạ hiểu Vương phi có suy tính riêng. Huống chi… hôm nay thân thể của Vương phi thật sự không thích hợp bôn ba đường dài…” Muốn giữ Trấn Nam Vương lại Tây Bắc, thì lui giữ Hồng Châu không thể quá sớm cũng không thể quá muộn. Quá sớm sẽ làm Trấn Nam Vương khám phá ra dụng tâm của bọn họ, quá muộn thì có thể thật sự sẽ chôn vùi cả ba châu mười một thành của Tây Bắc. Diệp Ly nói: “Ta không có gì đáng lo lắng, ngươi đi chuẩn bị đi. Còn có một chuyện cũng muốn chính ngươi đi làm.” Phượng Chi Dao thấy Diệp Ly nói trịnh trọng như vậy, thần sắc cũng nghiêm nghị lên, nói: “Xin Vương phi phân phó.”

Diệp Ly cúi đầu, nói: “Cho dù chúng ta lui giữ Hồng Châu, thì ta cũng không muốn để cho người Tây Lăng nhận được một hạt gạo nào, một viên lương thực nào của Tây Bắc.”

Phượng Chi Dao ngẩn ra, “Ý của Vương phi là……”

“Vườn không nhà trống.” Diệp Ly âm trầm phun ra bốn chữ.

Phượng Chi Dao im lặng, mặc dù hắn chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc hắn hiểu những lời này có ý gì. Chợt hiểu ra nhìn cô gái thanh lệ mang theo thần sắc trong trẻo lạnh lùng trước mắt, thần sắc Phượng Chi Dao biến đổi, cung kính nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

“Lui ra đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Nhìn bóng lưng Phượng Chi Dao biến mất ở cửa, Diệp Ly hơi mỏi mệt nhắm mắt lại, hai đầu lông mày toát ra ưu thương nhàn nhạt. Trác Tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Vương phi, hiện nay đại quân Tây Lăng đốt phá, giết chóc, bắt bớ ở Tây Bắc hết sức tàn bạo, dân chúng khổ không thể tả, nhưng cũng không phải là lỗi của Vương phi.” Diệp Ly lắc đầu cười khổ nói: “Nhưng chỉ sợ Bản phi sẽ để cho bọn họ đã khổ sẽ càng khổ thêm.” Một khi người Tây Lăng không đoạt được lương thực, thì làm sao sẽ không phát tiết lửa giận đến trên người dân chúng bình thường đây? Trác Tĩnh nói: “Gần Tín Dương đã không còn bao nhiêu dân chúng nữa.”

Diệp Ly giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, nhẹ giọng nói: “Thôi, đi chuẩn bị đi. Muốn đi cũng không thể uổng công, vẫn nên làm cho người Tây Lăng phải để lại một chút lễ vật thì mới có thể rời đi.”

Ánh mắt Tần Phong ở một bên sáng lên, tiến lên phía trước nói: “Vương phi, thuộc hạ thỉnh cầu được ở lại ngăn cản quân địch ở phía sau.”

Diệp Ly nhìn hắn, “Ngươi có chủ ý gì?”

Tần Phong hơi không có ý tốt cười nói: “Quả thật có một vài chủ ý nhỏ, nhưng mà… Thiên cơ không thể tiết lộ.” Khóe môi Diệp Ly khẽ câu lên, mỉm cười nói: “Vừa lúc ta cũng có một vài chủ ý nhỏ, không bằng chúng ta cùng nhau tham khảo đi.”

Nghe vậy, đám người Tần Phong, Trác Tĩnh cũng nâng cao tinh thần, Tần Phong cất cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv