Thịnh Sủng

Chương 132



Ngoại truyện 5.1: Đầy tháng

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Rất nhanh, Hạ Trọng Phương ra tháng.

Ngày bày rượu đầy tháng này, trong cung cực kỳ náo nhiệt.

Tất cả phu nhân cáo mệnh các phủ đều tranh nhau muốn ôm tiểu Công chúa, nói muốn dính phúc khí.

Một vị nương tử đi theo Vũ Văn Chân vào cung, cũng đưa tay định ôm tiểu Công chúa.

Không ngờ ả ta vừa đưa tay, tiểu Công chúa liền bật khóc thét lên, khóc đến đặc biệt thê lương.

“Đây là làm sao rồi?” Hạ Trọng Phương vội qua ôm tiểu Công chúa, nhìn về phía vị nương tử đi theo Vũ Văn Chân.

Vị nương tử này, tên Văn nương, cũng là người nước Việt, năm trước đến nhờ cậy Vũ Văn Chân, hiện gả cho một vị quan nhỏ ở nước Cảnh, bàn về thân phận, ả ta không có tư cách vào cung, nhưng Vũ Văn Chân và ả ta hợp ý, sau khi ả ta cầu xin, liền dẫn ả ta vào cung.

Vũ Văn Chân kỳ quái nói: “Ta ôm còn tốt, Văn nương muốn ôm tiểu Công chúa, tiểu Công chúa lại khóc!”

Văn nương ngượng ngùng nói: “Có lẽ trên người ta có mùi vị, tiểu Công chúa không thích!”

Những năm này Hạ Trọng Phương làm Hoàng hậu, đã có thuật nhìn người cực kỳ cao minh. Trải qua chuyện này, nàng không để các cáo mệnh phu nhân ôm tiểu Công chúa, lặng lẽ dặn bảo Linh Chi: “Vị Văn nương kia nhìn không thỏa đáng, em mượn cơ hội để ma ma đi lục soát ả ta một chút.”

Linh Chi nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương hoài nghi ả ta vào cung có mục đích khác?”

Hạ Trọng Phương nói: “Tiểu oa nhi tinh khiết, dễ dàng nhìn thấy người và vật không sạch sẽ, tiểu Công chúa vừa bị ả ta ôm, khóc thành như vậy, ả ta tất nhiên có gì quái lạ.”

Linh Chi gật đầu, vội vàng đi xuống dặn người điều tra Văn nương.

Hạ Trọng Phương quay đầu, lại cẩn thận kiểm tra trên người tiểu Công chúa, tra được không bị véo thương hay dấu móng tay..., biết mới vừa rồi vị Văn nương kia tuyệt đối không bấm tiểu Công chúa gì đó, lại rơi vào trầm tư.

Tiền ma ma cũng nói: “Tiểu Công chúa mới đầy tháng, cũng nên đến chùa miếu xin một bùa hộ mệnh, lại để đại sư trong miếu nhìn coi một chút, xem số phận.”

Đang nói, Phương Ngự y đã tới, hắn kiểm tra tiểu Công chúa, sau khi cẩn thận kiểm tra nói: “Tiểu Công chúa cũng không có bệnh trạng gì, mới vừa rồi bị gặp kinh sợ.”

Hạ Trọng Phương nghe tiểu Công chúa không có bệnh trạng gì, mới yên lòng lại.

Bởi vì phòng ngoài còn có khách, tự nhiên ôm tiểu Công chúa ra ngoài gặp khách. Tiểu Công chúa vùi đầu trong ngực Hạ Trọng Phương, cũng vừa lòng, không hề khóc rống nữa.

Tiệc gần tan, Linh Chi cũng lặng lẽ báo lại Hạ Trọng Phương: “Mới vừa rồi để cho người đi theo vị Văn nương kia, nhân cơ hội ả ta không chú ý, cho người dội ly trà lên người ả ta, lại dẫn ả ta đi thay quần áo, trên người ả ta ngược lại không có gì, nhưng mà...”

Hạ Trọng Phương cảnh giác hỏi: “Có gì không ổn?”

Linh Chi nói: “Cung nữ bưng nước nóng cho ả ta rửa tay, ả ta tùy tiện rửa một cái. Cung nữ nghi ngờ, nói cho nô tỳ biết, nô tỳ liền giao nước rửa tay cho Phương Ngự y kiểm tra, Phương Ngự y kiểm tra ra, nước kia có độc. Phương Ngự y nói, vị Văn nương này bôi thuốc độc lên móng tay, khi rửa tay thì độc trên móng tay gặp nóng, tan một chút trong nước.”

Hạ Trọng Phương đổi sắc mặt nói: “Ả ta đây là xâm nhập vào trong cung, định mưu đồ bất chính!”

Linh Chi nói: “Đã bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng, Hoàng thượng để Thái tử điện hạ đi điều tra, Thái tử điện hạ bắt ả ta, đang thẩm vấn.”

Đợi đến khi tiệc tan, Thẩm Minh Triết đã tới bẩm báo cho Hạ Trọng Phương: “Văn nương này tuy là người nước Việt, nhưng lại bị Thẩm Tử Hữu thu mua, những năm này vẫn luôn chờ thời cơ hành động. Hôm nay vào cung, cũng định hạ độc, muốn độc hại a nương. Theo ả ta nói, Thẩm Tử Hữu nói nếu không có a nương, năm đó Vương Du cũng không chết thảm, bởi vậy vẫn ghi hận trong lòng, muốn báo thù.”

Hạ Trọng Phương cười lạnh nói: “Thẩm Tử Hữu tìm cái cớ thật hay. Hắn chỉ muốn cho người độc hại ta, ta vừa chết, a cha con sẽ tinh thần lộn xộn, nếu các con lại hỗn loạn, hắn sẽ có cơ hội sử dụng rồi. Chỉ có điều những năm này a cha con trị quốc, trên dưới yên ổn, cho dù nhất thời rối loạn tinh thần, sao hắn có thể rung chuyển được? Cho rằng vẫn còn là năm đó sao? Không biết tự lượng sức mình.”

Thẩm Minh Triết nói: “Kể từ khi tiến hành phân đất phong hầu, Thẩm Tử Hữu chỉ được chia một phần ba đất phong của tứ Vương gia, hắn nuôi ba nhi tử, hiện giờ lại phân đất đai cho nhi tử, quyền thế của mình càng lúc càng nhỏ. Chính là chó cùng rứt giậu, mới ra chiêu này.”

Hạ Trọng Phương nói: “Con xử lý chuyện này xong, lại cho người nhắc nhở Công chúa nước Việt một chút, cũng xử phạt một Giản gia, trị bọn họ tội không biết nhìn người.”

Kể từ sau khi Giản Thái phó qua đời, gia phong Giản gia không nghiêm cẩn bằng trước kia. Một số người đời tiếp theo, càng ỷ vào tình nghĩa giữa Thái phó phu nhân và Hạ Trọng Phương, làm chút chuyện quá quắt. Hạ Trọng Phương đã sớm muốn thu thập họ, thừa co hội này, vừa đúng trị một chút.

Thẩm Minh Triết đáp, tự động đi xuống.

Chỗ Thẩm Tử Trai, cũng mượn chuyện này thu thập Thẩm Tử Hữu một phen. Lại để cho người trục xuất Văn nương về nước Việt, nghiêm trọng cảnh cáo nước Việt một phen, tỏ vẻ muốn dấy binh.

Mấy năm nay nước Việt thế yếu, lại có nội loạn, không định tác chiến, vội phái sứ giả đi cầu hòa, đồng ý tiến cống hàng năm các loại. Thẩm Tử Trai thu lễ, lúc này mới dàn xếp ổn thỏa.

Qua đó, Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương càng thêm thương yêu tiểu Công chúa, chỉ nói nàng là phúc tinh.

Ngoại truyện 5.2: Chuyện vui

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Chỉ chớp mắt, tiểu Công chúa đã bảy tháng rồi, bắt đầu học ngồi, học bò, bởi vì răng mọc, thỉnh thoảng chảy nước dãi, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

Thừa ca nhi nhi tử của Thẩm Minh Triết lớn hơn tiểu Công chúa một tuổi, thích nhất đến tìm tiểu Công chúa chơi, hai tiểu oa nhi chơi một lúc, chính là một buổi chiều.

Phương Nhân cười nói: “Cô cháu hai người thật thân thiện!”

Thừa ca nhi không biết mình là chất nhi, luôn cho rằng mình là ca ca của tiểu Công chúa, thỉnh thoảng hôn trộm tiểu Công chúa một phát, cười hì hì.

Hôm nay Thừa ca nhi lại định lại gần định hôn tiểu Công chúa, tiểu Công chúa cũng học, muốn thân ái Thừa ca nhi, không nghĩ tới răng mình đang mọc ra, nhếch miệng một cái, nước miếng liền nhỏ giọt xuống, toàn bộ rơi lên mu bàn tay của Thừa ca nhi.

Thừa ca nhi a a kêu to, nhảy dựng lên khiến bà vú đến lau nước miếng cho mình. Mọi người thấy hai đứa thú vị, toàn bộ cười.

Thẩm Minh Tuệ ở bên cạnh nhìn, cười nói với Phương Nhân: “Tẩu tử, Thừa ca nhi cũng không sai biệt lắm sắp hai tuổi rồi, chừng nào tẩu mới thêm cho hắn một đệ đệ hoặc muội muội đây?”

Phương Nhân dò xét nàng ấy một cái, cười nói: “Muội đổ quan tâm lên ta rồi hả? Sao không quan tâm bản thân một chút đây? Muội còn không chịu kén phò mã, nhi lang tốt đều bị người định hết rồi.”

Thẩm Minh Tuệ biết Phương Nhân muốn nói chuyện giúp Vi Kỳ, cũng không cho nàng ấy cơ hội mở miệng, sớm cười chuyển đề tài.

Phương Nhân lắc lắc đầu, Vi Kỳ muốn làm phò mã này, đoán chừng còn phải kéo dài.

Lại qua ba tháng, tiểu Công chúa tròn một tuổi, trong cung liền tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai, chuẩn bị chút đồ vật để tiểu Công chúa chọn, lại mời một vài vị phu nhân vào cung xem lễ.

Vi Kỳ cũng chờ đợi cơ hội, theo Tô Ngọc Diệp tiến cung.

Đợi đến khi tiểu Công chúa chọn đồ vật đoán tương lai xong, mọi người giải tán, hắn lại không đi, đi gặp Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa, nói tâm sự một chút, lại xin Thẩm Minh Triết: “Thái tử điện hạ, ngài có thể phải giúp ta một chút!”

Thẩm Minh Triết thấy hắn khổ sở, không khỏi hỏi, “Chẳng lẽ a cha ngươi định đưa ngươi ra biên quan sao?”

Vi Kỳ lắc đầu nói: “Không phải chuyện này.” Nói xong ho khan một cái, nhìn Thẩm Minh Triết nói, “Ta muốn làm muội phu của Thái tử điện hạ.”

Thẩm Minh Triết sững sờ, tiếp theo nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Vi Kỳ nói: “Ngươi lại không khiến muội muội vui lòng sao?”

Vi Kỳ cười khổ nói: “Công chúa điện hạ như vậy, ta thật sự không đoán được tâm ý của nàng, khó có thể xuống tay mà!”

Thẩm Minh Triết lắc đầu mà thở dài, cuối cùng chỉ vào con đường nói: “Vào lúc này, muội muội đang ở trong vườn hái hoa, ngươi vào trong vườn cản muội ấy, trực tiếp hỏi muội ấy là được.”

Vi Kỳ chần chừ nói: “Nàng ấy có tức giận không?”

Thẩm Minh Triết cười nói; “Ngươi cứ lớn mật mà hỏi, muội ấy tức giận, ngươi lại dụ dỗ, cũng giống như nhau.”

Vi Kỳ nghe được lời này, liền lấy can đảm, vào trong vườn tìm Thẩm Minh Tuệ.

Thẩm Minh Tuệ đang hái hoa, lại nghe Vân nhi nói: “Công chúa điện hạ, Vi công tử đến rồi!”

Thẩm Minh Tuệ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Vi Kỳ đứng trước mặt nàng, nhận lấy rổ trong tay nàng nói: “Ta giúp nàng!”

Vân nhi thức thời, vội vàng dẫn mấy tiểu cung nữ lui ra xa xa.

Thẩm Minh Tuệ không biến sắc, tiếp tục hái hoa.

Vi Kỳ ngây ngô đứng một lúc, cuối cùng nói: “Tuệ nương, lời nói lần trước, nàng nói Hoàng hậu nương nương có tin mừng, không nên bàn về hôn sự, sau đó lại truyền lời, nàng còn nói tiểu Công chúa còn nhỏ, Hoàng hậu nương nương không giúp được, nàng phải giúp một tay, không nên bàn về hôn sự. Hiện giờ Thái tử phi đã có thể giúp Hoàng hậu nương nương quản sự vụ, tiểu Công chúa cũng một tuổi rồi, chuyện của chúng ta, không thể kéo đài nữa đúng không?”

Thẩm Minh Tuệ nghe được muốn cười mà không cười, cắn môi nói: “Cái gì chuyện của chúng ta, chúng ta có chuyện gì? Ai với ai?”

Vi Kỳ nóng nảy, khẽ kêu lên: “Hôn sự của chúng ta!”

“A, hôn sự hả!” Thẩm Minh Tuệ không nhìn Vi Kỳ, miệng nói, “Hôn sự của ta, dĩ nhiên do a cha a nương làm chủ.”

Trước hỏi Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương còn nói, hôn sự của Công chúa, cần phải do chính miệng Công chúa đồng ý. Hiện giờ tới hỏi Công chúa, Công chúa lại từ chối như thế, rốt cuộc muốn như thế nào?

Vi Kỳ đột nhiên ném rổ xuống đất, chìa tay ra, ôm lấy Thẩm Minh Tuệ, ôm vào trong ngực, ghé sát mặt nàng hỏi: “Nói, có thành thân hay không?”

Thẩm Minh Tuệ giật nảy mình, trái tim đập loạn, khẽ kêu lên: “Đặt ta xuống lại nói.”

“Không buông, hôm nay không cho lời chắc chắn, ta sẽ không buông.” Vi Kỳ xấu lắm, ngực phát run, giọng lại giả vờ trầm ổn.

Thẩm Minh Tuệ giãy giụa một cái, không nghĩ tới Vi Kỳ càng ôm chặt hơn, nhất thời bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Trở lại chàng hỏi a cha a nương ta một chút, bọn họ đồng ý, ta sẽ không có ý kiến.”

“thật?” Vi Kỳ quá mức vui mừng, vẫn không yên lòng, nhỏ giọng hỏi: “Đầu năm nay thành thân?”

Thẩm Minh Tuệ đấm ngực Vi Kỳ, nhỏ giọng kêu: “Còn hỏi?”

Lại còn nói thêm: “Còn không buông ta xuống? Nếu không buông, ta thật sự tức giận!”

Lúc này Vi Kỳ mới để Thẩm Minh Tuệ xuống, cười khúc khích nhìn nàng.

Thẩm Minh Tuệ hái một đóa hoa, ném lên mặt Vi Kỳ, hừ nói: “Nhìn cái gì? Còn không xuất cung?”

Lúc này Vi Kỳ mới chú ý tới, sắc trời cũng không còn sớm, nếu không xuất cung, chỉ sợ không ra được. Hắn vội vàng cáo từ, vẫn không quên quay đầu lại nói: “Sáng mai, ta sẽ kêu a nương tới cầu hôn!”

Ngày hôm sau, Tô Ngọc Diệp quả nhiên vào cung, một lần nữa nói tới hôn sự với Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương đã hỏi Thẩm Minh Tuệ trước rồi, thấy con bé lúc này nới lỏng rồi, cũng biết con bé muốn lập gia đình, nên cười nói: “Tuổi hai đứa cũng không hỏ, nên làm hôn sự, quay dầu kêu Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt!”

Mùa xuân Khai Bình năm thứ mười hai, Công chúa nước Cảnh Thẩm Minh Tuệ thành thân với nhi tử của đại tướng quân trấn quốc Vi Kỳ, hôn sự chấn động một thời.

Ngoại truyện 5.3: Ân ái

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sau khi Hạ Trọng Phương sinh tiểu Công chúa, cực kỳ thương yêu tiểu Công chú, thường mang theo tiểu Công chúa ngủ chung, hơi bỏ quên Thẩm Tử Trai. Thẩm Tử Trai hơi buồn bã, nhưng Hạ Trọng Phương cứ mọt lòng nhào vào trên người tiểu Công chúa, cũng không cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Tử Trai.

Một ngày kia, Thẩm Tử Trai được người Tây dương tiến cống ống nhòm Tây dương, bởi vì tự mình cầm, muốn cho Hạ Trọng Phương một ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn còn chưa vào điện, đã có cung nữ đi ra bẩm báo, nói Hạ Trọng Phương mang theo bà vú, đang tắm rửa cho tiểu Công chúa, xin Thẩm Tử Trai vào điện sau.

Thẩm Tử Trai buồn bực, nhất thời kêu người lấy cái thang, nói muốn lên nóc nhà hóng mát.

Bởi vì chính là mùa hè, đám người Thẩm Minh Triết, có lúc ban đêm cũng sẽ lên nóc phòng hóng gió tán gẫu, nội thị vừa nghe được lời của Thẩm Tử Trai nói, cũng không coi quá kỳ lạ, liền tìm một cái thang, che chở Thẩm Tử Trai lên nóc nhà.

Ngồi trên nóc nhà một lúc, Thẩm Tử Trai dần tĩnh tâm lại, hồi tưởng lại thời gian đã qua với Hạ Trọng Phương, khóe miệng cũng hiện lên ý cười. Nhìn trời đen dần, hắn đang định xuống nóc nhà, suy nghĩ một chút, lại để nội thị trông chừng bên cạnh đi xuống trước, nói mình muốn ngồi thêm một lúc.

Nội thị không dám cãi, chỉ đành phải đi xuống trước.

Thẩm Tử Trai ngó nghiêng chỉ còn lại một mình mình, liền nằm trên nóc nhà, tay trái cẩn thận nhấc một mảnh ngói lên, tay phải móc ống nhòm ra, nhìn vào trong điện, muốn nhìn xem Hạ Trọng Phương đang làm gì, không nghĩ tới vừa nhìn, thiếu chút nữa phun máu mũi.

Chỉ thấy Thanh Trúc đang giúp Hạ Trọng Phương cởi áo. Bên kia Linh Chi vừa thử nước nóng vừa cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, nước vừa ấm, vừa đúng!”

Hạ Trọng Phương khẽ khàng “Ừ” một tiếng, khiến Thanh Trúc giúp nàng cởi quần áo lót cuối cùng chỉ vừa đến ngực dính vào thịt ra, lộ ra phần lưng tuyệt đẹp.

Thẩm Tử Trai thấy rõ ràng, phía dưới eo nhỏ mềm mại của Hạ Trọng Phương, một váy lụa nhỏ bao chặt lấy cái mông, vẽ ra một đường cong mê người ở giữa mông, cực kỳ giống trái đào vừa mới chín tới. Khi nàng vừa xoay người, chỗ ngực rất tròn rung rung, cực kỳ mê người.

Mặc dù Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương thân mật, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn ở cự ly như vậy, rình coi nhìn vẻ đẹp của nàng như vậy, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, trong bụng nói: Phương nương cũng đã bốn mươi tuổi rồi, lại còn mê người như vậy, khiến trẫm làm sao không si mê?

Hạ Trọng Phương không biết Thẩm Tử Trai rình coi trên nóc nhà, chỉ cởi váy lụa nhỏ ra, nhảy vào trong thùng tắm.

Thanh Trúc vội vàng đấm lưng cho nàng, vừa nói: “Hoàng hậu nương nương chính là bảo thủ, trời nóng, lại không đi hồ tắm bên kia tắm, cứ muốn tắm trong cung điện.”

Hạ Trọng Phương nói: “Hồ tắm lộ thiên, chỉ vây vải bố xung quanh, tắm ở đó, cứ có cảm giác không được tự nhiên.”

Thanh Trúc cười nói: “Nếu như vậy, cũng có thể xây một bồn tắm trong cung điện, dù sao cung điện lớn, nhiều thêm một hồ tắm cũng không coi vào đâu.”

Hạ Trọng Phương lắc lắc đầu nói: “Một hồ tắm không tính là gì, nhưng hôm nay xây dựng hồ tắm, ngày mai sẽ nghĩ tới dựng cái khác, luôn hoang phí. Hiện giờ mặc dù dân nước mạnh, cũng nên tiết kiệm, làm gương mẫu.”

Thanh Trúc vừa nghe, tất nhiên cười nói: “Hoàng hậu nương nương tài đức sáng suốt!”

Hạ Trọng Phương bật cười: “Được rồi, đừng tâng bốc nữa, nhanh chóng dọn dẹp, chắc giờ này Hoàng thượng đã tới rồi.”

Thanh Trúc đáp, lại vội chuẩn bị lau người cho Hạ Trọng Phương.

Lúc này Thẩm Tử Trai đã không ngồi yên, nhẹ nhàng xếp kín mảnh ngói, chuyển qua nóc nhà bên cạnh, ý bảo nội thị canh giữ phía dưới dựng cẩn thận cái thang, hắn vội vàng đi xuống nóc nhà.

Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, mới mặc xiêm y, Thẩm Tử Trai đã tiến vào.

Hạ Trọng Phương để Thanh Trúc mở cửa sổ hóng mát, mắt thấy gương mặt Thẩm Tử Trai ửng đỏ, cho là hắn nóng quá, vội thân thiết cầm cây quạt quạt gió cho hắn, lại kêu Linh Chi: “Mang lên hai ly nước ô mai ướp lạnh.”

Linh Chi ứng tiếng đi xuống. Thanh Trúc thấy dáng vẻ Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, cũng thức thời đi xuống.

Thẩm Tử Trai thấy trong điện không có ai, nhất thời chộp ngay lấy tay Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương càng ngày càng đẹp!”

Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: “Thần thiếp càng ngày càng già mới là thật.”

Thẩm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương nói: “Nào có già? Rõ ràng còn trẻ lắm! Không tin, nàng sửa soạn xuất cung đi, bảo đảm người ta cho rằng nàng mới ba mươi tuổi.”

Hạ Trọng Phương cười khẽ, chuyện này nàng có tự tin, không biết do bảo dưỡng thỏa đáng, hay bởi vì Thẩm Tử Trai vẫn sủng ái, dáng vẻ của nàng quả thật lộ vẻ trẻ tuổi, so sánh với cáo mệnh phu nhân cùng lứa, người ta đã già hơn nàng rất nhiều.

Lần trước, còn có cáo mệnh phu nhân nhờ Vi Thanh Mi hỏi nàng thuật bảo dưỡng.

Nhớ tới cái này, ánh mắt Hạ Trọng Phương sáng lên, cười nói: “Trước kia thần thiếp mở tiệm son phấn, hiện nay đã thành hiệu buôn son phấn rồi, mấy năm nay kiếm bạc cũng đủ làm ba điểm nữ học. Lúc trước tiên sinh trong trường nữ học, dâng sổ con, nói muốn mở rộng nữ học, thân thiếp nghĩ một khi mở rộng, sợ không đủ kinh phí, còn chưa phê đâu! Hiện giờ nghe lời Hoàng thượng nói, cũng có một chủ ý. Chính là lấy hoa cao ngày thường thần thiếp bôi, chế một cái mỹ nữ cao, rồi để người của tiệm son phấn nói, đây là một loại cao thần thiếp thường dùng, dùng xong lộ vẻ trẻ tuổi, đến lúc đó nâng giá lên, khiến các quý phụ nhân tranh mua, nhất định có thể kiếm được một khoản lớn. Bạc buôn bán lời, vừa đúng dùng để phát triển nữ học, thì không cần lấy phí dụng dùng cho các công việc khác sang bổ sung rồi.

Thẩm Tử Trai cười nói: “Phương nương càng ngày càng có trí tuệ kinh thương rồi!”

Hạ Trọng Phương được khen, xấu hổ cười một tiếng, nói: “Hoàng thượng đừng giễu cợt thần thiếp!”

“Không phải giễu cợt, nói là lời thật.” Thẩm Tử Trai nắm chặt tay Hạ Trọng Phương, chỗ chạm tay trắng nõn, trong bụng khẽ nhồn nhột, hận không thể lập tức ôm Hạ Trọng Phương lên giường nghỉ ngơi.

Nhất thời Linh Chi bưng nước ô mai ướp lạnh đến, hai người uống, để Linh Chi lui xuống, lại rảnh rỗi nói chuyện.

Thẩm Tử Trai hơi nhớ nhung Thẩm Minh Tuệ rồi, nói: “Lâu rồi Tuệ nương không vào cung rồi.”

Hạ Trọng Phương hé miệng cười nói: “Hai phu thê tân hôn, tự nhiên quấn quýt si mê, nào rảnh rỗi? Vả lại đợt này Kỳ ca nhi hăng hái đi học, định bỏ võ theo văn, làm quan văn, Tuệ nương đương nhiên muốn đi học cùng hắn.”

Thẩm Tử Trai gật gật đầu nói: “Người Vi gia, hiện nay tất cả đều là võ tướng, khó có được Kỳ ca nhi chịu đi học, cũng là chuyện tốt.”

Hạ Trọng Phương nói: “Vi gia giữ trọng binh nhiều năm, đây là sợ phạm húy Hoàng thượng, cố ý để Kỳ ca nhi đi học!”

Thẩm Tử Trai trầm ngâm một chút, nói: “Trẫm ngược lại không kiêng kỵ gì Vi gia, nhưng Vi gia giữ trọng binh những năm này, quả thật cũng nên thu liễm một chút, để tránh thế quá lớn, bị người buộc tội.”

Hai người vừa nói chuyện, Hạ Trọng Phương thấy trời nóng, Thẩm Tử Trai sẽ không ngủ sớm, nên đề nghị đánh một ván cờ.

Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương hứng chí, không đành lòng phật ý, thuận miệng đáp ứng rồi.

Hạ Trọng Phương đi lấy bàn cờ, bày ra, nhất thời cùng Thẩm Tử Trai mỗi người một bên, bắt đầu chơi cờ.

Lần này, liền hạ nửa canh giờ.

Mặc dù Thẩm Tử Trai không yên lòng, vẫn dễ dàng thắng Hạ Trọng Phương một ván.

Hạ Trọng Phương đẩy quân cờ lên nói: “Không được, lần nào cũng thua!”

Thẩm Tử Trai cười đi kéo nàng: “Đừng giận, lần sau để cho nàng thắng.”

Hạ Trọng Phương đang định nói chuyện, Thanh Trúc đi vào báo, nói Phương Nhân và Trình Tuyết làm điểm tâm, hai người hẹn nhau đi tới, muốn mời bọn họ nếm chút điểm tâm.

Hạ Trọng Phương vừa nghe, cười nói: “Họ cũng có lòng hiếu tâm, để hai đứa vào đi!”

Không bao lâu, Phương Nhân và Trình Tuyết tiến vào, trước hết thỉnh an, lúc này mới bưng điểm tâm ra, cười nói: “Biết ngày nóng Hoàng hậu nương nương thích ăn ô mai, trong nhân điểm tâm này, thấm nước ô mai, cực kỳ khai vị.”

Phương Nhân và Hạ Trọng Phương vốn quen thuộc, nói chuyện cũng không gò bó. Ngược lại Trình Tuyết hơi xấu hổ, nói một câu, lại liếc nhìn Hạ Trọng Phương, rất sợ không khiến nàng vui mừng.

Hạ Trọng Phương thấy Trình Tuyết như vậy, không thể thiếu trêu chọc con bé mấy câu, lại đùa giỡn mấy câu.

Trình Tuyết dần dần bình tĩnh lại, không hề khẩn trương như vậy nữa.

Đợi Phương Nhân và Trình Tuyết cáo từ đi xuống, Hạ Trọng Phương nói: “Hai đứa đều tốt, chỉ có điều Tuyết nương còn nhỏ, hiện giờ thấy thần thiếp, vẫn còn đỏ mặt.”

Ban đầu chuyện Thẩm Minh Hòa muốn kết hôn với Trình Tuyết, Thẩm Tử Trai vẫn giữ một thái độ, do Hạ Trọng Phương cho là Trình Tuyết không tệ, lúc này hắn mới gật đầu. Lúc này bởi vậy hỏi, “Phương nương, nàng thấy Tuyết nương này rốt cuộc tốt ở chỗ nào vậy?”

Hạ Trọng Phương nói: “Không bàn về xuất thân, chỉ nhìn tâm tình tinh khiết của con bé, tính tình thông tuệ, là có thể xứng với Hòa ca nhi!”

Thẩm Tử Trai nói: “Nàng nhìn người, không giống người khác.”

Hạ Trọng Phương nói: “Bản thân thần thiếp, vốn cũng lớn lên ở nông thôn, có chút thương tiếc Tuyết nương.”

Thẩm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương nói: “Thời gian này nhìn xuống, thấy Tuyết nương cũng không tệ, vả lại học nọ kia rất nhanh, đến lúc đó thành thân với Hòa ca nhi, cũng không bị thất lễ.”

Nói đến chuyện này, Hạ Trọng Phương liền bàn luận với Thẩm Tử Trai, nói: “Hòa ca nhi cũng không nhỏ, sang năm, chúng ta làm hôn sự cho chúng chứ?”

Thẩm Tử Trai gật đầu nói: “Nàng nhìn chuẩn con dâu, trẫm tự nhiên sẽ không phản đối.” Hắn nói xong, đang định có động tác, không nghĩ tới bà vú ở bên ngoài bẩm báo, nói là tiểu Công chúa ngủ không thấy Hạ Trọng Phương, đang khóc rống.

Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền đi vào trắc điện trấn an tiểu Công chúa.

Thẩm Tử Trai bất đắc dĩ, đành phải ngồi dưới cửa sổ đọc sách. Đọc một lúc, chỉ thấy Hạ Trọng Phương ôm tiểu Công chúa vào điện.

Hiện giờ tiểu Công chúa đã hai tuổi rồi, nói được vài câu đơn, vừa thấy Thẩm Tử Trai liền yêu cầu: “A cha, kể chuyện xưa!”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Con bé muốn Hoàng thượng kể chuyện dỗ ngủ!”

Thẩm Tử Trai vừa thấy tiểu Công chúa, cũng không hề có sức chống cự, không thể làm gì khác hơn là ôm con bé đặt trên đầu gối, vừa nhẹ nhàng đung đưa đầu gối, vừa kể chuyện xưa.

Chuyện xưa của hắn, cũng là ban đầu khi đến nước Việt nghe được, cũng thích hợp cho hài tử nghe.

Hạ Trọng Phương thấy hắn kể sinh động, cũng ngồi nghe.

Tiểu Công chúa nghe được một nửa, liền buồn ngủ. Thẩm Tử Trai mừng rỡ, tiếp tục đung đưa đầu gối, chỉ mong chờ nhanh chóng dỗ tiểu Công chúa ngủ, hắn và Hạ Trọng Phương cuối cùng thành tựu chuyện tốt.

Lại qua một lúc, tiểu Công chúa rốt cuộc chìm vào giấc ngủ trên đầu gối Thẩm Tử Trai.

Hạ Trọng Phương rón rén ôm tiểu Công chúa, ôm đến trắc điện, để cho con bé ngủ, lại thêm dặn dò bà vú và đám người cung nữ canh chừng cho tốt, lúc này mới trở về chính điện.

Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đi vào, đã để đám người cung nữ đi ra, ôm lấy Hạ Trọng Phương, hôn lên môi nàng.

Hắn hôn lần này, kịch liệt hơn trước kia nhiều lắm, khiến cho Hạ Trọng Phương thở hổn hà hổn hển, đẩy hắn nói: “Hoàng thượng mãnh liệt quá!”

“Đều do Phương nương quá mê người.” Đôi môi Thẩm Tử Trai dời xuống dưới, hôn lên xương quai xanh của Hạ Trọng Phương, lại cởi cổ áo của nàng, vén yếm đào lên, ngậm nơi đỏ tươi của nàng, hít một hơi thật sâu.

Hạ Trọng Phương ưm một tiếng, yếu đuối ở trong ngực Thẩm Tử Trai.

Thẩm Tử Trai ôm lấy Hạ Trọng Phương, đi về phía giường lớn.

Đêm nay, Thẩm Tử Trai kích tình với Hạ Trọng Phương hơn lần gặp ban đầu, triền miên thật lâu với Hạ Trọng Phương, hai người ân ái vô hạn, tới quá nửa đêm, mới ôm nhau mà ngủ.

HẾT TRỌN BỘ

--- ------oOo---- -----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv